Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hai ngày.
Ba ngày.
Ba mẹ vẫn chưa mở cửa.
Họ quên tôi ?
Tôi sắp ?
“Không——”
“Tôi phải sống——”
Tôi dồn hết chút sức cuối cùng hét :
“Ba mẹ, là của hai người .”
“Nếu , không thở nổi nữa.”
Tôi thở dốc từng hơi: “Làm ơn hãy thả ra.”
Khi cơ thể mất trọng và đổ , tôi đột nhiên mở ra, lập tức nghe tiếng rên đau nhè nhẹ trên đầu—là Họa Khởi An.
Anh ấy ở rất gần, thể đang lắng nghe tôi nói gì đó, không ngờ tôi đột nhiên bật dậy va người anh.
anh không tức giận, khẽ vén mái tóc ướt mồ hôi trên trán tôi, đắp chăn cho tôi, vỗ nhẹ lưng tôi dỗ dành trẻ :
“Ngủ đi.”
Tôi lờ mờ nhắm , nước hoa gỗ nhè nhẹ trên người anh, bất giác cảm rất an tâm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi bạch tuộc ôm chặt lấy Họa Khởi An, chân gác người anh.
Họa Khởi An thâm quầng, mặt mày u ám nhìn trần nhà:
“Tỉnh khỏi người tôi đi.”
“Tôi sắp đè .”
Tôi không gỡ chân ra, trèo hẳn người anh, áp sát cổ :
“Thơm ghê, anh dùng nước hoa gì ?”
Hôm qua lúc anh tỉnh , khi anh ôm lòng, tôi đã này , rất dễ chịu.
“Tôi…” Hầu kết Họa Khởi An lăn lăn .
Cổ anh thoắt cái đỏ ửng.
Tôi lạ, nhướng nhìn bắt gặp ánh lúng túng trốn tránh của anh.
Chỉ bàn tay thon dài của anh đang nắm chặt ga giường cách căng thẳng:
“Không dùng nước hoa.”
“Là sữa .”
“Thơm thật đấy,” tôi ghé sát cằm anh , “rất dễ chịu.”
“Chu San San, … không thể được!” Họa Khởi An đột ngột đỏ bừng, vội vàng đẩy tôi chui thẳng phòng .
Tôi ngẩn người.
Tôi làm chứ?
Họa Khởi An mãi mới ra, ngang hông quấn khăn trắng, thân trên trần trụi để lộ vòng eo rắn chắc đẹp .
“Cuối cùng anh ra !” Tôi thường hay gặp ác mộng lúc ngủ khiến mồ hôi đầy người, nên có thói quen sớm, đợi anh mãi.
Lúc tôi anh đột nhiên chặn :
“Đợi chút hãy .”
Tôi bắt đầu bực: “Tránh ra!”
Tôi kéo anh ra, cáu kỉnh đóng sập cửa.
thôi làm ai tranh giành.
Phòng có gì đó.
Tôi hít hít, hình có tanh.
Tôi không để ý, nhanh chóng xong.
Ra ngoài Họa Khởi An đã thay đồ chỉnh tề, tóc tôi nhỏ nước, anh cầm máy sấy ấn tôi ngồi trước bàn trang điểm.
“Gội đầu xong phải sấy ngay, không dễ đau đầu đấy.”
Họa Khởi An đứng sau tôi, ngón tay nhẹ nhàng len mái tóc tôi.
Tôi kỳ lạ.
“Họa Khởi An, anh tốt với tôi ?”
“Anh hại tôi à?”
“Sợ tôi chia tài sản nên đầu độc tôi đúng không?”
“ biết?” Họa Khởi An vươn tay siết cổ tôi , nhưng không dùng , “Tôi giết vợ đây.”
“ —” tôi thúc cùi chỏ đập mạnh bụng anh.
Chạy bay ra ngoài, dép rớt mất chiếc:
“Mẹ ơi, trai mẹ giết người kìa!”Họa Khởi An mắng trận, bất nói:
“ chỉ đùa với cô ấy thôi.”
tôi thật sự dọa sợ, anh áy náy đưa tôi chiếc thẻ:
“Năm trăm vạn, đi dạo phố với bạn thân đi.”
tôi sáng rực, xúc động ôm lấy anh, cả người treo người anh:
“Cảm ơn chồng yêu.”
Anh ghé sát tai tôi:
“Dám tới hội sở White Horse lần nữa, chắc.”
Tôi giả vờ nghe không hiểu.
Bữa sáng hôm nay khác hẳn, toàn món tôi thích ăn, hải sản khiến tôi dị ứng biến mất.
Tôi tưởng Họa Khởi An bày trò báo thù mới.
Tôi ngày nào đề phòng, chẳng chờ được anh ra chiêu nào cả.
Tôi gây họa bên ngoài, Chu Dao xúi người đến dạy tôi bài học, người đó tôi đánh cho nhưng Họa Khởi An không thèm hỏi đúng sai, trực tiếp xử lý êm đẹp.