Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
nhân râu quai nón gật theo:
“Tay nghề thủ lĩnh ta tuyệt kỹ, thường chẳng dễ gì nướng đâu.”
Ta uống nước nấu trong vại vỡ, khẽ cười:
“Sao vậy?”
“Lười thôi!”
Thư sinh trắng cười nói:
“Ngài ấy thô lỗ lắm, đói quá còn bò c.ắ.n sống mà ăn được.”
Tạ Sách không biểu cảm, con gà rừng đang chảy mỡ:
“Nhưng ta không bị tiêu chảy.”
Cả cười vang, ta cúi uống nước để che nụ cười.
Cuối cùng, con gà rừng Tạ Sách tự nướng được đưa cho ta và Kim Ngô Vệ đứng lưng.
Hương vị không nói ngon, ta được nuôi dưỡng trong sung sướng nên kén miệng, ăn được nửa con, phần còn lại Kim Ngô Vệ giải quyết hết.
minh, tan, ta cùng Tạ Sách và đoàn người tách đường .
Thư sinh trắng cười cười vẫy tay:
“Tiểu Bồ Tát, hẹn lại.”
Ta được Tước Thất đỡ lên ngựa, quay lại nói:
“Thật không xứng đáng.”
“Quý nữ dũng khí phi thường, lòng từ bi, đưa nhiều đơn t.h.u.ố.c cho ta như vậy.”
nhân râu quai nón nói:
“Ta thô lỗ, chẳng nói được lời hay, chỉ có thể gọi người tiểu Bồ Tát.”
“Khám bệnh cứu người lẽ tự nhiên, còn dũng khí phi thường.”
Ta liếc Tạ Sách: “Tạ gia trấn giữ Hà, bảo vệ đất nước nhiều năm, nên ta mới dám vào miếu.”
Mọi người sững sờ, ta hành lễ:
“ gỡ duyên, các hảo hán nghĩa cử cao thượng, ta chỉ giúp một tay.”
không trung vang lên tiếng hú xuyên mây, bóng chim quét qua ;
Tạ Sách đáp lễ: “Đây diều hâu sinh ở Hà, tiễn quý nữ một đoạn đường.”
Thiên địa trắng xóa, vạn vật như bạc, diều hâu kêu vang giữa không gian, rồi tan biến trong ánh sáng lung linh.
ba năm thứ tư niên hiệu Thành, thống soái Hà Tạ Sách trong trận Mạc Quan trúng phục kích, ngã ngựa vách, trọng thương, may mà giữ được mạng, nhưng không , chân không lại được.
Cả triều kinh động, dân xôn xao, Thánh thượng giận dữ, thủ lĩnh Tây Lương được chỉ dụ mang quân tới tiếp viện.
Đèn cầu phúc cho Tạ Sách dân chiếu sáng nửa kinh thành.
tư, các bộ tộc Đát tâu xin hàng, quy thuận, dâng cống, chấm dứt hơn hai mươi năm chiến loạn.
sáu, thống soái thiết kỵ Hà, Minh Tín Hầu Tạ Sách trở về kinh dưỡng thương.
bảy, ta từng bước quỳ ở Triều Minh điện suốt một , xin được chiếu thượng dụ ban .
chín, Dương Quận chúa cùng Minh Tín Hầu chính thức thành thân.
6
Lần thứ ba Tạ Sách, cán vàng nâng khăn, quả bầu hợp lễ.
Tạ Sách ngồi lăn nâng khăn hỷ che ta.
Ánh sáng từ tối đến sáng, hương ấm nặng nề từ nhạt chuyển sang đậm.
Trong , nến đỏ rực, trang trí kim sa rực rỡ, chỉ có ta và chàng.
nhân đội mũ vàng, búi tóc gọn, hồng y làm chàng như cành ngọc cây trúc.
Ta từ môi mỏng thoáng qua sống mũi cao, đôi chàng.
Đôi ấy như sao băng lạnh lẽo, sắc bén quyết liệt, giờ đây đầy u tối.
Cán cân được Tạ Sách đặt vững, lộ các khớp xương cổ tay gầy guộc.
ta không nói lời nào, chuỗi Phật châu trong tay nhẹ rung, ta chỉ lặng lẽ chàng.
Tạ Sách da trắng nhiều, gầy nhiều, khí thế áp đảo xưa kia hoàn toàn thu lại.
Chàng ngồi lăn, lưng vẫn như lưỡi d.a.o bị chặn lại khi rướn máu.
Một nỗi đau vô cớ xé tim ta, kéo như rơi vào hư không.
Truyện được đăng page Ô Mai Đào Muối
Ta nhẹ thở , biết chàng không , vẫn mỉm cười:
“Ta Sơ Tễ.”
“Mưa núi vừa tạnh, mây sông sắp biến thành hồng.”
Giọng Tạ Sách dịu dàng, lại khàn khàn:
“Quận chúa đúng như gọi.”
Chẳng hay ho gì, ta vẫn nhớ lần trong miếu dày, khi đó giọng chàng trong trẻo.
Chàng còn nhớ lần thoáng ấy ta chăng?
Ta nắm chuỗi Phật châu, biết chàng sẽ không gọi ta, nhẹ nói:
“Ta vốn không thích ồn ào, nên bỏ qua lễ .”
“Ta phải cảm ơn quận chúa.”
Tạ Sách ta, ánh vô định:
“Giờ thân thể ta tàn tật, làm lễ chỉ lúng túng.”
mũi có vị chua khó tả, ta cười nói:
“Phu thê một thể, ta đã lấy chàng, tất phải nghĩ cho chàng.”
Tạ Sách hơi quay sang một bên.
“Lễ lạc rườm rà, quận chúa mệt mỏi cả ngày, sớm tắm rửa nghỉ ngơi.”
Chàng vụng về tránh chủ đề này, vỗ tay, ngoài phong xuất hiện bóng hai người.
Một một nữ, cao thấp khác nhau, cúi khiêm tốn hành lễ với ta.
“Quản sự trong phủ Trần Đông, cận vệ chăm sóc ta Hoán Trúc, quận chúa có việc gì đều có thể sai bảo hai người.”
“Quản sự ma ma ở Lâm Phong Viện, Lan di làm việc chu toàn, này đều nghe theo chỉ đạo quận chúa.”
Không có người phu quân nào trong đêm lại nói những điều này với thê tử.
Nha hoàn Triển Xuân dâng lễ, hai người lui , ta đứng dậy, tà áo đỏ rực nhẹ lay, đến trước chàng, nửa khom .
Ngay khoảnh khắc gần lại, Tạ Sách bất động, hơi ngửa , nhịp thở ngừng một chốc, tay đặt lăn vô thức siết chặt.
lăn Tạ Sách rất rộng, khi ta nửa khom, tầm chỉ tới n.g.ự.c chàng, nhịp lên nhanh chóng.
Chàng đang căng .
Ta không ngước lên, vào yết hầu chàng, hỏi :
“Chàng không muốn vào với ta, đúng không?”
Cảnh vật im lặng, chỉ có tiếng nến đỏ cháy “lách tách”.
7
“Quận chúa thân phận cao quý.”
Một lúc lâu , Tạ Sách mới mở miệng:
“Giờ ta không , chân không được, thật sự không xứng làm lang quân quận chúa.”