Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Giọng Đổng Phương như nhẹ hơn gió: 

“Cô Ngô vì đưa Ngô Kỳ một lá bùa trừ tà thế?”

“Tôi thấy người cậu ta có âm , nên đưa.”

Không trong núi hình như đang thay đổi.

Đổng Phương cũng nhạy bén phát hiện.

Tầm anh ta rời khỏi tôi, nhìn núi.

Tôi dài trong lòng.

“Ngô Kỳ c.h.ế.t thế nào?”

Đổng Phương không hề giấu: “C.h.ế.t đuối… trong một chậu nước. gáy cậu ta có dấu đen, chắc bị quỷ ghìm .”

“Vậy anh ra chân núi làm ?”

Đổng Phương nhìn tôi.

Một lúc bỗng nói một câu kỳ quái: 

“Cô Ngô cũng thú vị thật. Cô… thừa ra một hồn.”

Tim tôi khựng lại, anh ta nhìn ra bí mật chỉ trong một ánh .

Tôi không nhìn anh ta, chỉ nói đều: “Hồn của Ngô Kỳ rồi, chứ?”

Đổng Phương gật đầu: “Tôi nghi có thứ núi kéo hồn cậu ta đi.”

Tôi nhìn ngọn núi thật sâu, rồi quay người rời khỏi.

Đổng Phương cũng đi cùng tôi.

Ra đến đường , tôi thấy một chiếc xe địa hình, chắc là xe của anh ta.

“Cô Ngô, để tôi chở cô một đoạn.”

Tôi không khách sáo. 

đường về, Đổng Phương hỏi như vô tình: 

“Cô Ngô, núi … có thế?”

“Tôi tưởng với bản lĩnh của anh, anh biết rồi chứ.”

Đổng Phương bật cười nhẹ: “Tôi nhìn ra nó là thứ . Nhưng tôi không hiểu… vì hồn của Ngô Kỳ.”

Cây cối bên đường vụt qua cửa kính.

Tôi dài: “Có lẽ nó dùng hồn của Ngô Kỳ… để g.i.ế.c tôi.”

Lần này Đổng Phương im lặng khá lâu.

Rồi hơi nghi ngờ hỏi: “Núi điên rồi ? Nó g.i.ế.c cô ư? Nó…”

6

Khoảnh khắc ấy, ánh Đổng Phương đột nhiên run , anh ta quay phắt sang nhìn tôi: 

“Chẳng lẽ… hồn dư là của nó?”

Tôi không gật cũng không lắc.

“Anh Đổng là hòa thượng à?”

Rõ ràng câu hỏi này nằm ngoài dự đoán của anh ta. 

Tôi nghiêng đầu nhìn nghiêng gương anh ta, đẹp trai đến mức không giống bất kỳ nhà sư nào tôi từng gặp.

Đổng Phương bị tôi nhìn đến mức khựng lại, thoáng liếc tôi một :

“Đệ tử tại gia.”

Tôi liếc gương chiếu hậu. núi âm lại đặc hơn.

“— Hự!”

“— RẦM!”

Đổng Phương đạp phanh đột ngột. Dù anh ta phản ứng cực nhanh, cây lớn vẫn bổ nắp capo.

Anh ta quay ngoắt qua, sắc trầm :

“Có thứ đến rồi.”

Lời vừa dứt, quạ đập loạn xạ vào cửa kính.

Đổng Phương nhíu mày, rút một lá bùa vàng dán táp-lô. Đám quạ ít đi, nhưng âm thì đặc nghẹt.

Cảm giác không lành nổi trong n.g.ự.c tôi.

Quả nhiên, hồn ma của Ngô Kỳ xuất hiện ở hàng ghế .

Cậu ta mới c.h.ế.t một ngày mà người đã phủ đặc âm đến mức nghẹt

Ánh cậu ta dính chặt vào tôi, rồi xông đến.

Khuôn cậu ta phình to dạng. 

Tôi không nhúc nhích.

Ngay khi cậu ta sắp đ.â.m vào tim tôi, Đổng Phương vung roi, quấn lấy hồn Ngô Kỳ, kéo bật ra .

Một tiếng thét thấu gan vang rồi Ngô Kỳ .

Tôi hơi giật mình: “Anh diệt cậu ta rồi?”

Đổng Phương không đổi nét

Anh ta mở cửa định bước .

Tôi theo phản xạ kéo lấy anh ta.

Anh ta lạnh giọng:

“Không. Tôi thu lại.”

Anh ta nghiêng đầu ra hiệu tôi nhìn phía .

Tôi quay lại, là một bầy quỷ.

hơn là một bầy lệ quỷ.

“Cô Ngô, nếu tôi đoán , đây là hồn của những người c.h.ế.t trong mấy năm gần đây quanh các thôn không?”

Tôi thắn: “Tôi không biết.”

Đổng Phương bước xe. 

Tôi theo anh ta.

Đám quỷ đen kịt ấy khiến tôi lạnh sống lưng.

Anh ta đứng cạnh tôi, giọng nặng nề:

“Nó ? là điên rồi.”

“Tự cứu mạng.”

Đổng Phương lập tức hiểu.

Thời đại đổi thay, tín ngưỡng phai tàn, thể sinh niềm tin trở nên yếu ớt, rồi tan . Những thể mạnh hơn, khi sắp , sẽ xé một hồn, để hồn đầu thai, chịu khổ, c.h.ế.t trong oán hận để hóa thành ác quỷ, hoàn thành chuyển hóa ” sang “quỷ”.

Còn tôi, hồn dư người tôi chính là một hồn của núi này.

Đám quỷ tiến lại gần. Tôi bắt đầu nhận ra vài khuôn quen nhỏ, là người của các thôn lân cận.

Đổng Phương cau mày:

“Nếu hồn người cô là của nó, nó cứ phái quỷ đến g.i.ế.c cô? Mà g.i.ế.c cô không được, nó ?”

Tôi rút ở eo, không rời đám quỷ:

“Vì nó tôi g.i.ế.c quỷ, càng g.i.ế.c nhiều… tôi càng dễ hóa thành ác quỷ.”

“Hả?”

Tôi buông một tiếng tuyệt vọng rất nhẹ:

“Anh Đổng, anh đã từng thấy người sống nào mà thừa một hồn chưa?”

Anh ta đứng khựng lại, mở to, không tin được:

“Cô… là người c.h.ế.t?”

Tôi cong môi, nhìn hắn:

“Nếu tôi g.i.ế.c quá nhiều quỷ, thì con quỷ cuối cùng anh diệt… sẽ là tôi.”

Đổng Phương bước hai bước, rút roi, thế bùng ra:

“So với việc g.i.ế.c con quỷ là cô Ngô, tôi thà siêu độ cho cô trước! Tôi giỏi nhất là siêu độ!”

Anh ta lao vào bầy quỷ. Mỗi cú quất roi, âm tan ra từng mảng.

Tôi siết chặt , nhìn đỉnh núi.

lấp ló một bóng người. 

Không, là một bóng sáng mờ.

Nó sắp không trụ nổi nữa. 

Nó đang chờ tôi. 

Vì nó sắp c.h.ế.t.

trong tôi rung điên cuồng. 

Tiếng cổ khiến lũ quỷ chậm dần, rồi chậm hẳn.

Tần suất rung tăng đến mức tôi nóng rát.

“BÙM!”

nổ tung. 

Mảnh kim loại xuyên toạc lòng tôi.

Một con quỷ chớp thời cơ lao đến. 

Tôi, theo bản năng, đưa đầy m.á.u chộp lấy cổ nó. 

Chỉ bóp nhẹ, lạnh trong nó bị vắt cạn rồi .

Đổng Phương thấy hết. 

Anh ta phóng lại kéo tôi chạy: “Đi!”

Chúng tôi chạy đến sát đường

Đổng Phương gập người dốc, tôi thì ngồi bệt luôn đất.

“Cô Ngô… hộc… không chứ?”

Tôi đứt quãng: “Tôi… có .”

Mảnh xuyên lòng

bệnh viện về, Đổng Phương đưa tôi đến khách sạn.

Đứng trước phòng, anh ta nhìn tôi nghiêm túc:

“Cô Ngô, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”

Tôi im lặng nhìn anh ta một lúc rồi nghiêng người mở cửa.

Đổng Phương ngồi đối diện tôi. 

Một lát , anh ta mở lời.

8

“Nửa tháng trước, Ngô Kỳ tìm đến tôi. Cậu ta nói gặp quỷ. Tôi nhận ủy thác, điều tra thì phát hiện con quỷ đeo bám cậu ta là một nam quỷ… c.h.ế.t đuối.”

“Tôi hỏi Ngô Kỳ có biết người đàn ông không. Cậu ta khẳng định tuyệt đối là không quen. lúc cậu ta lại nhận được điện thoại bảo về quê làm thủ tục giải tỏa.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương