Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

11.

Khi bọn tỉnh lại, đã ở phía sau núi của làng . Cả hai bị ta trói, bắt quỳ mộ mẫu thân. gia đinh từ phủ Thượng thư đi theo đã bị ta và Vương ma ma bỏ t.h.u.ố.c mê trong bánh nướng rồi vứt lại dọc đường. Giờ chắc đã bị người báo quan rồi.

Quỳ mộ mẫu thân không chỉ có bọn mà còn có hơn chục tên quan sai, lũ ấy đã cường đạo bắt cóc mẫu thân hai năm . Chúng bị trói chặt, run rẩy quỳ mộ. Dân làng ai cũng như hung thần ác sát, người thì cầm liềm, người thì vác cuốc kề ngay cổ bọn chúng. Bọn là ta mời đến.

Ta Vương ma ma đã đ.á.n.h ngất quan lại đi thu thuế rồi gọi dân làng đến giúp đỡ. Một là, ta và ma ma, một già một nhỏ làm sao lôi nổi nhiều người như vậy. Hai là, năm nay mất mùa đối kém, quan phủ còn ép tăng thuế, dân làng vốn đã hận nha sai đến tận xương tuỷ. Nhờ bọn , còn hiệu quả hơn bỏ bạc ra thuê người. Huống hồ, dân làng có cảm tình đặc biệt đối mẫu thân ta. Trong mắt , nếu không phải vì mẫu thân mất đi, năm nay bọn cũng chẳng phải khổ sở thế .

Phụ thân tỉnh dậy, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cau mày quát ta:

Cơ, vì sao trói cả phụ thân và biểu cô của ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Ta chỉ mộ mẫu thân. Ông ta sững người, lộ ra vẻ đau khổ không tin nổi. Chỉ là một lát thoáng qua, ông ta đã giận dữ trừng mắt ta:

“Ngươi chơi đùa đủ chưa? Phụ thân đã nói bao nhiêu lần không nguyền rủa người thân của mình, sao ngươi lại dựng mộ thế ? Hay là mẫu thân ngươi xui khiến ngươi làm chuyện ?”

Ta mặc kệ, chỉ nhận lấy khăn tay sạch từ tay Vương ma ma, nhẹ nhàng lau mộ. Đã hai năm trôi qua rồi, mộ của mẫu thân phủ đầy rêu bụi. Tên khắc trên mộ bị che gần hết, chỉ còn sót lại tên mẫu thân. Khi ta lau sạch, từng chữ hiện lên rõ ràng:

“Mộ của Lâm Niệm Xuân và ái nữ Lâm Cơ.”

Từ nhỏ ta đã mang bệnh, bẩm sinh đã thiếu hụt, trí óc lại ngây dại. Ngự y từng nói ta không quá tám tuổi. Mẫu thân dọn đến làng , tự tay đào huyệt mộ Trương đại gia, khắc nên tấm . Có người hỏi vì sao, bà chỉ dịu dàng xoa ta mà cười:

Cơ không thích nói chuyện, ta biết con bé bóng tối, lại càng cô độc. Nên ta con tập làm quen mộ phần , sau khi ta nó nằm xuống, nó sẽ không quá hãi.”

“Người ta nói đặt tên xấu dễ nuôi, ta đặt con cái tên Ma Kê, mong con bé có lâu hơn một chút, nhìn thấy nhiều cảnh đời hơn một chút. phụ thân nó chê thô tục, ta mới đổi thành Cơ…”

Sau khi Lan Tố Tố tỉnh lại, nhìn mộ chằm chằm, trong mắt thoáng hiện lên vẻ đắc ý. Rồi nàng thấy quan sai cũng đang quỳ sụp dưới đất thì biến sắc. Những tên đó nhìn thấy nàng, tinh thần chấn động:

“Đúng, là ả ta! Khi ấy ả đích thân kiểm tra xong mới sai chúng ta bắt cái người gọi là Xuân nương t.ử kia đi.”

“Ả mỗi người chúng ta mười lượng bạc, bảo chúng ta làm nhục Xuân nương tử.”

Xuân nương t.ử vô cứng cỏi, nhân lúc sơ hở đã đập lên tường mà c.h.ế.t.”

Lời bọn chúng liên tiếp thốt ra. Mỗi câu khiến mặt phụ thân trắng thêm một phần. Lan Tố Tố hoảng loạn lắc :

“Biểu , không phải ta! Huynh đừng tin lời bọn chúng nói, ta thực sự không làm! Hai năm ta xuống phía Nam là đi tế tổ… huynh phải tin tưởng ta! Ta trong sạch…”

Một tên quan sai đang quỳ gối nàng ta lại cười lạnh:

“Ngươi trong sạch ư? Lúc đó nàng ấy đã c.h.ế.t rồi, ngươi còn bắt chúng ta làm nhục t.h.i t.h.ể của nàng nhằm giải toả nỗi hận trong lòng. Ngươi nói nếu không làm, sẽ biểu ngươi là Thượng thư đại nhân ở kinh thành cách chức hết cả chúng ta. Ha ha!”

Phụ thân tái mét mặt, nhìn Lan Tố Tố như đang nhìn kẻ xa lạ. Một lát sau, ông ta cố gượng cười, nhìn về quan sai:

“Có lẽ các ngươi nhận nhầm người rồi cũng nên? Biểu muội của ta trời sinh vốn tính hiền lành, sao có … Ô…”

Ta không muốn nghe nữa, lập tức nhét cả khăn lau đầy rêu xanh bụi đất miệng ông ta. Ông ta đỏ mắt nhìn ta trừng trừng. Ta lười ý đến, chỉ rút cốt đao cắt dây trói tên quan sai vừa rồi, nhìn hắn rồi chỉ Lan Tố Tố:

“Còn muốn thì dùng mưu kế của nàng ta, trả lại trên người nàng ta.”

Sau khi dây thừng cởi bỏ, tên quan sai không giấu nổi vui mừng. Vốn dĩ tưởng rằng quay là có chạy đi, quay lại đã thấy dân làng như hung thần ác sát đang đỏ mắt nhìn hắn vô hung tợn. Ánh mắt hắn chợt loé, nghiến răng nghiến lợi gật :

!”

Lan Tố Tố hoảng hốt, tới mức mất hồn mất vía.

“Đừng… ngươi đừng lại đây… đừng mà…”

“Xoẹt…” 

Âm thanh vải vóc bị xé rách truyền lỗ tai. Lan Tố Tố vừa khóc vừa vùng vẫy. Phụ thân bị trói chặt, miệng nhồi khăn kín kẽ, cố giãy giụa muốn cứu nàng ta lại bị nha dịch kia đá ngã nhào. Khi áo quần Lan Tố Tố bị lột sạch quần áo dưới ánh mắt bao người, nàng như quỷ dữ trừng mắt ta, cười điên loạn:

“Ha ha ha ha… báo thù mẫu thân ngươi thì như thế nào? Ả ta không lại nữa… Ai bảo ả đi tranh giành ta. Rõ ràng mẫu thân đã nói ta, đã hứa ta và biểu kết thân.”

ả ta vừa xuất hiện đã cướp mất vị trí của ta. Sinh ra một câm điếc như ngươi còn không nói, lại còn trời sinh bệnh tật quái thai. Ả ta làm sao có xứng biểu tuấn tú tài giỏi của ta? Biểu , ta nói có đúng không?”

Sau khi nàng ta bị nha dịch ấn xuống mặt đất, ngơ ngẩn nhìn hắn lăn phụ thân đến , phụ thân lập tức ngã ngay nàng ta. Ánh mắt ông từ đau lòng biến thành hãi không dám tin.

“Ha ha ha… Biểu , ánh mắt của huynh là sao?”

“Ta làm tất cả vì huynh đó! Thật ra huynh cũng sớm chán ghét ả ta rồi, phải không? Nếu không, mỗi lần ta giả vờ bị ả hại, sao lúc nào huynh cũng đứng về phía ta? Ả sinh ra một con như thế, huynh đã sớm không chịu nổi rồi, phải không?”

“Ta nghe thấy hết rồi, huynh khuyên ả bỏ trẻ đi rồi sinh một khác. Ả không chịu, còn nói cả đời chỉ sinh một bé thôi. Ả nói ả rất mình lại sinh ra một bé như thế, cũng rằng nếu sinh ra một khỏe mạnh, sẽ không kiềm chế thương bé khỏe mạnh hơn, vậy nên dứt khoát không sinh nữa.”

“Thực ra huynh mới là người ép ta thành ra như vậy! Biểu .”

“Vì huynh, tay ta có nhúng m.á.u tươi, những việc huynh không dám làm, ta làm thay, vì ta huynh biết bao!”

Phụ thân tròn xoe mắt nhìn nàng ta, kinh hoàng lắc . Hình như muốn nàng ta đừng nói nữa…

“Ta nhất định phải nói… Ha ha… Ta đợi huynh mười năm! Khó nhọc lắm. Đến năm thứ tám, người của huynh còn nói rằng đã tìm thấy ả ta. Ta không còn cách nào khác, chỉ có đi theo, g.i.ế.c hết cả bọn chúng, cũng g.i.ế.c cả ả… Ha ha… huynh đã ép ta thành người như vậy, là huynh….”

“Nếu như mười năm huynh không quên ả, vậy vì sao kia lại vì ta mà đuổi ả đi?”

Phụ thân tuyệt vọng nhắm mắt lại. Ta bỗng thấy phụ thân không xứng ta và mẫu thân. Mẫu thân nói gia đình ba người phải trọn vẹn. cứ nghĩ tới cảnh ông ta nằm mẫu thân, ta lại thấy buồn nôn không chịu nổi. Vậy nên ta rạch vài nhát lên người ông ta, Nha thúc ném ông ta lãnh địa của gấu đen trong rừng.

Phụ thân nhìn ta bằng ánh mắt van xin. Ta khẽ nâng khoé miệng, cơ mặt lại không kiểm soát mà co giật: 

“Ông không cần ta, ta cũng không cần ông.”

Ông ta tuyệt vọng nhắm mắt lại. Ngày hôm sau ta tới xem thì ông ta đã bị xé nát, làm mồi trong bụng gấu đen.

Còn Lan Tố Tố, nàng ta không lập tức c.h.ế.t ngay. Bị bọn quan sai hành hạ đến không bằng c.h.ế.t, ta không nàng ta một cái c.h.ế.t nhanh gọn, nàng ta lại không dám tự lao mà c.h.ế.t. Ta bèn bán nàng ta nhà thổ. Nàng ta chịu đựng khổ sở suốt ba năm, cuối vì bệnh hạ tiện mà c.h.ế.t.

Những tên quan sai bị dân làng căm ghét trói lên bè tre, mỗi người bị đ.â.m một nhát rồi đẩy xuống biển; chẳng bao lâu cá mập ngửi thấy mùi m.á.u đã lật úp chiếc bè…

Ba năm sau, ta và Vương ma ma trở thành người một nhà, sinh ở làng nhỏ. Trải qua những chuyện , mấy phụ nhân chuyên buôn chuyện trong làng không dám nói xấu sau lưng ta nữa. Theo sắp xếp của trưởng thôn, cả làng đến nói lời xin lỗi, mang trứng gà và những thóc dầu quý giá nhất tới biếu ta ma ma. Ma ma nhận lấy thay ta rồi làm ta món cơm chiên trứng mà mẫu thân vẫn hay nấu. Mùi thơm lan toả khắp cả làng nhỏ khiến người ta đỏ mắt không thôi.

Ừm… 

Có lẽ vì khiến nhớ tới mẫu thân nên ai nấy khóc đến mức đỏ hoe mắt.

“Xuân nương tử, chúng ta có lỗi cô!”

Sau khi lo hậu sự ma ma, ta cũng nằm xuống trong huyệt mộ. Ôm lấy bộ xương trắng của mẫu thân, hôn nhẹ lên phần của nàng:

“Mẫu thân, đừng , Cơ đến người rồi đây.”

“Mẫu thân, một nhà chúng ta bốn người, phải thật trọn vẹn.”

Trương đại gia và Vương ma ma an táng mẫu thân và ta. Chúng ta mới là một nhà bốn người. 

Phụ thân, không tính.

Hoàn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương