Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Cảm xúc đáy mắt phức tạp đến mức ta không dám nhìn kỹ.

“Được lắm!”

Tiểu thư cười lên.

Nàng đột nhiên rút cây trâm trên đầu, hung hăng đâm về phía cánh tay mình.

Nhưng tốc độ của Tạ Kỳ An lại hơn.

Cây trâm cuối cùng đâm vào lòng bàn tay Tạ Kỳ An, máu me đầm đìa.

Hốc mắt hắn đỏ ngầu, còn mang theo vài phần cầu xin cẩn trọng: “Đừng tự làm mình…”

Nhìn đáy mắt tiểu thư ẩn giấu sự đau lòng mà ta chưa từng thấy.

“Ngươi không thừa nhận?”

Tiểu thư vốn luôn cao cao tại thượng hiếm khi tỏ ra yếu đuối.

Nàng hơi ngẩng cằm, giọng điệu cay nghiệt:

“Ngươi nghe lời ta thành thân với con nhỏ xấu xí đó, sau này lại không hòa ly, là vì giọng nói của nó có vài phần giống ta phải không?”

“Tạ Kỳ An, ngươi có dám thừa nhận khi ngươi và nó ân ái, tắt đèn không nhìn mặt, chỉ nghe giọng nói, ngươi không coi nó là thế thân của ta không?”

Ta đột ngột ngẩng đầu, không thể tin nổi.

Toàn thân tay chân đều lạnh cóng.

Ta đột nhiên nhớ lại vài lần ân ái sau khi thành thân.

Tạ Kỳ An sẽ hiếm khi lộ ra một chút dịu dàng.

Hắn nhẹ giọng dỗ ta: “A Thư, ta muốn nghe giọng của muội.”

Nhưng ta vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Kỳ An.

Trong lòng có một giọng nói đang tha thiết chờ Tạ Kỳ An phủ nhận.

Tạ Kỳ An không lập tức lên tiếng.

Hắn như bị vạch trần tư, mặt lập tức trắng bệch như quỷ.

Vô cùng thảm .

Cuối cùng quay đi, khàn giọng nói: “Ta đã thành thân rồi.”

Nói cho tiểu thư nghe, nhưng càng giống như đang nói cho chính mình nghe.

“Phải đó, ngươi thành thân rồi, còn là ta ép ngươi cưới nó.”

Tiểu thư cười thảm, sau đó vứt cây trâm đi.

Nàng lóc lao vào lòng Tạ Kỳ An.

Tạ Kỳ An theo bản năng che chở nàng, lại hoảng hốt giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, không dám chạm vào.

Như thể sợ máu của mình sẽ làm bẩn nàng.

“Nhưng Tạ Kỳ An, ta hối hận rồi.”

Tiểu thư siết chặt áo Tạ Kỳ An, như mưa:

“Bây giờ ta mới biết hóa ra ta thích ngươi. Chỉ là trước đây ta quá kiêu ngạo, cảm thấy ngươi không xứng với ta, nên tìm cách đẩy ngươi ra xa. Nhưng thật sự thích một người, nào còn để ý đến xứng hay không xứng nữa?”

“Tạ Kỳ An, ta không muốn gả cho kẻ đó. Hắn là một tên biến thái, ta gả cho hắn sẽ chết.”

“Ta chỉ muốn gả cho ngươi, ngươi đưa ta đi được không?”

Tay Tạ Kỳ An ôm tiểu thư cứng đờ trong giây lát.

Hắn như bị sốc đến không nói nên lời.

Cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Nhưng một lúc lâu sau, ta nghe thấy giọng Tạ Kỳ An lại vang lên.

Khàn khàn mà trầm thấp:

“Được.”

Tạ Kỳ An đã đồng ý.

6

Ta không biết mình đã trở về phòng như thế nào.

Bánh ngọt vốn định mang cho Tạ Kỳ An đã sớm nguội lạnh.

Ta lặng lẽ quan sát xung quanh.

Đột nhiên phát hiện đồ đạc thuộc về Tạ Kỳ An ở đây thật sự rất ít.

Ít đến mức nếu một ngày nào đó hắn không muốn ở đây nữa, chỉ cần một mình đi là được.

Vậy tại sao hắn lại cho ta lời như vậy?

Vì thương sao?

Ta ngồi bên bàn, ngơ ngác và thất suy nghĩ.

Đến cả Tạ Kỳ An về lúc nào cũng không biết.

Hắn trở về lại mang một thân thương tích.

Vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới.

Thấy ta nhìn, Tạ Kỳ An theo bản năng thích:

“Là ta bảo vệ không chu toàn khiến tiểu thư bị thương, đáng bị phạt.”

Ta gật đầu.

Có lẽ sự lạnh nhạt khác với thường ngày của ta khiến Tạ Kỳ An có chút không quen.

Hoặc có lẽ là vì chột dạ.

Hắn do dự một chút, dịu giọng nói: “Lại phải phiền muội rồi.”

Tạ Kỳ An không thích người ngoài chạm vào.

Dù ta đã thành thân với hắn, cũng rất ít khi chạm vào hắn.

Nhưng tiểu thư lại có thể tùy lúc tùy nơi để lại dấu ấn của nàng trên người hắn.

“Có đau không?”

Nhìn những vết sẹo chi chít trên lưng Tạ Kỳ An, ta nhẹ giọng hỏi.

Hắn luôn vì tiểu thư mà bị thương.

“A Thư.”

Tạ Kỳ An không trả lời câu hỏi của ta.

Hắn quay đầu nhìn ta, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ nghiêm túc: “Một thời gian nữa chúng ta sẽ đi.”

Tay ta đang bôi thuốc cho hắn chợt khựng lại.

Không có niềm vui như lần đầu nghe những lời này.

Chỉ có sự bất an không tên dâng lên trong lòng.

Theo bản năng định hỏi một câu “Vậy tiểu thư thì sao?” lại bị ta gượng nuốt xuống.

Có lẽ thấy ta mãi không trả lời, Tạ Kỳ An hiểu nhìn ta: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Ta lắc đầu, rồi đột nhiên mở lời, “Ngày đó ta bị thương phát sốt, cô mẫu nói nàng không tìm được một đại phu nào.”

Lời vừa dứt, bắp tay đột nhiên căng cứng.

7

Ta muốn đòi Tạ Kỳ An một câu trả lời.

“Tiểu Điệp cũng nói nàng đã đi tìm huynh.”

Ta nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Kỳ An, chấp hỏi: “Tại sao huynh không cùng nàng về, dù chỉ là về nhìn ta một cái?”

“Hắn làm sao mà không biết muội bị thương?”

“Ta đi cầu xin hắn, nói chỉ cần một đại phu qua xem là được, nhưng Tạ Kỳ An lại nói phải đợi đại tiểu thư tỉnh lại.”

“Hắn rõ ràng là không để muội trong lòng!”

Những lời của Tiểu Điệp ngày đó lại vang lên bên tai.

Ta đã tình quên đi, chỉ vì ta tin Tạ Kỳ An.

Tin rằng đó chỉ là trách nhiệm của Tạ Kỳ An.

Tin rằng Tạ Kỳ An bảo vệ tiểu thư như vậy chỉ vì nàng là chủ tử.

Nhưng giờ đây câu nào câu nấy đều chói tai.

Một vài chi tiết vốn nên bị lãng quên cũng đột nhiên được ta nhớ lại.

Ví dụ như lúc rảnh rỗi Tạ Kỳ An thường nhìn về phía tây nam ngẩn người.

Đó là hướng sân của tiểu thư.

Hay như ta từng tình cờ thấy một cây trâm cài tóc màu đỏ ở chỗ Tạ Kỳ An.

Ta vốn nghĩ đó là tặng cho ta.

Ngay lúc ta vui vẻ định thử, Tạ Kỳ An lại nổi giận.

Hắn cẩn thận cất cây trâm đi, rồi quay người thấy ta thì hơi sững sờ.

“Xin lỗi.”

Tạ Kỳ An nhỏ giọng xin lỗi ta, lại thích đây là đồ của người khác.

Ta gật đầu, trong lòng vốn rất áy náy.

Nhưng cây trâm được Tạ Kỳ An trân trọng như vậy vẫn bị gãy.

Vào ngày thứ hai sau của tiểu thư.

Nhưng hôm đó Tạ Kỳ An bị thương.

Ta bận lo cho hắn nên tạm thời không nhắc đến chuyện này, sau đó thì quên luôn.

Giờ lại nhớ ra.

Tạ Kỳ An rất đã trở lại bình thường.

Hắn tránh ánh mắt của ta:

“Tiểu thư bị kinh sợ, bọn thủy tặc đó lại không rõ lai lịch, bên cạnh nàng phải luôn có người bảo vệ.”

“Chu đại nhân cũng không tin người khác… Ta, ta ra có về xem muội…”

Giọng Tạ Kỳ An ngày càng nhỏ, nhưng lại không nhắc đến chuyện đại phu.

Ta không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn hắn.

Nhìn hắn bất giác nắm chặt tay, vẻ mặt còn hiếm khi mang theo chút hoảng loạn.

“Ta lúc đó…”

Tạ Kỳ An mím chặt môi: “A Thư, chuyện này là ta không đúng.”

Trong lòng, cái lạnh dần lan tỏa.

Ta thu lại ánh mắt, nhếch mép: “Không liên quan đến huynh.”

“Tiểu thư thân thể ngàn vàng, huynh lo lắng cũng là bình thường. Ta chẳng qua chỉ là một hạ nhân, cũng…”

“Không phải như vậy!”

Không biết tại sao, Tạ Kỳ An đột nhiên ngắt lời ta.

Giọng điệu gấp gáp.

Hốc mắt không hiểu sao lại hơi đỏ lên.

Nhưng thấy ta hiểu nhìn đi, hắn lại im bặt.

Ánh mắt rơi trên vết sẹo bên má ta.

Tạ Kỳ An quay người lại.

Hắn đưa tay, động tác cứng nhắc và xa lạ chạm vào vết sẹo trên mặt ta.

Mím môi, nhẹ giọng với ta: “A Thư mới là nương tử của ta, ta sẽ giúp muội xóa vết sẹo trên mặt, ta cũng sẽ đối tốt với muội.”

Những lời này Tạ Kỳ An đã nói rất nhiều lần.

Sau mỗi lần ân ái.

Khi hắn chuẩn bị dành dụm tiền đưa ta đi.

Bây giờ nghĩ lại, gọi là lời thì không bằng nói đó là một sự nhấn mạnh và nhắc nhở.

Ta quay đầu đi tránh ánh mắt hắn, giọng điệu tùy ý:

ra không sao đâu, ta cũng quen rồi.”

“A Thư!”

Nhưng Tạ Kỳ An lại nhíu mày.

Hắn không màng động đến vết thương, theo bản năng nắm lấy tay ta.

Lại nhìn chằm chằm vào mắt ta, từng chữ một:

“Ta sẽ chữa lành vết thương trên mặt muội.”

“Đợi một thời gian nữa, chúng ta sẽ khỏi đây.”

Đáy mắt mang theo sự vội vã rõ rệt.

Ta nhìn Tạ Kỳ An một lúc lâu.

ánh mắt dần dần nóng nảy của hắn, ta cười với Tạ Kỳ An.

Giọng điệu an ủi như trước đây:

“Được.”

Thế là Tạ Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.

8

Nhưng Tạ Kỳ An vẫn thất .

Hai ngày trước đại hôn, hắn đã mang đại tiểu thư của Quốc công phủ đào hôn.

Thế là ta bị Quốc công phủ liên lụy trách tội.

Gậy giơ cao, cuối cùng nặng nề giáng xuống người ta.

Đau.

Toàn thân đau đớn dữ dội.

Cô mẫu đi cầu xin, lại định lao vào người ta để che chắn, nhưng đều bị chặn lại.

Nàng la: “Con nói cho họ biết Tạ Kỳ An ở đâu đi! A Thư, Tạ Kỳ An dù có tốt ngàn vạn lần, bây giờ con vì nó mà đến cô mẫu cũng không cần nữa sao?”

Ta gượng nở một nụ cười với cô mẫu, thầm nghĩ ra ta cũng muốn nói cho họ biết Tạ Kỳ An ở đâu.

Nhưng ta không biết.

Ta ngay cả hắn đi lúc nào cũng không biết.

Nhưng không ai tin, họ cho rằng ta đang muốn bao che cho Tạ Kỳ An.

Ta còn muốn nói Tạ Kỳ An ra cũng không tốt.

Chỉ là hắn đã từng cứu ta một mạng.

Chỉ là vì hắn đã từng thay ta dạy dỗ những kẻ tùy ý chế nhạo và sỉ nhục ta.

Còn nói với ta: “A Thư không xấu, kẻ xấu là bọn họ.”

Nhưng bây giờ ta đã trả lại hết rồi.

Trong cơn đau thấu xương, ta đột nhiên nhớ ra đây không phải là lần đầu tiên Tạ Kỳ An bỏ rơi ta.

Hóa ra lần đó không phải là một cơn ác mộng khi ta sốt đến hồ đồ.

Chỉ là lần này ta ngay cả bóng lưng của Tạ Kỳ An cũng không thấy được.

Ta bị đánh đến toàn thân là máu.

Người của Quốc công phủ vốn cho rằng ta là nương tử của Tạ Kỳ An.

Tạ Kỳ An hẳn sẽ không nhẫn đến mức nhìn nương tử của mình bị hành hạ như vậy.

Nhưng họ đã nghĩ sai.

Dù ta bị đánh đến hơi thở thoi thóp, Tạ Kỳ An cũng không lộ diện.

Cuối cùng, thấy ta không còn hơi thở, Chu Quốc công liền lạnh lùng ra lệnh vứt ta vào đống xác chết.

Mùi hôi thối của xác chết hòa lẫn với mùi máu tanh.

Cho đến khi tiếng chim kêu kỳ quái vang lên.

Ta một lúc, mới chịu đựng cơn đau toàn thân từ đống xác chết đó bò ra ngoài.

Nhưng may mắn là ta đã sống sót.

Ngươi xem, ta không tin Tạ Kỳ An nữa, ngược lại lại có được một con đường sống.

Bò ra được rồi.

Sau này ta không còn nợ Tạ Kỳ An gì nữa.

Ta nhếch mép, thầm nghĩ.

Nhưng toàn thân đau đớn dữ dội.

Ta chỉ kịp nhìn thấy một người rồi đau đến ngất đi.

Tỉnh lại lần nữa đã ở trên xe ngựa.

A Lâm, người luôn được cô mẫu và Tiểu Điệp khen là thật thà chất phác, lúc này lại lạnh lùng, gọn gàng xử lý bọn thổ phỉ cướp đường.

Cảm nhận được ta tỉnh lại, hắn không quay đầu nói:

“Ta đã đốt căn nhà đó của ngươi, không để lại thứ gì.”

Ta gật đầu.

Những thứ đáng tiền đã sớm bị ta lấy đi.

Bao gồm cả số bạc mà Tạ Kỳ An đã dành dụm trước đây.

A Lâm dừng lại một chút, nói: “Tạ Kỳ An đã trở về với thân phận hoàng tử.”

Năm đó cung biến, hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất bị kẻ gian bắt đi, không rõ tung tích.

A Lâm nói cho ta biết Tạ Kỳ An chính là hoàng tử đó.

“Hắn trở về làm hoàng tử cao cao tại thượng của hắn, chắc cũng sẽ không để ý đến việc ta lấy đi số bạc hắn dành dụm bao năm.”

Ta tự an ủi, thầm nghĩ vị Chu tiểu thư đó cũng thật là may mắn.

A Lâm nói: “Hắn đã đào trong đống xác chết rất lâu, đào đến mức tay đầy máu, nói là muốn tìm ngươi.”

Ta kinh ngạc: “Chẳng lẽ hắn biết ta lấy bạc của hắn rồi sao? Nhưng ta đâu có ở trong đống xác chết đó.”

A Lâm nói: “… Ta đã tìm một thi thể khác thay thế ngươi, Tạ Kỳ An đã tin, người của triều đình cũng đã tin.”

Giống như trước đây ta không biết Tạ Kỳ An là hoàng tử.

Tạ Kỳ An có lẽ cũng không ngờ, ta lại là dư tiền triều mà triều đình vẫn luôn tìm kiếm.

Mặc dù chỉ là một công chúa thất sủng trong lãnh cung.

A Lâm lại nói:

“Hắn mặc kệ sự ngăn cản ôm thi thể đó trở về, nói ngươi là thê tử của hắn, lại nói hắn đã sẽ đưa ngươi đi.”

Lần này ta im lặng rất lâu.

Một lúc sau mới cười đung đưa chân, thở dài:

“Nhưng A Thư chết rồi.”

“Con chết rồi mới biết cho bú sữa, đây là cái gì vậy chứ?”

A Lâm không lên tiếng nữa.

9

Góc nhìn của Tạ Kỳ An:

Tạ Kỳ An đến ngày thứ tư mới quay về.

Hắn vốn nên trở về sớm hơn để đưa A Thư đi.

Nhưng Châu Tòng Tuyết đột nhiên đổ bệnh, lại cầu xin hắn ở lại với nàng thêm một lát.

Tạ Kỳ An rất do dự.

Nhưng ngay khoảnh khắc Châu Tòng Tuyết lóc hỏi “Chẳng phải huynh đã sẽ luôn bảo vệ ta sao?”, Tạ Kỳ An đột nhiên nhớ lại đêm mưa nhiều năm trước.

Tiểu thư Quốc công phủ cao cao tại thượng đã ban cho một tiểu ăn mày một chiếc bánh bao cứu mạng.

Lại đại phát từ bi nói nếu hắn may mắn sống sót, nàng sẽ cho hắn một con đường sống.

Thế là tiểu ăn mày được đưa đi, cuối cùng trở thành hộ vệ của Châu Tòng Tuyết.

Cho đến không lâu trước đây hắn mới khôi phục lại ký ức, biết được thân phận thật của mình.

“Kỳ An?”

Châu Tòng Tuyết hơi ngẩng đầu nhìn hắn.

Khuôn mặt xinh xắn đó đầy nước mắt, đôi mắt vốn chưa từng có sự tồn tại của hắn giờ đây chỉ chăm chú nhìn hắn.

Nàng hiếm khi yếu đuối hỏi: “Huynh có phải đã hối hận vì đưa ta đi không?”

Giọng nói run rẩy.

Đây vốn là cảnh tượng mà Tạ Kỳ An vẫn luôn đợi.

Hắn vốn nên vui mừng.

“Huynh ở lại với ta một lát được không?”

Nhưng không biết tại sao, Tạ Kỳ An đột nhiên lại nhớ đến A Thư.

A Thư khi bị bệnh cũng chờ hắn có thể ở lại với nàng.

Nhưng A Thư rất hiểu chuyện.

Nàng sẽ không giống Châu Tòng Tuyết, hễ thấy hắn có ý định đi là sẽ nổi giận.

Nàng ngay cả khi bị bệnh cũng vô cùng cẩn trọng, chỉ sợ gây phiền phức cho người khác.

“Tạ Kỳ An!”

Thấy hắn mãi không trả lời, giọng Châu Tòng Tuyết lớn hơn, mơ hồ mang theo sự tức giận.

Thế là Tạ Kỳ An lại phân nghĩ, lúc hắn đi, A Thư chắc chắn cũng đã tức giận.

Nhưng nàng tính tình tốt, cũng chưa bao giờ so đo với hắn những chuyện này.

Tạ Kỳ An muộn màng nhận ra mình vừa thích vừa ghét sự “không so đo” này.

Hắn đột nhiên muốn thử xem A Thư tính tình tốt rốt cuộc có thể không so đo đến mức nào.

Vì vậy hắn đã đồng ý yêu cầu của Châu Tòng Tuyết, ở lại thêm hai ngày.

Nhưng hắn vẫn không kìm được mà quay về, lại càng ngày càng cảm thấy hối hận.

Trên đường đi, Tạ Kỳ An luôn nghĩ lát nữa phải thích với A Thư như thế nào.

Lại nghĩ, nếu A Thư biết hắn là hoàng tử thì có sợ không.

Dù sao thì trước đây nàng đã nói chỉ muốn một cuộc sống bình dị và bình thường.

Nhưng A Thư là nương tử của hắn, đã định trước không thể có cuộc sống như vậy.

Tạ Kỳ An đã nghĩ suốt một chặng đường.

Hắn còn nghĩ, dù thế nào đi nữa, chỉ cần dựa vào việc hắn đã tặng quà cho nàng, A Thư nhất định sẽ đi cùng hắn.

Nhưng hắn không bao giờ ngờ rằng, hắn ngay cả một hội thích cũng không có.

Căn nhà từng ở đã hóa thành một đống tro .

Mà A Thư của hắn đã sớm bị người ta đánh chết bằng gậy, vứt vào đống xác chết.

Tạ Kỳ An không thèm nhìn những người đang hoảng loạn quỳ đầy đất, lại mặc cho cô mẫu của A Thư hung hăng chửi rủa hắn.

Một lúc lâu sau mới như đột nhiên tỉnh lại.

Hắn đã đào trong đống xác chết đó rất lâu, đào đến mức tay máu me đầm đìa.

Cuối cùng mới tìm thấy A Thư của hắn ở một góc.

Nơi này thường có chó hoang lang thang.

Mặt của A Thư đã bị cắn đến mức không thể nhận ra, thi thể cũng không còn nguyên vẹn.

Tạ Kỳ An không tin.

Nhưng tất cả người đều nói đây chính là A Thư.

Nói rằng ngày đó A Thư mặc bộ quần áo này.

Nói rằng họ đã tận mắt nhìn thấy A Thư tắt thở.

Tạ Kỳ An vẫn không chịu tin.

Cho đến khi một cây trâm cài tóc bằng ngọc xanh từ bàn tay đang nắm chặt của thi thể rơi ra.

Rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.

Tạ Kỳ An toàn thân cứng đờ.

Đó là món quà đầu tiên hắn tặng cho A Thư.

Nhưng A Thư chưa bao giờ đeo.

Nàng chỉ cất nó đi như một báu vật.

Rồi nói đùa rằng, nàng chết cũng sẽ bảo vệ tốt cây trâm này.

Nhưng A Thư chết rồi.

“A Thư, trâm gãy rồi.”

Tạ Kỳ An cẩn thận ôm thi thể, lại như bị ám ảnh dán sát vào nàng, nhẹ giọng nói: “Muội thất rồi.”

Thuộc hạ của hắn đến khuyên can.

Tạ Kỳ An mặt không lộ vẻ vui buồn: “Ta đã bảo các ngươi bảo vệ tốt nàng.”

mặt thuộc hạ cứng lại.

Cuối cùng vẫn có người nghiến răng mở lời: “Điện hạ, nàng chỉ là một nông nữ…”

Tất cả người đều cảm thấy A Thư không xứng với hoàng tử.

“Bây giờ tình hình nguy cấp, mấy vị hoàng tử đều đang theo dõi ngài, ngài tuyệt đối không thể vì nàng mà phá hỏng đại kế trước đây.”

Tất cả người đều đang khuyên hắn phải lo cho đại cục.

Tạ Kỳ An đều biết.

Vì vậy hắn chỉ đưa A Thư trở về, lại ra lệnh làm một cỗ quan tài băng.

Ngoài ra, hắn không có gì khác thường.

Trên đường trở về, Tạ Kỳ An gặp bọn thủy tặc trước đây đang uống rượu.

Từ miệng bọn thủy tặc này, Tạ Kỳ An lại biết được lần rơi xuống nước của Châu Tòng Tuyết trước đây không phải là tai nạn.

Là nàng đã mua chuộc bọn thủy tặc này.

Nàng muốn A Thư chết trong tai nạn đó, nhưng lại không làm tổn đến danh tiếng của nàng.

Nàng thậm chí còn muốn A Thư bị làm nhục.

“Nhưng đó là một con nhỏ xấu xí mà!”

Tên thủy tặc say khướt nhổ một tiếng, lại cười lớn: “Ai mà thèm một con nhỏ xấu…”

Lời chưa nói xong người này đã bị Tạ Kỳ An đâm một kiếm xuyên qua.

“Xử lý cho tốt.”

Tạ Kỳ An mặt không biểu cảm.

Tất cả người đều cho rằng hắn đang bảo vệ vị tiểu thư của Quốc công phủ đó.

Lập tức có thuộc hạ thở phào nhẹ nhõm, mừng rỡ: “Ta đã biết nữ nhân đó đối với Điện hạ mà nói chẳng là gì cả.”

Tạ Kỳ An đã nghe thấy.

Hắn chỉ cụp mắt xuống, tiếp tục lau kiếm.

Vết thương trên tay đã dùng thuốc tốt, bây giờ cũng đã đỡ gần hết.

Giống như một người đã chết, sau này sẽ có người tốt hơn.

Vị đó luôn sẽ có người muốn chiếm lấy.

A Thư quả chẳng là gì cả.

Tạ Kỳ An nghĩ.

Nhưng ánh mắt đáy mắt đột nhiên tối sầm.

Như mây đen cuồn cuộn, không ai có thể nhìn thấy bên trong.

10

Ta đã mở một trọ ở biên ngoại.

trọ đông người qua lại, ta luôn có thể nghe được vài chuyện thú vị.

Ví dụ như tiểu thư Quốc công phủ năm đó không phải đào hôn, mà là đến chùa cầu phúc cho vị hôn phu thì gặp phải thổ phỉ.

Tuy không sao nhưng bị kinh sợ, cũng vì vậy mà ảnh hưởng đến hôn kỳ.

Ví dụ như hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất sau khi trở về đã trở thành cái gai trong mắt của nhiều hoàng tử khác.

Nhưng hắn chỉ dùng bốn năm đã ngồi lên vị đó.

Hay như mấy ngày trước triều đình đã thu hồi lệnh truy nã dư tiền triều, nghe nói là chính sách mới của tân đế.

Nhưng ta không quan đến những chuyện này.

Mà là…

“Cô mẫu đâu?”

Ta nhìn ra sau lưng A Lâm, nhưng không thấy người muốn gặp, ánh mắt lập tức tối sầm.

Lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cô mẫu vẫn còn giận con sao?”

“Tống di không giận đâu.”

Tiểu Điệp được A Lâm đưa về an ủi ta: “ ấy nói muội sống là tốt rồi. Chủ nhà đối xử tốt với ấy, ấy không qua đây làm gánh nặng cho muội, cũng đỡ phải chịu khổ.”

“Tống di còn nói ấy chỉ đợi muội đến báo cho ấy biết muội vẫn sống khỏe mạnh. Chỉ là ấy không ngờ, một lần đợi này lại là bốn năm.”

Một câu nói khiến ta vừa vừa cười.

Năm đó người của triều đình sắp tra ra thân phận của ta.

Thế là ta bèn nhân hội mượn chuyện của Tạ Kỳ An và Châu Tòng Tuyết để giả chết thoát thân.

Nhưng những chuyện này ta không thể nói cho cô mẫu biết, càng không thể liên lụy đến nàng.

Cho đến bây giờ ta đã hoàn toàn an toàn, mới dám nhờ A Lâm đến kinh thành tìm cô mẫu.

A Lâm là do người của tiền triều phái đến tìm ta.

Lại bị ta thuyết phục ngược lại.

Dù sao thì ta chưa bao giờ cảm thấy một công chúa lãnh cung như mình có thể gánh vác đại nghiệp phục quốc.

Huống hồ hoàng đế hiện tại cũng rất tốt.

Trùng hợp A Lâm cũng là một kẻ không có dã .

Thế là hai chúng ta cầm tiền chạy thẳng đến biên ải.

May mà nỗi lòng này coi như đã được tỏa.

A Lâm nói ngày kia hắn còn phải về kinh thành một chuyến, bảo ta chuẩn bị sẵn những lời muốn nói, những thứ muốn mang đi.

Ta đáp một tiếng được.

Nghĩ đến hai ngày trước ta vừa mua được một cây nhân sâm từ một thương nhân Tây Vực.

Ta bèn vội vàng trở về định lấy.

Nhưng cửa sân vừa mở, ta đã nhạy bén cảm thấy không ổn.

Vừa định quay người đi, trước mắt lại đột nhiên tối sầm.

Thân thể bị kẹt giữa cửa sân và thể người đó.

Đầu ngón tay mang theo hơi lạnh cẩn thận chạm vào má ta, vừa kiềm chế vừa dè dặt.

Hơi thở gấp gáp phả vào tai, giọng nói cất lên lại vô cùng quen thuộc.

Mơ hồ run rẩy:

“A Thư, ta tìm được muội rồi.”

Thân thể ta đột nhiên cứng đờ.

11

Ta không ngờ Tạ Kỳ An sẽ tìm ta.

Càng không ngờ hắn sẽ tìm thấy ta như vậy.

Hắn bịt mắt ta lại nhưng lại ôm ta thật chặt, đến cả thân thể cũng run rẩy dữ dội.

Hắn gọi tên ta hết lần này đến lần khác:

“A Thư, A Thư…”

Lúc này lại giống như một kẻ si tình.

Ta có chút không kiên nhẫn, đưa tay đẩy hắn ra: “Xin tự…”

Lời định nói đột nhiên nghẹn lại ở cổ họng.

Sức ta dùng rõ ràng không lớn, nhưng Tạ Kỳ An, một người luyện võ, lại dễ dàng bị ta đẩy ra.

Thậm chí còn yếu ớt loạng choạng mấy bước, cuối cùng được người khác đỡ lấy.

Ta kinh ngạc nhìn hắn, nhíu chặt mày:

“Ngươi cái gì?”

Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má.

Tạ Kỳ An nhìn ta, hốc mắt đỏ hoe.

Hắn mấp máy môi, vừa tủi thân vừa bất lực: “Nương tử, muội làm ta đau.”

Ta: “???”

Người này là ai vậy?

“A Thư cô nương.”

Cuối cùng là thuộc hạ của Tạ Kỳ An ho nhẹ một tiếng, có chút lúng túng thích:

“Bệ hạ… trúng độc mất nhớ rồi.”

12

Nói là mất nhớ, chi bằng nói là đã mất cả tuệ.

Tạ Kỳ An hiện tại ngoài việc nhớ ta là nương tử của hắn, hắn phải tìm nương tử của mình, những thứ khác đều không nhớ.

Lại nói là trên đường đi tìm ta đã bị kẻ có địa hãm .

“Vậy thì sao?” Ta bị chọc cười, cảnh giác nhìn chằm chằm những người trước mặt, “Ta và bệ hạ của các ngươi không có bất kỳ quan hệ gì, hắn bây giờ trúng độc mất nhớ cũng không liên quan đến ta. Nói một câu nghe, năm đó ta còn vì Tạ Kỳ An mà chịu không ít khổ, các ngươi không sợ ta nhân hội làm hắn sao?”

Giết thì không dám giết.

Dù sao Tạ Kỳ An cũng là thiên tử đương triều.

Nhưng ta luôn có cách để hành hạ một tên ngốc cứ bám lấy ta.

mặt thuộc hạ của Tạ Kỳ An lập tức tái đi.

Có người quát lớn: “To gan! Ngươi có biết…”

Nhưng người này lời chưa nói xong đã bị Tạ Kỳ An đá văng ra.

Hắn đứng chắn trước mặt ta, vẻ mặt âm u: “Không được hung dữ với nương tử của ta!”

Cũng có vài phần nhẫn của kẻ bề trên.

Nhưng giây tiếp theo, Tạ Kỳ An lại quay đầu nhìn ta, mày mắt cong cong: “Nương tử, ta sẽ bảo vệ muội.”

Tên này mất nhớ đến cả tính tình cũng thay đổi lớn.

Ta không lên tiếng, chỉ lạnh lùng lùi ra xa Tạ Kỳ An.

Hắn sững sờ, vẻ mặt lập tức cô đơn.

“A Thư cô nương.”

Người có vẻ là kẻ đứng đầu thở dài một tiếng, nhưng thái độ lại cứng rắn:

“Lúc bệ hạ tỉnh táo đã nói giao muốn người chăm sóc ngài, chúng ta cũng là phụng mệnh hành sự.”

“Nhưng vẫn A Thư cô nương việc nên suy nghĩ kỹ, dù sao thì lần này bệ hạ trúng độc cũng chỉ là tạm thời, còn những người khác đang âm thầm bảo vệ bệ hạ, có lẽ không dễ thương lượng như chúng ta đâu.”

Ta hiểu được sự uy hiếp trong giọng nói của hắn.

Lửa giận trong lòng bùng lên rồi lại bùng lên, cuối cùng vẫn bị dập tắt.

Ta lạnh lùng nhìn về phía Tạ Kỳ An đang từng chút một đến gần ta, nhíu mày không kiên nhẫn:

“Được.”

13

Tạ Kỳ An cuối cùng vẫn ở lại trọ của ta.

Để tránh gây thêm rắc rối, hắn đã được thuộc hạ của mình thay đổi dung mạo.

Ta không biết có bao nhiêu người đang âm thầm bảo vệ hắn, ta chỉ nhắc nhở A Lâm và Tiểu Điệp tránh xa hắn ra.

Tiểu Điệp thì không thấy có gì, nhưng A Lâm có lẽ đã đoán được điều gì đó.

Tạ Kỳ An luôn đi theo bên cạnh ta.

Hắn cũng không làm gì nhiều, chỉ im lặng nhìn ta.

Dường như chỉ cần như vậy, hắn đã rất mãn nguyện.

Thỉnh thoảng cũng giành làm việc vặt cho ta.

Nhưng luôn vụng về.

Mỗi khi làm hỏng việc, hắn đều rất hoang mang nhìn ta.

Nhỏ giọng: “A Thư, ta đền.”

Ta không để ý.

May mà không gây thêm chuyện gì khác cho ta, ta cũng chỉ coi như bên cạnh không có người này.

“Cái đuôi nhỏ ở đâu cứ theo ngươi mãi vậy?”

Chủ của Trúc Tùng Lâu, Lục Trì Vân, liếc nhìn Tạ Kỳ An, tặc lưỡi một tiếng: “Trông xấu thật.”

Phong tục ở biên ngoại cởi mở.

Trúc Tùng Lâu tuy trên danh nghĩa là một trà lâu, nhưng đến đây đa số đều là nữ nhân.

Mà một thời gian trước ta và Lục Trì Vân vừa hợp tác một lô son phấn.

“Có cần ta giúp đuổi hắn đi không?”

Lục Trì Vân nói, rồi hơi cúi người đến gần ta, đôi mắt hồ ly xếch lên đầy ý cười vụn vặt:

“Coi như ngươi là khách quen của ta…”

Hắn tình kéo dài âm cuối, mang theo vài phần quyến luyến.

Ta bất lực: “Lục lão bản, ngài…”

“Cút ra cho ta!”

Lời ta chưa nói xong, Lục Trì Vân đã bị kéo mạnh ra.

Bộ quần áo vốn đã lỏng lẻo của người này bây giờ mở toang, để lộ một mảng ngực trắng nõn.

Tạ Kỳ An lập tức che khuất tầm mắt của ta, mặt đen lại: “Không biết xấu hổ!”

Ta: “…”

“Ngươi thật là vô lễ!”

Lục Trì Vân không không chậm chỉnh lại quần áo, mặt cũng lạnh đi: “Ta nói chuyện với chủ nhân của ngươi, đâu có lý nào hạ nhân xen vào? Thư lão bản vẫn còn quá nhân từ, chi bằng giao kẻ này cho ta, để ta dạy dỗ cho nên người.”

Tạ Kỳ An mím môi, đáy mắt mơ hồ có sự bạo dâng lên.

Lại bị ta không kiên nhẫn ngắt lời: “Tạ… Thừa, ngươi ra ngoài đi!”

Tạ Kỳ An dường như sững sờ.

Hắn vô cùng không thể tin nổi quay đầu nhìn ta, vẻ mặt giữa hai hàng lông mày đột nhiên tủi thân.

Một tiếng “nương tử” vừa nói ra một chữ đã bị ta trừng mắt cảnh cáo.

Ta lạnh giọng: “Đừng ép ta đuổi ngươi đi.”

Nói ra cũng thật mỉa mai.

Bốn năm trước ta vô cùng chờ Tạ Kỳ An có thể gọi ta là nương tử, hắn lại chẳng bao giờ gọi.

Bây giờ ta không còn cần nữa, hắn ngược lại lại đến gần gọi một tiếng “nương tử”.

Tạ Kỳ An hơi cụp mắt.

Khi ngẩng mắt lên đã trở nên im lặng.

“Được.” Hắn cười với ta, sự bạo đáy mắt lại bị dằn xuống, nụ cười dịu dàng và ngoan ngoãn, “Vậy ta ở ngoài đợi A Thư.”

Ta không để ý.

Mà Lục Trì Vân tặc lưỡi một tiếng, trực tiếp tố cáo trước mặt người:

“A Thư, hạ nhân của ngươi trừng ta.”

“Hắn trừng rất hung dữ, như thể giây tiếp theo sẽ lao vào giết ta vậy. A Thư, ta sợ quá!”

Thân thể Tạ Kỳ An cứng lại, sau đó tăng tốc bước chân đi.

Ta cúi đầu nhìn Lục Trì Vân đang nép vào lòng ta, mỉm cười:

“Làm tổn danh dự của ta, lại nhường một phần lợi nhuận nữa.”

Lục Trì Vân lập tức nghiêm túc: “Vậy thì không được.”

14

Lục Trì Vân này là một con cáo già.

Ta cuối cùng vẫn còn non nớt.

Nhưng người này sẵn lòng dẫn dắt, ta cũng theo học.

Còn về phần thù lao… luôn có lúc trả hết.

Mặc dù Lục Trì Vân luôn nói có thể dùng người để trả nợ.

Ta đa phần đều cười cười, không để trong lòng.

Vết sẹo trên mặt vẫn chưa được xóa đi.

Trước đây là sợ bị người khác phát hiện thân phận, sau này phát hiện ra vẻ ngoài xấu xí này lại giúp ta có được sự yên tĩnh ở vùng biên ải này.

Khi ta ra ngoài không thấy Tạ Kỳ An.

Nhưng bên cạnh hắn luôn có người bảo vệ, ta cũng không đi lo chuyện bao đồng.

Cho đến khi đêm khuya ngủ say, ta mơ hồ cảm thấy có người bên cạnh.

Khi sức mở mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, đồng tử ta co rút lại.

“Nương tử.”

Tạ Kỳ An quay đầu cười với ta, dường như hoàn toàn không biết mình đang làm gì.

Nhưng bây giờ áo hắn nửa mở.

Chiếc áo trong rộng thùng thình lỏng lẻo khoác trên vai, mơ hồ lộ ra một sợi dây chuyền vàng men theo xương quai xanh rủ xuống ngực.

Cuối cùng chìm sâu hơn.

Hắn khẽ động, liền có tiếng chuông vang lên.

Bộ dạng này ta đã từng thấy ở Trúc Tùng Lâu của Lục Trì Vân.

Lục Trì Vân cũng đã đóng giả vài lần.

Nhưng ta chỉ cảm thấy người này đang dùng cách này để chiếm lợi, chưa bao giờ để ý.

Mà Tạ Kỳ An đóng giả bộ dạng này còn vô tội nhíu mày.

Nhìn ta tủi thân: “Nương tử, không thoải mái.”

Nhưng ta đột nhiên bình tĩnh lại.

Ta im lặng nhìn Tạ Kỳ An, nhìn hắn bất giác lộ ra một tia hoảng loạn.

Nhưng lại chóng che giấu đi.

“Nương… A Thư.”

Tạ Kỳ An chóng sửa lời, như làm sai chuyện, giọng nói cũng nhỏ đi không ít: “Ta tưởng muội thích như vậy.”

Thái độ cẩn trọng, như sợ ta sẽ tức giận.

Lại đảo ngược lại rồi.

Trước đây luôn là ta phải để ý đến cảm xúc của Tạ Kỳ An.

Nhưng ta không thể nói ra cảm giác bây giờ là gì, chỉ cảm thấy một cục tức nghẹn ở ngực.

Không lên được cũng không xuống được.

Nhưng cục tức đó rất lại bị một cơn giận thay thế.

Ta nhếch mép: “Ngươi không cần phải như vậy.”

“A Thư.”

Tạ Kỳ An rất lo lắng gọi ta: “Ta trước đây… có phải đã làm chuyện gì rất quá đáng không? Cho nên muội rất tức giận, tức giận đến mức không định tha thứ cho ta nữa?”

Khi nói đến những câu sau, giọng hắn run rẩy.

Góc áo bị nhẹ nhàng kéo lại.

Giọng Tạ Kỳ An gần như cầu xin: “A Thư, ta biết sai rồi, muội có thể cho ta một hội nữa không?”

Giọng nói xen lẫn chút tủi thân.

Ta không đổi mặt rút lại góc áo của mình, rồi cười với hắn.

Giọng điệu an ủi như trước đây:

“Được chứ.”

Đáy mắt Tạ Kỳ An mơ hồ có ánh sáng lóe lên.

15

Từ ngày đó, thái độ của ta đối với Tạ Kỳ An đã tốt hơn một chút.

Ít nhất không còn lạnh lùng như mấy ngày trước.

A Lâm nhận ra sự thay đổi thái độ của ta, nhíu mày hỏi:

“Ngươi định tha thứ cho hắn sao?”

Ta cúi đầu gõ bàn tính, không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại hắn:

“Chuyến này ngươi về kinh, có biết vị đại tiểu thư của Quốc công phủ đó bây giờ sống thế nào không?”

A Lâm lạnh lùng một khuôn mặt, không định trả lời.

“A Lâm.”

“Sống không tốt.” Hắn mới cứng nhắc mở lời, “Quốc công phủ sa sút, nàng vẫn gả cho Triệu vương gia. Nhưng Triệu vương gia đó hành sự thô lỗ, trên giường lại có sở thích đặc biệt, Châu Tòng Tuyết vừa gả qua mấy ngày đã lóc đòi về, nhưng không ai để ý. Sau này nàng khăn lắm mới tìm được hội trốn ra, lại bị sơn tặc bắt đi mấy ngày. Tuy giữ được thanh danh không bị làm nhục nhưng khuôn mặt đã bị hủy hoại, vết thương trên khuôn mặt kia giống hệt…”

A Lâm đột nhiên im bặt.

Ta không để ý đến sự ngập ngừng của hắn, chỉ hỏi: “Triệu vương gia đưa nàng về sao?”

A Lâm ừ một tiếng, mặt coi đến cực điểm: “Hắn ta lại có được tiếng tốt si tình với nữ nhân.”

“Vậy ngươi có nghĩ Triệu vương gia là người độ lượng như vậy không?”

Ta lại hỏi.

A Lâm không lên tiếng nữa.

Ta cười, tiếp tục cúi đầu gõ bàn tính:

“Nói cho đúng ra, ta và Tạ Kỳ An vẫn là phu thê.”

“Nhưng hắn bây giờ…”

“A Thư!”

Giọng Tạ Kỳ An đột nhiên vang lên, ngắt lời A Lâm.

Hắn đi về phía ta, lại không đổi mặt chen A Lâm ra, như dâng bảo vật đưa món đồ trong tay cho ta xem:

“A Thư có thích không?”

Những ngày này, Tạ Kỳ An luôn tìm cách tặng quà cho ta.

Ta nhận đôi bông tai hồng ngọc, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc:

“Thích.”

“Vậy ta có thể đeo cho A Thư không?” Tạ Kỳ An cẩn thận hỏi.

Ta dừng lại một chút, cười với hắn: “Được.”

Tạ Kỳ An mím môi.

Động tác cúi người đeo bông tai cho ta vừa nhẹ nhàng vừa run rẩy.

Còn lời A Lâm định nói, cuối cùng cũng nghẹn lại, chẳng thốt nên câu.

16

Độc của Tạ Kỳ An mãi không được.

Thuộc hạ của hắn lo lắng đi khắp nơi tìm danh y thánh thủ, nhưng chủ tử này lại không vội.

Và rất sẽ đến của Tạ Kỳ An.

Ta nói với Tạ Kỳ An, ta hy vọng ngày hắn không có quá nhiều người ngoài đến làm phiền.

“Ta muốn tổ chức cho huynh một thật tốt.”

Tạ Kỳ An gần như không cần suy nghĩ đã đồng ý yêu cầu của ta.

Hắn cong mắt, nhẹ giọng nói: “A Thư muốn gì, ta đều đồng ý.”

Thế là vào ngày Tạ Kỳ An, bên cạnh hắn không có nhiều ám vệ.

Ta đưa Tạ Kỳ An đến con phố dài sầm uất nhất biên ải, kể cho hắn nghe những chuyện đã xảy ra với ta ở đây.

Tạ Kỳ An nghe rất chăm chú.

Chỉ là khi nghe đến việc ta bị làm nhục, hắn không kìm được cảm xúc nắm chặt tay ta, vừa đau lòng vừa áy náy.

Lại với ta:

“Ta sẽ đối tốt với A Thư.”

“Đều qua cả rồi.”

Ta nhìn cảnh tượng náo nhiệt hiếm có phía trước, khẽ cười.

Đợi đi hết con phố dài.

thứ sẽ qua đi.

Tạ Kỳ An không nhận ra điều gì.

Hắn vẫn đang chăm chú chọn quà cho ta.

Cho đến khi tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, xa xa có tiếng binh đao giao tranh.

Không khí mơ hồ thoang thoảng mùi máu tanh.

Ta rút tay mình ra, lại lùi lại mấy bước ánh mắt kinh ngạc của Tạ Kỳ An.

Nghiêng đầu cười với hắn:

“Đóng vai kẻ ngốc ra cũng lắm.”

“Tạ Kỳ An, huynh vẫn nên trở về làm hoàng đế thì hơn.”

17

Tạ Kỳ An không phải là một người nhân từ nương tay.

Đặc biệt là trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, mấy vị hoàng huynh của hắn cũng không nể tình hắn.

Vì vậy sau khi Tạ Kỳ An lên ngôi, giết thì giết, giáng thì giáng.

Mấy vị vương gia còn lại bề ngoài cung kính, tế mỗi người một lòng.

Mở trọ có cái lợi này.

Nhiều người ở tứ phương thường lui tới, tin tức nghe được cũng nhiều hơn.

Thêm vào đó Lục Trì Vân là người của Tam vương gia.

—— Ta đã đưa ngọc bội tùy thân của Tạ Kỳ An cho hắn.

Tạ Kỳ An ngơ ngác nhìn ta.

Nụ cười trên mặt dần dần tắt đi.

Hắn lại trở về bộ dạng trước đây.

Nhưng hốc mắt đã đỏ rực.

Hắn nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn: “A Thư vào đêm hôm đó đã nhận ra rồi.”

Không phải là câu hỏi.

Ta không trả lời.

Thế là Tạ Kỳ An cười khẽ: “Muội lại lừa ta.”

“Bốn năm trước muội lừa ta muội chết rồi, bây giờ bốn năm sau muội còn muốn lừa ta…”

Giọng nói đang cao vút đột nhiên ngừng lại.

Tạ Kỳ An đưa tay che mắt mình, ho khan vài tiếng.

Từng chữ từng câu như đang ra máu:

“A Thư, muội chưa bao giờ tha thứ cho ta, bây giờ ngay cả lừa dối cũng không muốn lừa ta nữa sao?”

“Ta có nên tha thứ cho huynh không?”

Ta nghiêm túc hỏi hắn: “Lúc rơi xuống nước huynh bỏ ta lại không quan , ngày đó ta suýt chết đuối, lại suýt bị người ta làm nhục. Huynh biết rõ ta bị thương sốt cao, nhưng vẫn để mặc nha hoàn đó chặn không cho đại phu đến khám bệnh cho ta. Sau này huynh nói sẽ đưa ta đi, lại mang Châu Tòng Tuyết đào hôn, hoàn toàn không nghĩ đến ta bị bỏ lại sẽ gặp phải chuyện gì.”

“Tạ Kỳ An, trước đây ta luôn rất tin huynh. Nhưng khi tin huynh ta lại gặp nguy hiểm khắp nơi, ngược lại không tin huynh nữa, ta lại sống sót.”

Tạ Kỳ An bị ta chặn họng không nói nên lời.

Hắn đột nhiên che miệng ho lên.

Ho không kìm được, khóe môi còn sót lại những giọt máu.

Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm ta, lại đưa tay về phía ta.

Giọng điệu dịu dàng nói: “A Thư, chúng ta vẫn là phu thê.”

“Muội về với ta, ngôi vị hoàng hậu vẫn luôn dành cho muội. Nếu muội còn giận, đánh ta cũng được mắng ta cũng được, ta đều nhận. Chỉ là A Thư, muội cũng nên về nhà xem sao rồi.”

Rất lâu trước đây, ta luôn có một ngôi nhà.

Tạ Kỳ An cũng đã nói sẽ đưa ta đi.

Nhưng ta không tin nữa.

Vì vậy ta lắc đầu: “Trước đây huynh đã lừa ta, nhưng ta cũng mượn chuyện đào hôn để giả chết thoát thân, coi như huề nhau.”

“Không thể huề được.”

Có người đâm về phía Tạ Kỳ An.

Hắn mặc cho đao kiếm đâm vào thể, trở tay bẻ gãy cổ người đó, thái độ vẫn dịu dàng.

Chỉ có đôi mắt đen nhìn ta sâu thẳm.

“A Thư, ta nợ muội rất nhiều, muội nên đòi lại.”

Một luồng khí lạnh không tên.

Ta mím môi, thầm nghĩ mình nên biết Tạ Kỳ An đã thay đổi rất nhiều.

“A Thư…”

Tạ Kỳ An đi về phía ta.

Nhưng mới đi được hai bước, mặt hắn đột nhiên trở nên vô cùng coi.

Ta đã hạ độc Tạ Kỳ An.

Ta lại nhìn bóng người sau lưng hắn, đột nhiên cười lên:

“Tạ Kỳ An, ngươi xem, ngươi cũng chưa từng tin ta mà.”

Người của Tạ Kỳ An đã đến.

Tam vương gia đã định trước thất bại.

18

ra đây cũng là điều đã lường trước.

Chỉ có điều duy nhất ta không ngờ, là Tam vương gia sẽ dùng Lục Trì Vân để uy hiếp ta.

“Tiểu nương tử.” Đáy mắt hắn một mảng nhẫn, “Nếu muốn cứu tiểu tình nhân này của ngươi, bây giờ hãy giết hắn đi.”

Lại là chọn một trong hai.

Lục Trì Vân vốn là một con cáo già yêu cái đẹp, nhưng bây giờ lại rất thảm .

Hắn sức mở mắt nhìn ta, tặc lưỡi một tiếng.

Rồi lại nhắm mắt lại, dường như không ôm bất kỳ hy vọng nào.

Tạ Kỳ An cũng im lặng nhìn ta.

Những người xung quanh dường như muốn xông lên, lại bị hắn ngăn lại.

Hắn đang chờ phản ứng của ta.

Nhưng có gì đáng chờ chứ?

Ta nhặt con dao găm chân lên, đi về phía Tạ Kỳ An.

Rồi vững vàng đâm con dao găm vào vị không xa tim hắn.

Tạ Kỳ An dường như đau đớn tột cùng.

Hắn đau đến mức cong cả lưng, toàn thân bao trùm một luồng khí chết chóc không tan.

Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm ta không buông.

Chỉ nhẹ giọng nói:

“A Thư, hôm nay là của ta.”

“Nàng thật sự vì người khác mà làm tổn thương ta sao?”

“Thư nha đầu, ngươi đang hồ đồ cái gì vậy!”

Lục Trì Vân tức giận mắng.

Ta không để ý đến hắn, chỉ vô cùng nghiêm túc nói với Tạ Kỳ An:

“Ta không còn đường lui nữa rồi, Tạ Kỳ An.”

“Ta sẽ không con nối dõi cho ngươi, là tuyệt tự; ta có quan hệ với nam tử khác, là loạn tộc; ta ghen tị với những người nữ nhân khác bên cạnh ngươi, là loạn gia. Ngươi nên bỏ ta.”

“Bây giờ ta giết phu quân…”

“Im miệng!”

Tạ Kỳ An đột nhiên giận dữ ngắt lời ta, gân xanh trên trán nổi lên: “Ta bảo ngươi im miệng!”

Nhưng ta vẫn bình tĩnh nói tiếp:

“Ta giết phu quân giết thiên tử, lại là dư tiền triều, ngươi nên giết ta.”

Ta đang ép chính mình.

Cũng đang ép Tạ Kỳ An.

Tam vương gia bị giết.

Lục Trì Vân được cứu.

Nhưng xung quanh vẫn một mảng im lặng.

“Muội cứ như vậy không muốn về với ta sao?”

Tạ Kỳ An hỏi, đáy mắt một màu máu.

Ta không trả lời, chỉ nói: “Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.”

“Năm đó có một tiểu ăn mày lúc ta bị truy sát đã kéo ta một cái cứu ta một mạng, vết thương trên mặt ta cũng là lúc đó để lại. Sau này ta lại cõng hắn đang sốt cao từ miếu hoang ra ngoài, từng nhà từng nhà đi cầu xin cứu mạng. Nhưng tiểu ăn mày dường như chỉ nhớ vị tiểu thư ngàn vàng đã cho hắn một miếng bánh bao.”

Thân thể Tạ Kỳ An đột nhiên cứng đờ.

“Nhưng giờ ta nghĩ lại, có lẽ tên tiểu ăn mày ấy chẳng thật sự ghi nhớ điều gì cả.”

Ta lại cười lên: “Tạ Kỳ An, tình yêu của ngươi luôn có điều kiện, ta không cần.”

“Không phải như vậy…”

Hắn theo bản năng hoảng loạn muốn thích, lại bị ta ngắt lời.

“Ngươi hỏi ta tại sao không muốn về với ngươi. Vậy ta chỉ hỏi ngươi, năm đó khi ngươi nhớ ra mình là hoàng tử, có từng nghĩ vẫn để ta làm chính thê của ngươi không?”

Tạ Kỳ An mở miệng, nhưng lại im lặng.

Ta quá hiểu Tạ Kỳ An.

Hắn sẽ không.

Người khác cũng sẽ không cho phép.

Nếu không ta cũng sẽ không bị người của Quốc công phủ đánh chết bằng gậy.

“Ngươi không yêu ta.”

Thế là ta từng chữ một nói: “Ngươi chỉ là đã quen với việc ta đối tốt với ngươi vô điều kiện, lại không cam một người thân phận thấp kém đối với ngươi lại bỏ rơi ngươi trước.”

Những lời này đều là đang đánh cược.

Cược xem mạng này của ta có thể giữ lại không.

trọ ta đã sớm giao cho A Lâm và Tiểu Điệp.

Chỗ cô mẫu cũng sẽ có người chăm sóc.

Ta chỉ còn lại mạng này.

Một mảng tĩnh lặng.

Một lúc sau, Tạ Kỳ An lại ho dữ dội.

Ho đến xé lòng xé phổi.

Nhưng hắn chỉ thờ ơ lau đi vệt máu tràn ra khóe miệng.

Mà mu bàn tay ta lại được bao phủ bởi một lớp ấm nóng.

Là Tạ Kỳ An nắm lấy tay ta, lại hung hăng đâm con dao găm vào sâu hơn.

“Nàng không có giết phu quân giết thiên tử.”

Tạ Kỳ An đau đến mức nói cũng vô cùng khăn, nhưng vẫn có thể khiến những người xung quanh nghe rõ:

“Là trẫm ra lệnh cho nàng làm như vậy.”

Hắn mang theo sự uy nghiêm của đế vương.

Nhưng hốc mắt đỏ hoe, cảm xúc đau thương thảm đạm đáy mắt gần như ngạt thở.

19

Tạ Kỳ An đã đi.

Trước khi đi lại nói hắn sẽ luôn đợi ta trở về.

Ta không để ý đến hắn.

Cũng không biết Tạ Kỳ An đã làm gì.

May mà không ai làm phiền ta.

Ta vẫn là một chủ trọ nhỏ ở biên ải.

Vui vẻ kiếm tiền, nghe những lời đồn thổi của những người từ tứ phương qua lại.

Thỉnh thoảng làm ăn với Lục Trì Vân, lại trêu chọc đứa con của A Lâm và Tiểu Điệp.

Sau này ta nghe nói Tạ Kỳ An không chịu nổi áp lực đã lập hậu.

Chuyện này có một thì sẽ có hai.

Rất bình thường.

Nhưng những chuyện này cũng không liên quan nhiều đến ta nữa.

Dù sao thì ta chỉ là một chủ trọ muốn kiếm tiền mà thôi.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương