Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi nói chia tay vào ngày mưa tầm tã.

Anh chỉ lặng nhìn tôi hồi lâu mới chậm rãi lấy lại tinh thần, bật cười cay đắng:

“Bà ngoại mất rồi, em cũng không cần anh nữa phải không?”

vậy, ban đầu tôi ở bên anh là vì bà ngoại mắc bệnh, tôi không đủ tiền chi trả ca phẫu thuật.

đó, Thịnh nói:

“Ở bên anh, chi phí để anh lo.”

Thời gian như ngưng đọng, chàng trai dịu dàng đến thế cuối cùng cũng không nhịn được mà gào lên đau đớn:

“Hà Miêu, ba năm chân của anh đều em coi như chó ăn sao?”

Ba năm sau lại, anh đã là thiếu tổng danh tiếng của nhà họ Thịnh.

Tôi đội mũ, đeo khẩu trang lớn, giấu mình trong đám đông.

Lướt qua nhau, anh lạnh nhạt mà xa cách, mỉm cười hỏi:

“Cô quý danh là gì?”

1

Đài truyền hôm nay trên rối loạn cả lên, nghe nói có một nhân vật tầm cỡ đến phỏng vấn độc quyền.

Tôi chỉ mới thực tập ở đài được tháng, chưa quen thuộc lắm, đành phải hỏi chị Trương – người đang hướng dẫn tôi:

“Mấy lần trước có phỏng vấn cũng đâu đến mức rối loạn như vậy, lần này là nhân vật lớn cỡ nào vậy chị?”

Chị Trương là nhân viên kỳ cựu ở đài, này đang hối hả chỉ đạo mọi người:

“Mau đưa kịch bản anh Vương, thời gian gấp quá, bảo anh tranh thủ đọc qua một lượt.”

Sau một hồi chỉ huy rối rít, chị mới có thời gian quay sang trả lời tôi:

là nhân vật lớn rồi. Những lần trước toàn là hẹn trước, chuẩn kỹ càng rồi mới phỏng vấn. Lần này người ta lại chủ động tìm đến. Trước đài mình cũng mời nhưng không mời được, không hiểu sao lần này lại tự nhiên đồng ý. Mà cũng chỉ có hôm nay thôi, đài mới vội vàng xoay như chong chóng thế đấy.”

À, thì ra là vậy.

Tôi cầm tấm phông nền trong tay, hỏi:

“Chị Trương, này để đâu ạ?”

“Đặt ngay sau lưng ghế , để máy quay quay vào là thấy.”

“Vâng ạ.”

Vậy là tôi, một đứa cao 1m6, khệ nệ ôm tấm phông 3 mét từ từ đi đến phía ghế, vừa đặt xuống thì thấy người dẫn chương trình đang ngồi xem kịch bản bỗng mỉm cười đứng dậy:

“Chào ngài Thịnh, ngài đến rồi.”

Tôi thuận theo mắt anh ta nhìn qua.

Người đàn ông mới bước vào mặc vest đen cắt may vừa vặn, đeo kính gọng mảnh màu đen, cử chỉ tao nhã lịch thiệp.

“Chào cô.”

Giọng anh hơi trầm, kết hợp với nụ cười dịu dàng lễ phép khiến mấy cô gái trong phòng bắt đầu xì xầm:

“Trời ơi, đẹp trai vậy luôn hả?”

là Tổng giám đốc Thịnh hả? Trẻ thế? Tôi tưởng tầm bốn, năm mươi, hói đầu rồi cơ!”

Phần lớn bọn họ đều thực tập cùng đợt với tôi tháng trước, chẳng biết gì mấy về mấy ông trùm giới thương trường.

Tôi đứng cạnh phông nền, tay siết chặt, chân như đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích nổi.

Chị Trương thấy người đã đến thì nhanh chóng chỉ huy mọi người vào vị trí. Đến mọi thứ ổn định mới sực nhớ ra tôi đứng chình ình bên phông nền.

Chị đứng vẫy tay ra hiệu lia lịa:

“Xuống đi! Em đứng đó làm gì thế?”

Tôi đầu, giấu kín cả khuôn mặt sau lớp khẩu trang, cố gắng giữ bình tĩnh lướt qua anh ta.

Người dẫn chương trình đang trò chuyện xã giao, anh ta đáp lại nhẹ nhàng, vui vẻ, dáng vẻ hoàn toàn thoải mái.

tôi lướt qua, anh đưa tay chỉnh lại ống tay áo, cánh tay vô tình chạm phải tôi.

Tôi theo phản xạ nghiêng người tránh đi, né bàn tay đang định đỡ của anh.

Anh liếc mắt nhìn tôi, nhẹ nhàng nói:

“Xin lỗi.”

Tôi chỉ biết lắc đầu, cắm bước nhanh khỏi đó.

2

Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ. Đến đoạn kết thúc, anh nhìn về phía trợ lý.

Trợ lý ôm một mèo trong lòng, có vì đông người và ồn ào nên nó có vẻ hoảng loạn, kêu “meo meo” liên tục.

Thịnh vẫy tay ra hiệu, trợ lý liền đưa mèo anh.

Vạn vật hữu linh. mèo vừa mới hoảng sợ kia, vào lòng anh liền ngoan ngoãn hẳn.

Người dẫn chương trình thấy thú vị, cười nịnh nọt:

“Tổng giám đốc Thịnh nuôi mèo nữa à? Ngoan thế này, là người có lòng yêu động vật. Nó tên là gì vậy ạ?”

Thịnh nhẹ đầu, nét mặt dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve mèo:

“Nó tên là… Mèo Nhỏ.”

Người dẫn chương trình thuận miệng khen tiếp:

tên đáng yêu thật đấy.”

Tôi co mình trong góc, nghe đến chữ đó mà tim như nghẹn lại.

Mèo Nhỏ – trước anh luôn tôi như thế.

“Mèo nhỏ, anh đi đánh bóng rổ một lát, về sẽ mang kem em.”

“Mèo nhỏ, anh mới học được trò ảo thuật siêu hay, để diễn em xem.”

“Mèo nhỏ, anh tiêu rồi, anh yêu mất rồi.”

“Mèo nhỏ, anh thương rồi, em dỗ anh chút đi.”

“Mèo nhỏ, đừng khóc nữa, anh ở với em.”

Những ký ức như đoạn phim cũ, khung lướt qua trước mắt, liên tục nhắc nhở tôi — mình đã đánh mất một người tốt đến nhường nào.

“Hà Miêu, Hà Miêu!”

Có người lay mạnh khiến tôi bừng tỉnh.

Chị Trương đứng cách đó vài bước, lớn:

“Hà Miêu! em mấy lần rồi, đang nghĩ gì đấy? Mau chuyển máy quay này lên phía trước!”

“Vâng.”

Tôi ngẩn ngơ gật đầu.

máy quay vừa nặng vừa khó nhấc, tôi lê bước tới đặt ngay phía sân khấu.

Ngẩng đầu lên, liền bắt mắt sâu hun hút đang nhìn tới.

Thịnh ngồi đó, mắt đảo qua như đang lơ đãng quan sát. Tôi lập tức rụp đầu xuống, chui tọt vào vỏ bọc vô của mình.

Không biết nãy chị Trương tên tôi, anh có nghe thấy không.

Tôi lén liếc mắt nhìn anh lần nữa. Anh đã quay đi chỗ khác rồi.

3

Người quan trọng vừa rời khỏi là nhóm thực tập sinh như chúng tôi phải ở lại dọn dẹp hậu trường.

Dọn xong xuôi thì cũng đã hơn tám giờ tối.

Chị Trương cười rạng rỡ mọi người đi ăn, nói sẽ bao cả bữa.

Tôi chẳng có tâm trạng, bèn lấy cớ là nhà có việc, chị cũng không ép.

Cả nhóm rôm rả rời đi, tôi ở lại tầng trên kiểm tra lần cuối, xác không sai sót gì mới tắt đèn xuống lầu.

Thang máy vừa mở ra ở tầng một thì đập vào mắt tôi là Thịnh đang đứng đó.

Tôi gằm mặt, định vờ như không thấy.

Nào ngờ lướt ngang lại anh nắm lấy tay áo:

“Xin lỗi, cô là nhân viên ở không? Ban ngày chúng ta nhau rồi.”

Tôi luống cuống gật đầu.

Giọng anh lịch sự như cũ:

“Tôi có nuôi một mèo nhỏ, như vòng cổ của nó rơi lại trong phòng phỏng vấn. Cô có thể dẫn tôi quay lại tìm được không?”

Tôi không biết vì sao, nhưng cảm giác anh nói ra chữ “Mèo nhỏ”, ngữ điệu như nặng hơn bình thường.

Tôi không rõ anh có ra tôi không.

Xem ra là không.

anh đã sớm quên tôi rồi.

Nhưng tôi thì không thể.

Tôi không quên được.

“Xin lỗi anh, tôi chỉ là thực tập sinh, không có thẻ ra vào. Giờ đã xuống rồi, tôi không thể dẫn anh lên được. Ngày mai ban ngày anh có thể quay lại tìm thử xem.”

Tôi có cảm giác mắt anh rơi trên đỉnh đầu tôi.

Một lâu sau mới “ừ” một tiếng.

Tôi lặng đứng đợi, nhưng mãi anh không có ý định nhường đường.

tôi ngẩng đầu lên, lại một lần nữa chạm vào mắt anh.

Anh bình thản như cũ:

“Cô họ gì?”

Tôi thậm chí có thể cảm rõ ràng nhịp tim mình đang đập thình thịch, ngày càng nhanh hơn.

Giọng nói nhỏ đến mức như không nghe thấy:

“Tôi họ Hà.”

“Hà tiểu thư.”

Anh hơi nhíu mày.

“Chúng ta… như đã nhau ở đâu rồi thì phải?”

Nói rồi anh như thật mà trầm ngâm hồi tưởng.

Tôi chỉ thấy chua chát trong lòng.

Dù khẩu trang đã che hết khuôn mặt tôi, nhưng ở khoảng cách như vậy, mắt đối diện… anh không ra tôi.

Anh, là đã quên rồi.

nhìn ra sự bối rối và lúng túng của tôi, anh cười, không xác cũng không phủ :

năm trước tôi đi công tác bằng tàu hỏa, trên đường về tai nạn. Những chuyện trước đó tôi đều nhớ không rõ lắm.”

“Xin lỗi, là tại thấy cô có vẻ quen quen nên mới mạo muội hỏi, không phiền đến cô chứ?”

Tai nạn giao thông?

như theo bản năng, tôi bật thốt lên:

“Sao lại thế được… có nghiêm trọng không?”

giọng tôi quá quan tâm, khiến anh thoáng dừng lại.

Tôi lập tức thu lại cảm xúc, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh:

năm trước tôi cũng về quê bằng tàu hỏa. đó chỗ ngồi của anh ở cạnh tôi. Chắc là chúng ta nhau .”

Tôi tự thấy mình nói rất hợp lý.

Dù sao thì anh cũng quên rồi.

Thế cũng tốt.

Nghe vậy, anh lại bất ngờ cười:

“Hà tiểu thư là có trí nhớ tốt thật.”

Và rồi, mắt sửng sốt của tôi, nhìn anh dần trở nên lạnh lùng.

Anh xoay người rời đi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương