Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm tôi tròn 20 tuổi, một bà thầy chặn tôi lại.
“Cô gái, người đổi lấy mệnh phú quý của con.”
“Nhớ kỹ, nếu không bị đổi mệnh thì tuyệt đối đừng nến ước nguyện, đừng ăn bánh sinh nhật.”
Tôi chẳng để lời bà ta lòng, dù sao tôi chưa tổ chức sinh nhật bao giờ.
Thế nhưng tối đó ba mẹ lại lần bày một bữa cơm thịnh soạn, còn mua cho tôi một bánh nhỏ.
Ngay lúc tôi chuẩn bị nến cầu nguyện, thằng em trai nhỏ hơn tôi 0 tuổi lại đột ngột gào lên,“Bánh là của con! Không của con nhỏ tiện nhân này, con nến, con cắt bánh!”
Tôi còn tưởng ba mẹ sẽ như đây, bắt tôi nhường em.
Nào ngờ mẹ lại giơ tát nó một cái,“Im miệng! Cái bánh này thể là của con!”
Ba tôi phụ họa,“Đúng! Nếu con còn không nghe lời, chúng ta sẽ vứt con , không cần con !”
Tôi cầm nĩa, nhìn cái bánh kem vị xoài —thứ tôi ăn sẽ bị dị ứng—bỗng nhiên bật cười.
Thì ra lời bà thầy nói… là thật.
Ba mẹ à, đổi mệnh giữa con và em trai thì cứ đổi thôi.
Dù sao, tôi còn sống được ba tháng .
……
Cái tát giáng lên em trai vang lên một tiếng “phách”, bàn mẹ còn run rẩy.
Nghe tiếng nó khóc lớn, bà theo bản năng định bước tới ôm lòng dỗ dành.
Nhưng không nghĩ tới điều gì, bà lại cưỡng ép bản năng ấy xuống.
Cha tôi chẳng khá hơn là bao.
Người đàn chẳng nhớ nổi tôi học trường nào, chưa đưa đón tôi ngày nào, vậy khi em trai ra đời lại tự chăm bẵm nó chút một.
đỏ mắt xót, nhưng vẫn cố ý tôi quát nó,“Khóc! Con cứ khóc ! Còn dám hỗn với , chúng ta sẽ quẳng con thùng rác, không cần con !”
cứ nghĩ mình nói rất nặng lời, nhưng giọng điệu lại vô thức được kiềm lại.
lẽ nhỏ tôi nghe quá nhiều loại câu nói này nên mới nhận ra sự khác biệt nhanh đến thế.
Tôi bật cười tự giễu.
May em còn nhỏ, thật sự bị dọa , nó không dám khóc thành tiếng , để mặc nước mắt tí tách rơi.
Đây là lần tiên nó bị ba mẹ—những người luôn thiên vị nó—dùng tôi để dọa nạt.
Nó nhìn tôi đầy thù hận, cứ như tôi cướp thứ gì thuộc về nó.
Nó ngốc thật, riêng chuyện nó là con trai thắng , cần gì tranh mấy thứ nhỏ nhoi này.
Ba mẹ như sợ lỡ mất thời cơ nên thúc giục, đẩy bánh về phía tôi.
“Tiểu Dư, nhanh nến con, ăn bánh.”
“Đúng đúng đúng, đừng chậm trễ, lỡ qua 2 giờ là không kịp đâu.”
Tiểu Dư, Dư “dư thừa”.
Mẹ vuốt nhẹ tôi đầy dịu dàng, tôi quá lúng túng nên theo phản xạ né , bàn bà khựng lại giữa không trung.
Bà hơi bối rối, nhưng phần nhiều là khó chịu tôi “không điều”.
Song còn cầu đến tôi nên vẫn gượng cười với vẻ hòa ái cứng nhắc.
Ba đưa nĩa cho tôi, học theo giọng điệu dịu dàng chưa bao giờ dùng,“Con gái của ba 20 tuổi , thành người lớn , mau ước ……”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi thấy rõ ý cười đáy mắt .
Gần như theo bản năng, tôi ngoan ngoãn nhận lấy nĩa.
bánh , toàn là xoài—thứ tôi dị ứng—nhưng chính là loại em trai thích nhất.
Hai mươi cây nến mảnh dài, trông giống như hai mươi tấm bia mộ lặng im.
Mang tâm thái “ đâu bà thầy sai”, tôi rút thử một cây nến.
Ba tôi biến sắc, đập mạnh tôi ra, cắm lại cây nến vị trí cũ.
“Đừng nghịch, hai mươi cây nến đặt đúng vị trí, loạn là mất linh.”
“Đúng đó, cái này liên quan đến tương lai của cả nhà mình……”
Mẹ nói xong lại cúi nhìn em trai với ánh mắt đầy yêu thương.
Tôi nhìn chằm chằm ngọn lửa nến lay động.
Giữa sự chao đảo ấy, tôi như thấy đôi mắt nheo lại thành một khe của bà thầy .
Giọng bà khàn khàn như vang bên tai tôi.
“Cô gái à, con trời sinh lục thân không nương tựa, tình thân bạc mỏng, nhưng mệnh con phú quý, dừng đúng lúc.”
“Con hiểu, những thứ không thể cưỡng cầu.”
Tôi nhìn gương “hiền ” của ba mẹ lúc này.
Họ giống y như cha mẹ ghẻ truyện cổ tích,
chờ tôi ăn miếng “táo độc” lập tức hiện nguyên hình.
Khác chăng là, tôi lén làm xét nghiệm ADN bằng tiền tự làm thêm—và tôi đúng là con ruột họ.
Tôi lại nhìn sang em trai.
thời gian tôi thật lòng đối xử với nó, nó như chú chim nhỏ ríu rít gọi “ ơi ơi”.
Nhưng dưới sự dạy dỗ kiểu “tiền nhà này là của con, đồ nhà là của con”, nó sớm xem tôi là kẻ xâm nhập tranh giành tài sản, mắt còn lại thù hằn.
Tôi ngẩng nhìn căn gác xép chật hẹp.
lúc 8 tuổi bị đón bà nội về nhà, tôi sống ở đó suốt 1 năm.
Gác xép nằm biệt lập trên tầng cao nhất—giống hệt như tôi, bị tách biệt khỏi gia đình.