Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương cuối

12

Bước mùa đông, việc kinh doanh của quán ăn mà tôi làm cũng ngày càng khấm khá.

Cửa hàng tuyển thêm một nhân viên phục vụ làm bán thời gian.

sắp xếp cho cô ấy ở cùng phòng với tôi, nằm giường tầng phía trên tôi – vì không còn giường trống khác.

Chỗ ở của chúng tôi là một căn hộ tập thể cũ, có ba phòng ngủ và một phòng khách.

Phòng khách kê hai giường tầng cho nam ở.

Hai phòng ngủ còn lại mỗi phòng cũng có một giường tầng – là chỗ ở của nữ nhân viên.

Tôi ở trong căn phòng nhỏ nhất – trước là phòng làm việc – từ lâu vẫn chỉ một mình tôi ở.

đến việc chia phòng với một cô , tôi cũng thấy hơi ngại.

Cô gái ấy gầy gò, nước da trắng trẻo.

Vừa gặp tôi đã lễ phép chào:

“Cháu chào dì ạ.”

nói tên là Giang Tuyết.

Tôi đùa:

“Đừng chê ở chung với một dì già như tôi nhé!”

Tôi nói với con rằng, phòng tôi lúc cũng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, vì tôi rất ưa sạch sẽ.

Nó mỉm cười đáp lại: “Cháu tuyệt đối sẽ không chê đâu ạ.”

Qua những cuộc trò chuyện, tôi nó đang học hai đại học, chỉ làm thêm cuối tuần.

Vài tuần sau, tôi con là trẻ mồ côi.

Nó nói rằng từ mười tuổi đã sống nhờ nhà cậu ruột, nhưng mợ thì không mấy ưa nó.

Bây giờ đại học, học phí được nhà nước hỗ trợ, còn sinh hoạt phí thì đi làm thêm kiếm.

Nó nói, cậu mợ cũng có hai đứa con, nó không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình.

Ở nhà, nó là chị lớn nên tất việc nhà đều động làm hết.

, điều mà nó luôn mong mỏi là được mợ cười với nó một chút, hay khen nó lấy một .

Đứa trẻ tốt đến , thực khiến người ta xót xa.

dưng tôi lại nhớ về chính mình hồi nhỏ.

Cũng luôn khao khát được mẹ mỉm cười với mình, khen mình một

Nhưng hy vọng đó chưa bao giờ thành hiện thực.

Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, làm việc quyết đoán, nhưng chưa bao giờ hài lòng về tôi.

luôn chê bai, đè nén tôi mọi mặt.

Vậy mà giờ , tôi lại được công từ .

Mấy hôm trước, một cậu phụ bếp – là học trò theo đầu bếp chính được nửa – đang làm thì xin nghỉ gấp vì có việc nhà.

Lúc đó đúng giờ cao điểm, quán rất đông khách.

Không ai giúp sơ chế nguyên liệu, hỏi tôi có thường nấu cơm ở nhà không.

Tôi trả lời là toàn nấu.

gật đầu, rồi tôi bếp phụ thái thịt, sơ chế cá và rau củ.

Cuối cùng khen tôi thái dao rất đều tay, còn nói tôi có thể thử nấu vài đơn giản, sau này sẽ chính thức cho tôi làm phụ bếp – lương tăng gấp đôi.

ấy tôi thực rất vui, vì là lần đầu tiên tôi được người ngoài công .

13

Trước , ở nhà, tôi đặc biệt thích làm các bánh, bún, mì, đồ ăn vặt…

trò chuyện với , tôi có nhắc đến việc đó.

liền mua nguyên liệu về, tôi thử làm xem sao.

Kết quả sau nếm thử, không ngớt lời khen ngon, còn nói có thể đưa thẳng thực đơn của nhà hàng.

Nói thật, tôi cũng khá bất ngờ.

Lần đầu tiên có người đánh cao những ăn do chính tay tôi làm ra.

Tôi nhớ lại, ở nhà, mỗi lần tôi tỉ mỉ làm bánh trái, các ăn vặt… tôi luôn mong Tống Tấn Dương và con trai sẽ thích, sẽ khen lấy một .

nhưng, những gì tôi lại chỉ là:

“Chẳng mấy miếng ăn thôi sao? chẳng giống !”

Một hời hợt đó đủ phủi sạch công sức tôi bỏ ra buổi trời.

Cảm giác bản thân mình chẳng có chút trị hết.

Thập niên 90, vị trí của phụ nữ trong gia đình vẫn còn rất thấp, nhất là ở nông thôn.

Chúng tôi gánh vác toàn bộ việc nhà, chăm lo cho con lẫn người già.

nhưng những việc ấy thường không được công , thậm chí còn bị xem là hiển nhiên.

Trong làng tôi, những người phụ nữ như nhiều vô kể.

Đáng buồn là những người đàn trong nhà luôn đó là điều đương nhiên.

May mắn là, tôi đã thoát khỏi vòng xoáy ấy.

Tôi không còn nghi ngờ hay phủ định trị bản thân mình nữa.

Chớp mắt đã đến cuối , Dương Đông Mai gọi điện , gần Tống Tấn Dương lại nhiều lần gọi cho cô ấy hỏi tin tức của tôi.

Lần cô ấy cũng mắng cho một trận ra trò.

Vài ngày trước, anh ta còn đến chặn cửa nhà cô ấy.

Dương Đông Mai kể, lần đó gặp lại anh ta mà cô giật mình.

Cô miêu tả Tống Tấn Dương: “Tóc tai rối bù, râu ria xồm xoàm, mắt thì vô hồn, trông hệt như xác không hồn.”

Tôi bật cười:

“Đông Mai, cậu nói vậy là mong mình nghe xong sẽ thấy hả dạ đúng không?”

Tôi nói với cô ấy, thực ra tôi đã buông bỏ rồi.

Giờ tôi sống rất tốt, rất đủ đầy.

Không còn bận tâm chuyện quá khứ, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống hiện tại.

Dương Đông Mai , cô ấy nói thật.

Cô còn kể rằng đã nghiêm mặt dạy Tống Tấn Dương một trận:

“Dương Tử Ngọc người ta vất vả đời bên cạnh anh, lúc có người bên cạnh thì không quý trọng, giờ hối hận cũng muộn rồi!”

“Anh quay về sống cho yên ổn với con trai, con dâu đi. Nếu Tử Ngọc thật muốn về, cô ấy sẽ đường mà quay lại.”

Mà cậu đoán xem, Tống Tấn Dương trả lời ?

Anh ta đỏ mắt, lẩm bẩm:

“Tống Thư Thần sớm đã dắt vợ dọn về nhà bố mẹ vợ rồi.”

Sau đó cười gượng:

“Dương Tử Ngọc đi rồi… nhà cũng tan nát theo.”

Nghe vậy, Dương Đông Mai mắng thẳng mặt:

“Đáng đời! Có người bên cạnh thì không trân trọng, giờ thấy tiếc thì ích gì?”

Cuối cùng, Tống Tấn Dương cúi gằm mặt mà rời đi.

Hóa ra lần trước tôi về, không thấy Tống Thư Thần và con dâu, cứ tưởng họ chỉ tạm thời về bên ngoại.

Không ngờ giờ thì… Tống Tấn Dương thật chỉ còn lại một thân một mình.

14

Đêm giao thừa, Dương Đông Mai gọi tôi sang nhà ăn bữa cơm tất niên, nhưng tôi từ chối.

Nhà cô ấy đông đủ, đầm ấm, tôi không muốn đến làm người thừa.

Tôi đi chợ mua chút rau thịt, tay gói bánh chẻo, nấu cá, luộc tôm.

Tôi bận rộn trong gian bếp nhỏ của khu ký túc gần một tiếng rưỡi.

Ba mặn, một canh – cũng coi như tươm tất.

Tôi và Giang Tuyết cùng ăn bữa tất niên đó.

Mấy hôm trước, tôi cũng không về quê ăn Tết, con mừng rỡ như vớ được vàng.

Nó nói, những trước nó cũng chẳng muốn về, nhưng không ai ở lại với nó .

nay có tôi, nó thấy Tết vui nhất từ trước đến nay.

Nói đúng ra, không tôi ở bên cạnh nó – mà là chúng tôi ở bên .

Lúc ăn, Giang Tuyết gợi ý mùng Một mùng Hai sẽ dẫn tôi đi chơi quanh thành phố.

là nó bắt đầu hào hứng vẽ ra kế hoạch, điểm đến, đường đi…

Sáng mùng Một, trời rất lạnh, nhưng nắng đẹp rực rỡ.

Chúng tôi đi chơi theo lộ trình mà Giang Tuyết đã lên sẵn.

Tôi hỏi:

“Giang Tuyết, đi chơi với một cô già như dì, cháu có thấy chán không?”

Con đáp ngay:

“Sao lại chán được ạ! Dì ơi, cho cháu nói thật một … Cháu cảm thấy ở bên dì, cháu như được ở bên mẹ vậy.”

Nói rồi, Giang Tuyết bỗng đỏ hoe mắt.

Nó lí nhí:

“Xin lỗi dì… dì đừng…”

“Không sao đâu, đừng nói xin lỗi, dì hiểu mà.”

“Dì cũng rất quý cháu. Nếu cháu không ngại, làm con gái nuôi của dì nhé?” – Tôi ôm lấy đôi vai gầy guộc của Giang Tuyết, lòng tràn đầy thương xót.

“Thật ạ? Cháu được chứ? Thật ra cháu đã sớm mong dì làm mẹ nuôi của cháu rồi!”

Giang Tuyết xúc động ôm chầm lấy tôi.

Tôi mỉm cười, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ về lưng nó.

Hai trái tim từng đơn độc, xa xứ gặp , nương tựa là đủ.

15

Sáng sớm mùng Ba Tết, tôi cùng Dương Đông Mai đi leo núi.

Giang Tuyết cũng hẹn đi chơi với bạn cùng lớp.

“Lần đầu ăn Tết xa nhà, có thấy không quen không?” – Dương Đông Mai hỏi.

“Tạm ổn. Còn tốt hơn những gì mình tưởng. Lúc đầu cứ sẽ rất tệ.” – Tôi cười đáp.

Ở quê tôi có một tập tục: Mùng Hai Tết, con gái đã lấy chồng sẽ về nhà mẹ đẻ.

Dương Đông Mai , nay cô ấy cố ý nói với mẹ là chưa về vội, vài hôm nữa về.

Trong cuộc điện thoại, mẹ cô ấy cũng đoán ra chắc là vì tôi, nên con gái ở lại không về ngay.

Rồi bắt đầu nói về tôi, nói mẹ tôi ở quê cứ mắng tôi vô ơn – đi là biệt tăm biệt tích, bao lâu rồi chẳng thấy về.

Tôi chỉ cười.

Với họ, gọi là “lương tâm” có nghĩa lý gì?

Trước kia tôi từng đánh quá cao tình thân, cũng đánh quá thấp bản chất con người.

Bây giờ, tôi sống tốt rồi, chẳng cần bận tâm họ gì nữa.

Chiều hôm đó, vừa tạm biệt Dương Đông Mai xong, tôi liền bắt gặp Tống Tấn Dương đang ngồi xổm dưới tòa nhà nơi tôi trọ.

Vừa thấy tôi, anh ta lập tức đứng bật dậy, có phần ngượng ngùng, chà xát đôi tay .

Khoảnh khắc ấy, tôi chợt ra mình đã không còn hận anh ta nữa.

Không oán, không giận.

Chỉ giống như gặp lại một người quen cũ mà thôi.

“Trời lạnh lắm, đi ăn bát hoành thánh nhé?” – Tôi bình tĩnh nói.

“Ừ.” – Tống Tấn Dương gật đầu, theo tôi đến quán nhỏ ngay gần khu trọ.

Tôi gọi hai bát hoành thánh.

Tống Tấn Dương nhìn tôi rồi hỏi:

“Em thật không định quay về sao?”

Tôi nói:

“Không. Ở em thấy rất ổn. Em tìm lại được niềm vui, cảm giác có trị của bản thân. còn đủ sức khỏe kiếm tiền, em không muốn lại tiếc nuối.”

Tống Tấn Dương lại bắt đầu kể lể những lời hối hận, cầu xin tha thứ.

Tôi đều mỉm cười gạt đi:

“Mọi chuyện đã là quá khứ rồi, em chẳng còn muốn bận lòng nữa.”

Cuối cùng, tôi nói:

“Nếu có ngày anh thật suy kỹ, muốn làm thủ tục ly hôn, cứ báo cho em. Em sẽ xin nghỉ phép về.”

“Không. Anh không làm. Anh sẽ chờ em quay về.” – Tống Tấn Dương lại đó rồi lặng lẽ rời đi.

Tôi không thể thay đổi suy của anh ta, nhưng tôi cũng không muốn lãng phí thời gian kiện tụng.

Dù sao thì… đến chết, tôi cũng sẽ không quay lại ngôi nhà đó.

16

Giấy chứng ly hôn, suy cho cùng cũng chỉ là một tờ giấy.

Làm hay không làm, với tôi mà nói… đã chẳng còn quan trọng nữa.

Từ nay về sau, sống tử tế với chính mình – là điều quan trọng nhất.

[ Hết ]

Tùy chỉnh
Danh sách chương