Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
rồi, đến rồi. Tôi chỉnh lại tay áo, cũng giả vờ như tiện miệng đáp.
“Ừm, em đến thử người ta đồn là thú nhân quyến rũ anh rốt trông như nào.”
Tôi khẽ cong mắt mỉm cười, nghiêng đầu bắt chước vẻ ngây thơ vô tội của Vọng Trạm.
Kỳ Liên Bạch thu lại ánh mắt, giấu đi ý cười thoáng lướt qua đáy mắt, sau đó nhìn tôi, nở cười dịu dàng đặc trưng, như làn gió xuân thổi qua.
“Vậy xong thấy sao?”
Tôi đảo mắt, hơi nghi hoặc. Kỳ Liên Bạch trông chẳng có vẻ gì là tức giận , chẳng lẽ nhập vai lâu quá quên mình thật?
“Sao vậy, Vi Vi?”
Thấy tôi thất thần, cười của anh ta cũng nhạt đi vài phần, ánh mắt trở khó đoán, bàn tay đặt đầu gối khẽ siết lại.
Tôi hoàn hồn, hơi áy náy cười với anh ta, rồi cúi đầu, quyết chặt dây rối trong một nhát.
“ rồi cảm thấy tự ti. Anh với cậu ta đúng là một cặp trời sinh.”
Không ý đến khuôn mặt Kỳ Liên Bạch mỗi lúc một cứng lại, tôi dứt khoát nói tiếp.
“Cho em nghĩ, chi bằng hủy hôn luôn đi. Lát em sẽ trả lại cậu ta cho anh.”
Nói xong, tôi cảm thấy nhẹ hơn nhiều. Ngẩng đầu lên, kết quả là bị gương mặt sì của Kỳ Liên Bạch dọa cho giật mình.
Quả nhiên, anh ta giận rồi!
Nhưng ràng tôi đã bảo sẽ trả người lại mà?
Kỳ Liên Bạch thậm chí chẳng cười nổi . Anh ta chỉ thấy trái tim mình như bị đối phương dùng dao cứa mạnh, đau đến mức nước mắt cũng suýt rơi.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt tối sâu hun hút, như muốn nuốt chửng tôi vào vực sâu.
“Em—nói—gì—cơ?”
07
Kỳ Liên Bạch phát điên rồi.
Sau tôi nói muốn hủy hôn, anh ta liền trừng mắt nhìn tôi, trong mắt ngập tràn bi thương, hình tượng công tử quý tộc hoàn toàn sụp đổ.
Tôi vô thức lùi lại một bước. Không mình đã chạm vào dây thần kinh nào của anh ta, chỉ thấy mắt Kỳ Liên Bạch đỏ bừng, người run rẩy, rồi đột ngột đưa tay che mắt tôi lại.
Trong khoảnh khắc cuối cùng còn tỉnh táo, tôi nghe thấy giọng anh ta khàn khàn vang lên:
“Đừng rời xa anh, Vi Vi…”
Phải, tôi bị nhốt rồi.
Tỉnh dậy trong căn phòng của Kỳ Liên Bạch, tôi chưa từng ngờ có ngày mình bị anh ta giam vào phòng tối. Một người luôn được là quý công tử, mà lại làm ra chuyện này, thật khó tin.
Tôi cử động sợi xích vàng cổ chân, thậm chí còn ngơ ngẩn nghĩ—kiểu này… trông cũng đẹp đấy chứ?
Khoan đã, tôi nghĩ cách thoát ra mới đúng!
Tôi ngẩng đầu quan sát phòng anh ta lập tức chết sững.
tường đầy ắp ảnh chụp của tôi—tôi ăn, ngủ gục, đi bộ đường… đủ loại ảnh lặt vặt đều được treo đầy tường phòng Kỳ Liên Bạch.
Tôi chợt nhớ lại lần hồi cấp ba, bị dì Kỳ gọi đến nhà anh ta học phụ đạo. Tôi tò mò muốn nhìn thử phòng anh, nhưng vừa tới gần bị anh ta cuống cuồng ngăn lại. Anh đứng không xa, nét mặt lạnh lùng khó đoán.
đó, tôi tưởng anh chán ghét mình, về nhà khóc buổi, từ đó không còn dám tự ý tìm hiểu suy nghĩ của anh .
Nhưng bây giờ…
Tôi nhìn những bức ảnh đó, đầu óc quay cuồng. Kỳ Liên Bạch… anh cố nói gì vậy?
“Vi Vi.”
Một bóng người lặng lẽ xuất hiện phía sau tôi.
Tôi mím không đáp. Tâm trí vẫn rối bời, mà sự xuất hiện của Kỳ Liên Bạch lúc này lại tất càng thêm hỗn loạn.
“Nhìn anh đi, được không?”
Tôi cảm chiếc giường lún xuống một góc, Kỳ Liên Bạch từ phía sau đưa tay chạm vào mặt tôi, nhẹ nhàng xoay người tôi lại, hai ánh mắt chạm nhau.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy trong mắt anh—một thứ tình cảm bị kìm nén, cuồng dại, đến cực điểm.
sao?
Trái tim tôi bất run lên, gương mặt bị bàn tay anh giữ lấy tôi không thể quay đi, bàn tay đặt lên người anh theo phản xạ muốn đẩy ra.
Kỳ Liên Bạch cúi mắt nhìn tay tôi, nhẹ nhàng nắm lấy, đan tay vào giữa các ngón, mười ngón siết chặt. Làn da nóng ấm áp vào nhau như có dòng điện chạy thẳng vào đầu tôi.
“Vi Vi, người đó có năng lực mê hoặc. Anh không biết vì sao em lại đòi hủy hôn, nhưng có thể em đã bị ảnh hưởng bởi cậu ta.”
Mặt tôi đỏ như gấc, xấu hổ đến mức muốn rút tay về, nhưng anh ta lại nắm chặt không buông, thậm chí người tôi cũng bị anh ôm vào . Tôi có thể ngửi thấy mùi hương trầm nhẹ nhàng tỏa ra từ anh.
“Phải, phải không…”
Tôi lí nhí đáp, rồi mắt đối mắt với anh ta, bị ánh nhìn không còn che giấu kia làm cho bối rối, vội vã lảng sang chuyện khác.
“Anh vậy mà dám trói em đến , lại còn…”
Tôi lắc cổ chân, chiếc lắc vàng đeo kèm chuông ngân vang lách cách.
Kỳ Liên Bạch liếc nhìn theo, khóe khẽ nhếch lên, niềm vui hiện trong mắt. Anh cúi xuống ghé sát tai tôi nói nhỏ:
“Chỉ là muốn vun đắp tình cảm với vị hôn thê của mình thôi, chút thú vui này sao có thể gọi là trói buộc?”
Tôi… trời ơi trời ơi trời ơi, quá phạm quy rồi đó!
“Anh đã báo với ba mẹ em rồi, mấy hôm tới đành phiền Vi Vi ở lại với anh vậy.”
Kỳ Liên Bạch đặt một hôn lên vành tai tôi, ôm chặt tôi vào như thể tôi biến mất.
“Ừ…”
Tôi gật đầu cứng đờ, đầu óc mụ mẫm, tai tôi chắc đỏ bừng mất rồi. Kỳ Liên Bạch dường như ra, bật cười khẽ một tiếng, tiếng cười trầm thấp rung lên từ lồng ngực tim tôi đập loạn.
Tôi như con đà điểu vùi đầu vào ngực anh, giả chết không nói gì .
“Đừng rời xa anh, Vi Vi, nếu không anh sẽ phát điên mất.”
Kỳ Liên Bạch vuốt tóc tôi, lại nói ra câu tôi chẳng hiểu nổi.
Kỳ Liên Bạch, Kỳ Liên Bạch… rốt anh tôi thật sao, hay chỉ là đã quen với sự hiện diện của tôi rồi?
Tôi nhắm mắt lại, khẽ đáp:
“Ừ.”
08
Tôi và Kỳ Liên Bạch bắt đầu sống sống chung.
Tuy nhiên, tôi cầu anh tháo khóa xích ra, nhưng anh chỉ khẽ nhướng mày, đôi mắt ôn hòa mà ngập tràn ý cười:
“Không đẹp sao?”
đâu phải vấn đề đẹp hay không… mà là không tiện chứ!
Tôi bất lực, nhưng thấy quầng thâm dưới mắt anh, cũng hiểu anh đã phải gánh nhiều việc được ở bên tôi. mềm xuống, đành chiều theo anh.
Lâu rồi tôi mới thấy Kỳ Liên Bạch vui như vậy, từ anh tiếp quản Kỳ gia đến nay.
Nghĩ đến Kỳ gia, tôi lại khẽ thở dài. Ít ra tôi còn có cha mẹ thương , còn Kỳ Liên Bạch gần như đơn độc.
Ba mẹ anh mất từ hai mươi năm trước, lại anh sống chỉ vì gánh nặng kế thừa Kỳ gia. Ông nội anh dồn mọi kỳ vọng lên anh, không từ thủ đoạn ép buộc.
Tôi từng chứng kiến anh từ một đứa trẻ hay cười dần trở lặng lẽ, rồi trở thành người đàn ông có thể gánh vác đại cục. Anh biết cười trở lại, nhưng lại cách người ta một vạn dặm.
Tôi không còn hiểu anh . Mối dây ràng buộc giữa tôi và anh chỉ là hôn ước do cha mẹ sẵn từ còn nhỏ.
Kỳ Liên Bạch đối với tôi, rốt có chút tình cảm nào không, hay chỉ như gánh vác Kỳ gia—lặng lẽ chấp hôn sự này?
Tôi nhìn không , cũng không còn sức truy hỏi. Những năm tháng bên Kỳ Liên Bạch, tôi đã bỏ ra quá nhiều tâm sức. Giờ tôi chỉ muốn hôn nhân này như một liên kết thương mại, cưới rồi sống hòa thuận là tốt lắm rồi.
Tôi không quên được những ngày tuổi trẻ mang trái tim thiếu nữ ngày ngày xoay quanh anh, mượn uy nhà họ Mục dọn sạch những người tôi khó chịu quanh anh, cuối cùng chỉ lại được một câu lạnh lùng anh nói trước mặt ba mẹ tôi:
“Vi Vi chỉ là hơi kiêu căng thôi.”
Tôi đó đứng bên tường, cười đông cứng, không muốn nghe tiếp liền chạy đi. Tôi nghe được tiếng nước mắt rơi, cũng nghe được tiếng trái tim tuổi trẻ vỡ tan.
Tôi từng cho rằng mình là người đặc biệt, tôi có thể sưởi ấm trái tim anh, kéo anh ra khỏi bùn lầy.
Nhưng giờ tôi thấy thật mệt mỏi. Tôi cũng có kiêu hãnh của riêng mình. Nếu Kỳ Liên Bạch không cần trái tim này, vậy … chúng ta hãy đeo mặt nạ mà nhau.
09
Tôi lại nhớ đến giấc đó—giấc tôi bất an, một giấc chân thật đến đáng . Chẳng lẽ… chỉ là năng lực của một người thôi mà đã có thể tạo ra như thế?
Nghĩ đến , tôi đột nhiên muốn lại người đó. Vọng Trạm.
Nhưng tôi thật sự không ngờ lần này lại đến nhanh như vậy.
Lúc đó tôi cuộn mình sofa phim, bỗng có tiếng gõ cửa sổ vang lên từ ban công. Tôi cảnh ngẩng đầu nhìn—và lập tức thấy Vọng Trạm với mái tóc và đôi mắt .
“Vọng Trạm?”
Tôi hơi do dự bước tới. Tôi nhớ cậu ta có tóc xanh mắt xanh mà? Hơn cậu ta đâu thể hóa hình người?
Đôi mắt long lanh như mặt nước của Vọng Trạm khẽ cong lên. Cậu ta nhìn tôi chăm chú đi về phía mình, cười càng rạng rỡ hơn.
“Chị ơi.”
Cậu ta há miệng thật to ra hiệu, rồi chỉ tay vào chốt cửa ban công.
Tôi mở cửa cho cậu ta vào. Dù tầng hai có thể chẳng phải vấn đề với thú nhân, tôi vẫn tò mò không biết cậu ta làm sao lần mò đến được .
“Sao lại tìm tôi?”
Tôi khoanh tay trước ngực hỏi.
bước vào, ánh mắt Vọng Trạm lướt qua chiếc xích nơi mắt chân tôi, con ngươi nhánh lập tức trở nặng nề hơn. Cậu ta nghe tôi hỏi, ngẩng đầu, chớp mắt thật chậm.
“Vì em nhớ chị mà.”
“Bớt giỡn đi.”
Tôi lạnh mặt, từ chối màn dính lấy của cậu ta. Tôi sẽ không bị vẻ ngoài dụ dỗ đâu!
Vọng Trạm thu lại tay ôm tôi, chẳng hề ngượng ngùng, kéo tôi ngồi xuống sofa rồi tựa người thoải mái vào ghế, híp mắt tận hưởng.
“Chắc chị đã một giấc phải không? Trong chị rất Kỳ Liên Bạch đúng không?”
Tôi khựng lại, lập tức cảnh .
“Là cậu làm sao?”
Vọng Trạm mỉm cười rạng rỡ, nhìn tôi với ánh mắt đầy thương như nhìn một đứa bé con, rồi lắc đầu. Cậu ta nghiêng người tới gần, nửa thân áp sát tôi đến mức tôi không thể né tránh, liếm đầy thích thú, đôi mắt long lanh như có tơ nhện giăng.
“Đúng là em có năng lực đó. Nhưng giấc đó như thế nào… là do người quyết thôi.”
Cậu ta đưa ngón tay trắng mịn như ngọc, từ vai tôi lướt xuống tới ngực, rồi dừng lại nơi trái tim.
“Chị à, là nỗi trong chị, chẳng phải sao?”
Thình. Thình thịch. Tôi cảm được trái tim mình đập mạnh bất thường. Tôi trợn mắt nhìn cậu ta, rồi đột ngột hỏi:
“Phải chăng tôi từng cậu ở đâu rồi?”
Ánh mắt Vọng Trạm thoáng qua một tia lưu luyến. Cậu ta cúi đầu, tóc rũ che đi biểu cảm, rồi khẽ cười.
“Sao có thể được chứ? Chắc chị nhầm người rồi.”
Tôi mím , trong rối như tơ vò.
Tôi sao? Nhưng ràng Kỳ Liên Bạch chưa bao giờ mang lại cho tôi cảm nguy hiểm đó. Vậy tại sao tôi lại ?
Tôi nhìn Vọng Trạm. Mái tóc , đôi mắt như người bình thường, không có dấu vết nào của thú nhân, thật sự tôi cảm … như đã từng thấy ở đâu đó.
Vọng Trạm ngẩng đầu nhìn tôi, như thể nhìn bao nhiêu cũng không đủ, khóe nở cười dịu dàng.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ bóng tối phía sau.
“Vi Vi, bạn em đấy à? Không giới thiệu chút sao?”