Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

14

đến nhà đã 10 giờ đêm.

Nhà hàng tổ chức tiệc cũng nhà, lại uống rượu không lái xe được, nên chúng tôi đi bộ đến, và bây giờ cũng đi bộ .

Đêm mùa đông yên tĩnh lạ thường, đường phố như vắng bóng người, chỉ có ánh đèn xe lướt qua, thoáng chốc rồi biến mất.

một tay xách túi của tôi, tay kia đút vào túi áo khoác lớn, nắm chặt tay tôi trong đó.

Chúng tôi đi rất chậm.

Làn gió lạnh phả qua mặt, tan đi men rượu, và cả cảm xúc hân hoan như bốc hơi hồi tối cũng dần dịu xuống, chỉ còn lại những suy nghĩ đầy hoang mang trong lòng.

Tôi bắt đầu lo lắng.

Không người trong tấm ảnh đó không tôi, mà chỉ là một cô gái nào đó giống tôi thôi?

Tệ hơn nữa…

anh lấy tôi tôi giống người con gái đó?

Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy cả da đầu cũng căng lên.

Im lặng đi một đoạn, tôi cuối cùng cũng không nhịn được, định mở miệng hỏi cho rõ ràng.

Dù sao … đau một còn hơn để nó treo lơ lửng thế này.

Nhưng dường như đã đoán được tôi đang nghĩ gì, anh đột nhiên mở lời trước:

“Để anh kể em nghe một câu chuyện nhé?”

Tôi nghẹn lời.

Không biết anh định nói gì.

Tôi đó là một câu chuyện… anh và một cô gái khác.

Nhưng tôi vẫn cố nén mọi cảm xúc hỗn độn trong lòng, giả vờ bình tĩnh, đáp :

“Ừ, được thôi.”

Tay trái tôi được anh nắm chặt trong lòng bàn tay anh, hơi ấm xuyên qua làn da, ngón cái anh nhẹ nhàng xoa mu bàn tay tôi như thể đang trấn an.

Rồi anh bắt đầu kể câu chuyện ấy – giọng trầm trầm trong gió lạnh, nhẹ nhàng đến mức từng câu từng chữ như mạch nước ấm len vào tim tôi.

“Có một cậu bé rất nghịch, hai không đánh là lại trèo nóc lật ngói. Nhưng mà da dày thịt béo, bị đánh riết cũng quen như cơm bữa.”

còn nhỏ, bọn tôi đều sống cùng ông bà trong khu đại viện quân đội. Trong ký ức tôi, đúng là ‘vua con’ của cái viện ấy, bọn trẻ con đều vây quanh anh, mà anh cũng hay gây chuyện nên bị ăn đòn không ít.

đó, cậu bé gặp một cô bé. Mẹ cậu nói đó là em gái.”

“Em gái nhỏ rất dễ thương, giọng nói nũng nịu, lon ton chạy theo cậu gọi anh.”

“Một nọ, cậu lại gây họa, bị ông phạt quỳ, còn cầm cành liễu mảnh định quất.”

“Thật ra cậu cũng không đau, ông là kiểu người mắng dữ mà đánh nhẹ, cái roi nâng lên cao rồi hạ xuống rất .”

“Nhưng không biết em gái chui từ đâu ra, còn chưa đi vững, loạng choạng nhào lên lưng cậu, nhất quyết không chịu rời đi, vừa ôm vừa khóc toáng lên:

‘Đừng đánh anh con mà!’”

đó, cậu bé ngây ngô nghĩ:

‘Em gái tốt thật. này mình bảo vệ em cả đời.’”

“Cậu bé rất thích cô em gái đó, nào cũng nghĩ đến việc sao dụ em nhà mình.”

“Nhưng mẹ bảo không được, em gái không em ruột trong nhà.”

“Cậu bé hỏi, vậy sao mới khiến em thành người nhà mình?”

“Mẹ cậu cười, nói: Đợi con lớn, nếu em ấy chịu lấy con, em thành người nhà mình.”

“Cậu bé hiểu lấy là gì, nhưng câu nói ấy như hạt mầm được gieo xuống lòng, lặng bén rễ.”

đó, họ dần lớn lên.”

“Hồi tiểu học còn được đưa đón cùng , đến khi lên cấp hai, cậu chuyển ra sống cùng bố mẹ, dần dần mất liên lạc với em gái.”

như số phận trêu ngươi, hai người lệch đúng ba tuổi, cả thời học cấp ba như không trùng nào.”

“Rồi mỗi biết tin tức của em gái, cậu lại hỏi bố mẹ hoặc là anh trai của em ấy.”

“Không biết từ bao giờ, mỗi gặp lại, em gái không còn chạy nhào vào lòng anh như trước nữa. Em chỉ cười khàng, lịch sự chào hỏi như chào họ hàng xa.”

“Cậu bé không hiểu sao em lại dần xa cách mình. Nghĩ mãi cũng ra.

Đành học theo cách cũ, trêu chọc em như xưa:

‘Anh dắt em đi mua kẹo nha!’”

“Nhưng em gái đó đã lớn rồi, không còn thích kẹo nữa. Nghe thấy câu đó chỉ thấy ngượng, thấy bối rối.”

“Cậu bé buồn lắm.

Sao lại giống như trước nữa?”

“Không ai trả lời.”

thế lớn dần, lớn dần, cậu thành chàng trai tuổi mười tám.”

“Đột nhiên… dường như đã ‘khai sáng’.”

“Hóa ra tình cảm giữa nam nữ… lại rối rắm thế.”

“Cậu bắt đầu tự hỏi mình, đối với cô em gái ấy, là tình cảm gì?”

“Không tình yêu, nhưng lại vượt qua tình bạn bình thường.

là tình thân?”

“Cậu không rõ.”

“Chỉ biết một điều…rất thích cô bé đó.

bảo vệ em, em.

Cảm giác đó giống như đã in hằn vào gene trong người vậy.”

kỳ thi đại học, cậu lên phía Bắc học, rời xa quê hương, xa gia đình, xa… em gái.”

“Trước hôm đi, bạn bè rủ ra biển chơi.

Hôm đó thời tiết đẹp hiếm có, ngẩng đầu là trời sao hiếm gặp ở Thượng Hải.”

“Mọi người vây quanh ăn BBQ, kể chuyện cười, kể chuyện ma.

cười vang, hét toáng.”

“Cậu cầm máy ảnh, chụp ảnh mọi người.”

cậu bé gọi em gái, em quay đầu lại, nét mặt ấy…được máy ảnh lưu lại mãi mãi.”

“Tóc dài, ánh lấp lánh, gió biển thổi tung lọn tóc mai,mà trái tim cậu cũng theo đó… bay lên, không bao giờ hạ xuống nữa.”

“Ngay khoảnh khắc ấy, cậu biết rõ….mình thật sự thích em gái mất rồi.”

“Cậu có một tương lai với em.”

“Không hiểu sao, cậu rửa tấm ảnh đó, mang theo đến tận phương Bắc.”

“Trong phòng ký túc xá xa quê, cậu giấu thật kỹ những cảm xúc ấy.

Ai hỏi cũng bảo là ‘em gái’.

Nhưng mỗi nghe tin em, tim lại run lên một nhịp.”

“Cậu biết em đạt giải viết văn.

Biết em nọ thi không tốt.

Biết em đại diện thi toán toàn quốc.

Biết em độc tấu dương cầm trong buổi lễ kỷ niệm…”

“Trong những không có cậu, em lớn lên xinh đẹp, như một đóa hồng rực rỡ.”

“Cậu vừa tự hào…lại vừa , rằng mình trở , bông hồng ấy…đã nở người khác mất rồi.”

“Cậu chỉ dám âm nghĩ trong lòng: Em chờ anh nhé.

Đợi anh có một công việc đàng hoàng, một tương lai ổn định, đợi em cũng lớn đến tuổi có thể rực rỡ nở hoa.

Anh nhất định dùng một thân phận khác, chính thức bước đến bên em.”

“Nhưng tạo hóa trêu người.

Lên đại học, em ra nước ngoài.

đó học tiếp thạc sĩ, cũng ở nước ngoài.”

“Cậu và em như hai đường thẳng giao rồi lại tách ra, mỗi người một hướng, càng càng xa.”

“Nhiều xa cách, tình cảm cũng dần trở nên xa lạ, khách sáo.

Cậu vẫn thích em, nhưng không còn đủ dũng khí để nói ra nữa.”

“Thích của người trưởng thành rất nặng.

Nó cần cân nhắc kỹ càng.

Hay đúng hơn…nó không còn là ‘thích’, mà là ‘yêu’.”

“Yêu là tự ti, là lời chưa nói ra, là tay chưa dám nắm.”

“Cậu nếu nói ra… đến ‘anh em’ cũng không được nữa.”

“Cậu thậm chí từng nghĩ, giữ vậy cả đời cũng được.”

“Nhưng cậu che giấu không khéo như mình tưởng.

Bà nội ra rồi.”

“Bà đã già, sức khỏe và tinh thần đều yếu đi rõ rệt.

Cả nhà đều biết…bà còn nhiều thời gian nữa.”

“Hôm đó, cậu đẩy xe lăn đưa bà đi dạo công viên, vô tình gặp em đi .”

“Bao cảm xúc như lũ cuốn bị cậu đè nén đến không còn một giọt.

Bên ngoài, chỉ còn nụ cười lễ phép, khách sáo.”

khi em đi rồi, bà nội hỏi:

‘Con thích, sao không thử xem?’”

“Cậu ngỡ ngàng, lúng túng.

Nhưng ánh hiền từ của bà khiến cậu không nỡ giấu nữa.

Cậu nói:

‘Con thử rồi không có kết quả.

Con còn này… ngay cả bạn bè cũng được.’”

“Bà cười:

‘Đời người ngắn lắm, sao không thử?’”

Nói đến đây, giọng bỗng nghèn nghẹn.

Tôi quay sang anh, anh long lanh, như có ánh nước.

Anh thở ra một hơi, nắm tay tôi chặt hơn, như đang nắm giữ bảo vật.

“Cậu bé ấy… mãi mãi biết ơn mình đã nghe lời bà hôm ấy.

dũng cảm chủ động bước lên một bước đó…Người con gái mà cậu đã yêu bao …”

Anh quay sang tôi.

Dưới ánh đèn vàng ven đường, đường nét anh dịu dàng đến mức khiến tim tôi run lên.

“… cuối cùng đã trở thành vợ của cậu.”

Nói xong, anh như trút được gánh nặng, cười rất nhẹ, rất thoải mái:

“Câu chuyện đến đây là hết rồi.”

Anh hỏi:

“Em thích câu chuyện đó chứ, cô em gái nhỏ?”

Nghe đến đây, tôi cảm giác như người sắp chết đuối cuối cùng cũng ngoi lên được mặt nước, hít được ngụm oxy đầu tiên.

ra, trong góc của , chuyện giữa chúng tôi suốt mười mấy qua… là như vậy.

ra, khi tôi âm giấu đi tình cảm non nớt của mình, anh cũng lặng , dịu dàng… thích tôi.

Ánh anh dịu dàng đến nao lòng.

Chỉ lặng tôi, đợi tôi trả lời.

Ánh đó giống như ánh trăng, dù tôi không để ý, nó vẫn thật sự tồn tại, vẫn âm soi sáng con đường tôi đi suốt chặng đường dài.

Tôi bỗng bật cười.

Rồi nghiêng đầu anh, hỏi:

“Anh không rất biết người em từng thích thời cấp ba là ai sao?”

Anh thoáng sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tôi đột ngột nhắc lại chuyện này.

Không thấy tôi trả lời ngay, anh có chút thất vọng.

Nhưng che giấu rất khéo, chỉ nhẹ “ừ” một tiếng.

Tôi nháy với anh:

“Anh lại đây chút, em nói nhỏ cho.”

Anh ngoan ngoãn cúi xuống.

Tôi kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ anh, ghé sát tai :

“Người ấy… bây giờ là chồng em.”

Tôi hôn lên má anh.

Nếu vài trước có người hỏi tôi:

“Điều kỳ diệu nhất trong đời em là gì?”

Tôi đáp:

“Là lấy được người mình đã thích hơn mười .”

Nhưng hôm nay, tôi trả lời khác.

“Yêu hai mươi , cả hai cùng tiến đến , cuối cùng viên mãn bên .”

Cảm ơn anh khi ấy đã đủ can đảm hỏi:

thử một không?”

Cảm ơn tôi khi đó không do dự mà gật đầu.

Cảm ơn cả hai ta…đều rất dũng cảm.

【Chính văn hoàn】

Phiên ngoại 1 – Song Thai của Tống Triết

Tùy chỉnh
Danh sách chương