Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Cuối cùng chỉ bật ra một câu, chữ oán độc:

“Một mình con còn chưa đủ? Vì sao ngay cả mẫu thân cũng không tha!?”

thân ta liếc ta, nửa khuôn khuất trong bóng tối, vẻ lạnh như sắt:

“Vì Lâu thị mà chết, là vinh quang của nó. Cũng là vinh quang của ngươi.”

“Vinh quang?”

Mười tám năm sống vì thân Lâu thị, ta thân thể đầy thương tích, mất hết tất cả.

Đến khi chỉ còn da bọc xương ngồi trong ngục chờ chết, đầu tiên ta thẳng ông ta, chữ như máu nhỏ:

“Làm con Lâu thị, gọi người như ông là cha, thật khiến người ta buồn nôn.”

“Lâu thị ai nấy đều lạnh lẽo vô tình, diệt vong là chuyện sớm muộn.”

“Thật nực cười. Không ta mẫu thân, ông qua cũng chỉ là con sâu trong hậu viện!”

Ông ta dường như không muốn phí lời, phẩy như ban ơn:

“Đem rượu độc tới, tiễn tử về gặp mẹ nó đi.”

11

Chắc vì ta chết không nhắm mắt, oán khí nặng nề, nên mỗi cảm xúc quá mức, bốn phía liền nổi gió lạnh buốt.

Người trong viện đồng loạt giơ áo che gió, lầm bầm rằng gió hôm nay quái lạ.

Lục thúc ta đảo mắt một cái, liền mở miệng:

“Khi nãy vẫn nắng ráo, vừa nghe Lục nói muốn cưới người chết, liền đổ mây âm, e là điềm lành.”

Lục chậm rãi ngẩng đầu, bầu u ám, giọng nhẹ nhàng vang :

“Nhưng hôm Nhị cô nương xông kinh thành, phò tá bệ hạ đăng cơ, cũng là một ngày đầy mây đen.”

khựng , hiển nhiên đã quên mất.

Ta cũng không ngờ, đến cuối cùng, người còn nhớ công lao của ta… là Lục .

chằm chằm hắn, ngón gõ nhẹ nhịp bàn, hồi lâu mới chậm rãi nói:

“Lục khanh là muốn nhắc trẫm, ngai vàng là nhờ ai mà sao?”

Lục chỉ đứng yên, ánh mắt bình tĩnh không chút sợ hãi:

“Thần không dám.”

hắn hồi lâu, không giận, chỉ lạnh nhạt nói:

“Lâu Thất cô nương lẫn Lâu Nhị cô nương đều không xứng với khanh.”

“Nếu Lục khanh đã muốn thành gia, trẫm sẽ chọn ngày để quý phi mời các tiểu thư gia cung, đến lúc ấy Lục khanh chọn một người hợp ý là được.”

Dứt lời, hắn vung áo rời đi.

Chỉ còn Lục đứng im lặng, đám người Lâu gia mũi sa sầm.

, Lục đã thực sự đắc tội thân ta.

Cứ tưởng hôm nay là chuyện vui kết thân giữa hai phủ, ai ngờ hắn tới cầu hôn… bài vị của người đã chết.

còn nói Lâu Thất cô nương không xứng, khác nào tuyên bố rằng ai lấy nàng ta thì cũng chỉ là nhặt thứ Lục không cần.

thì sau Lâu Ngọc Như còn gả cho ai được nữa?

gương âm trầm của Lục thúc thân, ta bật cười đến mức ngửa cả người ra sau.

12

đặt chân bệ, bước xe ngựa. Gió lớn vén tung màn xe, hắn lặng lẽ bầu xám xịt ngoài khe hở, rồi nhẹ nhàng khép mi.

“Đến bãi tha ma.”

Xe ngựa chuyển hướng, lăn bánh về phía ngoại ô.

Bãi tha ma hẻo lánh, ngoài những nấm mồ trập trùng, chỉ lũ quạ đen chim kền kền rải rác mổ xác, lá mục thịt thối trộn lẫn, thành lớp bùn nhơ nhớp.

lội bước trong, hề để tâm long bào dính đầy bùn đất.

Đức , đạo sĩ kia vẫn chưa gọi được tàn hồn nàng ấy sao?” Giọng hắn khàn khàn, mang theo mỏi mệt.

“Vẫn chưa…”

Đức len lén ngẩng , thấy sắc chỉ mệt mỏi, không hề nổi giận.

Ba năm trước, thánh thượng tính sai một nước, ông ta đầu tiên chứng kiến một vương xưa nay không giận không vui, sụp đổ như đứa trẻ lạc , ngồi thẫn thờ trong lao, ôm chặt xác Lâu , gọi tên nàng hết đến khác.

Từ khi Lâu , người luôn theo sát thiếu niên vương như cái bóng, qua đời, không còn ai trả lời tiếng “A Tinh” nữa.

Đức đã đứng suốt một đêm ngoài lao ngục, ánh nến sáng trong dần tối đi rồi tắt hẳn.

sáng rồi, nhưng giới của vĩnh viễn không còn ánh sáng.

Sau lưng vang tiếng động khẽ khàng, ông quay đầu , thấy đang cẩn thận dùng long bào gói lấy thi thể Lâu .

Đức , ngươi nhắc tới đạo sĩ trên núi Vũ Di thể mượn xác hoàn hồn. Truyền hắn kinh, không để ai biết.”

“Thần tuân chỉ.”

Lâu nằm trong lòng hắn, cánh rũ xuống, đầu ngón trắng bệch như xác chết, không còn sinh khí.

Hắn chợt nhớ, rất nhiều năm trước, cũng chính bàn kéo hắn ra khỏi Quỷ Môn Quan.

Khi ấy, Đức vẫn chưa là thái giám bên cạnh , càng không phải bút thiếp của Tư Lễ Giám.

Ông chỉ là một kẻ nội quan thấp hèn trong cung, vì làm vỡ một chén lưu ly mà bị phạt quỳ ngoài tuyết.

Ông ti tiện đến mức ai buồn để ý đến một kẻ sắp chết cóng như ông.

Chỉ tử Lâu gia ngang qua, đích thân cõng ông đến Thái y viện.

CHƯƠNG 6:

Tùy chỉnh
Danh sách chương