Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6 - Hết

Bất chợt một ý nghĩ lạnh toát chạy qua, làm tôi dựng cả gai tóc.

bò đã nội tạng, nên dần dà biến thành hình bóng của anh ta. 

Nhưng hình như trong nhà Trương Yến nuôi rất nhiều bò.

“Sao vậy, vợ? Sao em đờ người thế?”

Hà Minh tiến lại, như dùng gì đó quật cửa rồi đi thẳng .

ấy tôi nhìn rõ, trong anh ta là rìu mà tôi đã chặt c.h.ế.t anh.

“Vợ, sao em g.i.ế.c anh?”

“Em bảo yêu anh mà?”

“Sao lại để anh cho người khác, còn g.i.ế.c anh nữa?”

Da đầu tôi tê dại, lưng muốn bỏ chạy.

Nhưng tận trong phòng, tôi một khuôn mặt quen thuộc khác là Trương Yến đang đứng đó.

Tôi vỡ vụn hoàn toàn, lý trí gần như sụp đổ. 

Tôi quẳng vội mọi thứ trong về phía Hà Minh rồi người ra cửa.

Ra tới sân, tôi mới dám ngoái lại nhìn chậm rãi.

Dưới trời nắng, Hà Minh và Trương Yến đứng như hài cốt lang thang, chăm chăm nhìn tôi, miệng lắp bắp điều gì đó.

Rồi tôi nghe rõ nói: “ ta sẽ còn gặp lại nhau.”

Họ sẽ tìm tới tôi lần nữa. 

Họ sẽ không tha cho tôi.

Tôi như điên tới chỗ đã chôn Trương Yến, cuốc xới như phát điên nhưng mảnh đất kia trống trơn.

16

trời tối hẳn tôi đã chợ thị trấn.

Chỉ cần đợi sáng, bắt xe rời khỏi đây là xong.

Nhưng rồi tôi dừng lại.

Rời đi rồi, liệu mình có trốn thoát họ không? 

Họ có bỏ qua cho tôi thật không?

Ở nhà có nhiều tư liệu về tôi, cả địa chỉ căn nhà ở thành phố, họ tốn công sức gì là có thể tìm tôi lần nữa.

đó tôi sẽ làm sao?

Tôi ngồi bên lề đường, bất chợt òa khóc.

ngôi nhà ven đường đã tắt đèn, trong sân trước nhà buộc một bò vàng già, nó đứng trố mắt nhìn tôi.

Khoảnh khắc ấy một ý nghĩ kinh khủng lóe lên trong đầu.

Ngày hôm sau, tôi viện cớ xin tá túc và ở lại chỗ đó.

Người trong thị trấn phần lớn biết mặt tôi, họ tốt bụng cho tôi chỗ ngủ và phân công cho tôi việc cho bò , kiêm luôn việc nhà.

Việc này vừa hợp ý tôi.

Tôi ở đó canh thời điểm suốt một tuần.

Ngày trở về, tôi lấy hết tiền lẻ còn lại trong túi mua mấy bộ quần áo, chọn trời tối lẻn về nhà bằng lối nhỏ.

kịp tiến gần, sân nhà đã vang lên âm thanh không lành.

Tôi nghe ra tiếng rên rỉ của Trương Yến, nhưng tiếng đàn ông không chỉ một.

Tôi lén trèo lên cây, nhìn cảnh tượng khiến tôi rụng rời.

Trương Yến và Hà Minh nằm giữa sân, xung quanh là một đám bò vàng gầy như khô, trông vừa như người vừa như quỷ, có vài đã dần lộ hình người nhưng vẫn giữ thân mình bò.

Kỳ quái và rùng rợn, hơn nữa không chỉ một .

Tôi bịt miệng để khỏi la lên, chỉ nghe người thở gấp nói :

“May mà em hóa người kịp, mới cứu anh.”

Tôi cảm hoang mang, rõ ràng trước đó ta còn run như cầy sấy, giờ lại dễ dàng tha thứ như vậy.

Họ đúng là một cặp khớp nhau ghê tởm.

Hà Minh ôm ta, rồi tiện cầm lấy thứ gì đó mà nhai.

Tôi trợn mắt nhìn, đôi ấy… phải là của chính họ sao?

17

Vì để hồi sinh, họ chính cánh cũ của mình sao?

Không chịu nổi nữa, tôi xuống khỏi cây,  nghẹn tới mức ói sạch hết trong bụng.

người đó thực sự quá kinh khủng!

trời tối hẳn, tôi lén chuồn ra, rón rén đi về nhà.

Họ đã coi nhà tôi như của họ, còn căn nhà bên kia dùng để nuôi mấy sinh vật nửa bò nửa người kia.

tốt thôi, vừa khít với kế hoạch của tôi.

Vừa bước sân, chân tôi chạm phải gì đó, lập tức vang tiếng chuông.

Cánh cổng đóng sập, Hà Minh đi ra:

“Biết ngay sẽ lại mà.”

“Không ngờ lần này, kẻ chuồng lại là .”

Tôi siết chặt rìu, lùi vài bước, chỉ thẳng về người:

rìu này phủ m.á.u ch.ó đen, đừng tới gần.”

“Nếu tôi g.i.ế.c anh một lần, tôi sẽ g.i.ế.c anh lần nữa.”

Trương Yến bất ngờ tới, c.ắ.n tôi tới tấp.

g.i.ế.c tôi rồi sao, tôi vẫn có thể hồi sinh mà!”

Cơn đau khiến tôi đ.á.n.h rơi rìu, người chạy về cửa.

Nhưng cánh cổng đã khóa c.h.ế.t, Hà Minh tới, ôm mặt tôi hôn rồi c.ắ.n mạnh.

Mùi m.á.u bốc lên, họ như bầy sói xông tôi.

Rồi, giây sau, một người chậm rãi bước ra khỏi cửa.

“Ồ, người đang ngon nhỉ?”

Hà Minh trợn mắt, ngẩng đầu nhìn. 

kịp mở lời Trương Yến hét to:

gì thế này! Kinh quá, dở quá!”

Hà Minh lại gần người đó ngửi, rồi bừng tỉnh nhận ra:

“Đây là…”

“Xăng ư?”

18

Tôi gật đầu, đưa rút bật lửa ra.

no ? lên đường rồi đấy.”

Tôi biết họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi. 

Căng thẳng khiến tôi thức trắng cả đêm, cuối còn viêm ruột thừa cấp.

Sau ca mổ, nhìn ruột thừa cắt, tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ:

này tính là nội tạng chứ nhỉ?”

Ai ngờ, cách này thật sự hiệu nghiệm.

bò vàng ngày càng gầy, cuối biến thành hình dạng của tôi.

nó chạy ra, cả gia đình kia còn tưởng là tôi thật.

Vậy nên tôi bôi đầy xăng lên người nó, thay mình bước .

Quả nhiên, họ tới c.ắ.n xé nó như kẻ đói khát.

tôi cầm bật lửa, Hà Minh cuối hoảng hốt: “Đừng nóng mà!”

kịp nói xong đã Trương Yến giữ lại: “ muốn làm gì làm đi! Dù sao tôi có thể hồi sinh lại!”

Tôi gật đầu, rồi chỉ về phía sau.

Ngôi nhà của họ này đang bốc cháy rực rỡ.

Trương Yến hoảng loạn, thẳng về cổng.

Hà Minh trợn mắt nhưng vẫn cố bình tĩnh nhìn tôi, mở miệng định nói gì đó.

kịp nói, tôi quăng bật lửa xuống:

“Đừng nói gì cả.”

ta không chơi trò trong tiểu thuyết đâu.”

Bật lửa rơi lên xác tôi, lập tức bốc cháy dữ dội.

người hoảng hốt chạy tứ tán, nhưng cánh cổng đã tôi khóa ngoài.

Tôi đủ, rút thêm vài dây pháo, rồi châm lửa ném xuống sân.

Âm thanh nổ liên hồi, tia lửa tung tóe khắp nơi, người kia muốn chạy còn đường mà chạy nữa.

mấy chốc, cả khu vực biến thành biển lửa.

Tôi ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Không còn xác sống, không còn tin đồn khiến người ta tò mò.

Mọi thứ đã thật sự kết thúc rồi.

19

Sau dọn nhà xong, tôi kể này cho ông Ba nghe.

Ông ấy suy nghĩ khá lâu, rồi vẫn khuyên tôi nên lại xem có còn sót lại gì không.

Nhưng tôi lại, nơi đó đã phá bỏ hoàn toàn, xây dựng tường sân mới, hình như định làm chuồng trại.

Liệu vật có phải xác thối không ai biết.

ông Ba, tôi nghe nhiều kỳ lạ khác.

đó rất cuốn hút tôi, đặc biệt là truyền thuyết về hổ.

Ông Ba nói:

“Ngày xưa Võ Tòng không g.i.ế.c hổ thật đâu. Trên cảnh Dương Cương có người nào sống cả. Gã Võ Tòng xuống núi đó thực ra là hổ đội lốt người.”

Có lẽ sắp tới, tôi nên tìm hiểu tận này.

(HẾT)

Tùy chỉnh
Danh sách chương