Tuần đầu tiên mẹ chồng dọn đến nhà tôi, bà đã “tặng” tôi một món quà bất ngờ: dù tôi tăng
ca đến mấy giờ đi nữa, đúng 5 giờ sáng bà vẫn kiên trì gõ cửa phòng tôi như đánh trống gọi
hồn, chỉ để bắt tôi dậy nấu bữa sáng cho cả nhà.
Tôi than phiền với chồng thì anh ta chỉ thở dài, nói: “Bà già rồi, em ráng nhịn chút là qua thôi.”
Tôi đã cố nhịn ba ngày. Nhưng đến sáng ngày thứ tư, tôi quay lại khóa trái cửa phòng, trùm
chăn ngủ tiếp, mặc kệ tiếng đập cửa ầm ầm của mẹ chồng bên ngoài và cả cuộc gọi liên tục từ chồng – tôi tắt máy luôn.
Mười giờ sáng, tôi tỉnh dậy đầy sảng khoái. Mở điện thoại ra thì thấy vài chục tin nhắn từ
chồng, cái cuối cùng hỏi: “Em rốt cuộc muốn thế nào?”
Tôi chỉ nhắn lại một câu: “Chẳng muốn gì cả, chỉ muốn mẹ anh biến đi.”