Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hai người họ liên tục gửi thêm vài cực kỳ khó : là “vô ơn bạc nghĩa”, “học mà chẳng nên người”, cả “coi như từ nay cắt đứt họ đi nhẹ đầu”. Sau là dòng thông báo: Cô hai đã rời khỏi .
Những người lại trong đều im lặng, nhau mà không ai tiếng, càng không ai giữ lại.
Một cuộc trò chuyện gia đình bình thường cuối cùng lại kết thúc trong không khí bẽ bàng như .
Vài phút sau, trưởng — cũng là bác cả của tôi — có lẽ thấy tình hình quá căng thẳng, hoặc chịu áp lực từ ai , lặng lẽ gỡ tôi ra khỏi chat.
Tôi ném điện thoại ghế sofa, không buồn xem thêm.
Tối về đến nhà, ba mẹ đang ngồi trong khách, tivi không bật, không khí nặng nề đến mức gần như đông cứng lại.
Vừa thấy tôi bước vào, ba tôi lập tức tay về tôi, mặt tái xanh, ngực phập phồng vì giận:
“Trương Duyệt! Tao ăn học để học được kiểu như hả? Lễ nghĩa liêm sỉ học xong đem đổ chó ăn hết à?! cố tình ba mẹ không ngẩng mặt nổi họ phải không?!”
Mẹ tôi cũng đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào:
“Duyệt Duyệt à… ba mẹ dạy con ? Dù người lớn có khó , con bỏ qua là được, nhịn một chút thì xong chuyện… Con là con , sao lại ăn nói như được? Con ba mẹ sau này đối diện họ đây?”
Tôi đặt túi xuống, bước đến trước mặt họ, lưng đứng thẳng, không cúi đầu như lần.
“Ba, mẹ, bao năm nay, vì sĩ diện của ba mẹ, con đã bao lần phải nuốt cả máu vào bụng.”
“Nhưng giờ con không nhịn nữa.”
“Cô đối xử gia đình mình ra sao, ba mẹ trong lòng rõ hơn ai hết. Ba mẹ giữ gọi là tình thân, nhưng họ thì không.”
“Chúng ta càng nhún nhường, họ càng lấn tới. Chính vì chúng ta dễ bắt nạt nên họ mới dám giễu cợt một cách không kiêng dè như .”
“Giờ con họ hiểu một điều: con không phải loại dễ dắt mũi.”
“Con… con…!”
Ba tôi tức đến nỗi mặt đỏ bừng, giơ tay vào tôi, vỗ ngực, đấm chân, giậm chân vì tức:
“Trời ơi! Nhà này đúng là bất hạnh! Sinh ra đứa con không biết xấu hổ như !”
Tôi không ngờ ba lại nói ra những cay nghiệt đến . Mẹ tôi giật mình, vội vàng đập nhẹ lưng ba, dỗ dành:
“Ông Trương, ông đừng nói nặng con như …”
“ kiểu ăn nói như , không mấy chốc là đến cả ba mẹ cũng không coi ra gì!”
Tôi biết lúc này giải thích đều vô ích. Tôi lặng lẽ quay về , đóng cửa lại, để tất cả âm thanh ngoài kia ở bên ngoài.
4
Vài ngày sau , thứ yên ắng lạ thường. Không những tin nhắn mệt mỏi làm phiền, hiệu suất làm việc của tôi cũng tăng đáng kể.
Nhưng tôi biết, tính cách nhỏ nhen sĩ diện của cô tôi hai, bị tôi vạch mặt giữa cả như , chắc chắn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Quả nhiên, yên ổn chưa được bao lâu, vào một chiều cuối tuần, họ đã kéo nguyên một “đội hình” đông đảo đến tận nhà.
Khung cảnh cực kỳ náo nhiệt.
Cô tôi đi đầu, mặc một chiếc đầm màu đỏ thẫm mới toanh, khuôn mặt đầy khí như đang chuẩn bị “trận chiến”.
hai theo sát sau, xách một túi hiệu trông rất đắt tiền, cằm hếch cao ngạo.
sau là chị họ tôi – Trương Lệ, chồng chị là Vương Chí Cương, con là Trương Linh Linh, một đám họ xa chuyên hóng chuyện, chực có dịp là nhào vô làm loạn.
Một đám người ồn ào kéo vào khách không mấy rộng rãi của nhà tôi.
Mẹ tôi trông thấy mà lúng túng ra mặt, cuống cuồng chạy vào bếp rót nước, tay hơi run.
Ba tôi đứng giữa , mặt đầy lúng túng khó xử, hai tay xoa vào nhau, cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Chị Hai, anh Hai…”
Cô tôi lập tức chiếm chủ động, giọng nói vang to rõ như thể cố ý xóm láng giềng thấy:
“Anh Hai, chị Hai, tôi đến đây là phải nói rõ chuyện hôm trước!”
“Hôm nay bọn tôi kéo đến đây đông như , không vì gì khác, để đòi lại công bằng! có một giải thích rõ ràng!”
Vừa nói, cô tôi vừa kéo chị họ Trương Lệ từ sau ra — ánh mắt chị có hơi lảng tránh — đẩy chị ấy đứng ra trước.
“ người đi! kỹ con tôi đi! sắc mặt, thần thái! Có giống người sống khổ sở tí không?”
Sau , cô quét ánh mắt sắc lẹm về tôi, không thèm che giấu sự đắc ý khiêu khích:
“Con rể tôi, Vương Chí Cương, giờ đang làm ăn rất phát đạt! Mấy dự án lớn của thành phố đang mời ảnh đến đàm phán ! Khu biệt thự ở nam thành phố, biết chứ? Bọn sắp nhận gói thi công ở ! Biệt thự nha! rõ chưa?”
hai lập tức chen vào, giọng to hơn cả cô tôi:
“Đúng đúng! người con tôi, Linh Linh xem! nhẫn kim cương này thấy không? Có sáng không? Là chồng sắp cưới của tặng đấy! Là giám đốc công ty đàng hoàng! Trẻ trung, tài giỏi! Công ty sắp mở rộng quy mô, chuyển trụ sở thẳng tòa văn trung tâm thành phố !”