Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Tôi quay lại làm việc, Lục Uyên như thường lệ lái xe đưa tôi đi.
Chỉ khác là trên xe không còn Vương Mạn, và anh đối xử với tôi dịu dàng, chăm sóc chu đáo như mọi khi.
Còn tôi thì uể oải dựa vào ghế, ngẩn ngơ nhìn anh.
Đến đèn đỏ, anh đưa tay khẽ chạm vào má tôi.
“Sao vậy?”
Tôi gượng cười:
“Không có gì, chỉ muốn nhìn anh thật kỹ thôi.”
Trong mắt anh liền trào ra một thứ dịu dàng như nắng xuân đầu mùa.
Tôi khẽ cong môi cười, như mọi khi.
Để chào mừng tôi trở lại, đồng nghiệp tổ chức một buổi đón tiếp.
Tôi quyết định mời mọi người ăn tối để ơn.
Tôi gọi điện báo với Lục Uyên, anh đồng ý, còn dặn:
“Tối nay anh có tiệc, nếu ăn xong sớm thì gọi cho anh, anh đến đón.”
Tiểu Kiều gọi tôi ngoài cửa:
“ Minh, anh rể có tới không?”
Anh rể?
Tôi sững người nhìn cô ấy, khẽ lắc đầu.
Tiểu Kiều có chút thất vọng:
“Vậy đi đặt bàn nhé!”
Tôi mở ngăn kéo, lấy ra tấm ảnh của chồng, nhìn thật , cho đến khi mắt hơi ướt mới cất lại.
Tôi lấy lý do sức khoẻ không để không đến bữa tiệc, đưa thẻ cho Tiểu Kiều để thanh toán thay.
Tôi trở về căn bà để lại, nhìn khung cảnh nơi đã hơn mười năm, dù sau tôi có tiền cũng không thay đổi gì, phủ đầy bụi bặm.
Đã quá rồi tôi chưa quay lại.
Tôi chỉ lau sạch chiếc ghế đơn cũ mà bà từng thích ngồi, rồi ngồi xuống.
giác như bà còn đây, như tôi đang tựa trong lòng bà ấm áp năm nào.
Tôi cứ ngồi như vậy suốt cả buổi chiều.
Như đang nhìn dòng ký ức chậm rãi trôi qua mắt.
14
Lục Uyên từng đến nơi một lần, là sau khi tôi làm việc cho anh được ba tháng.
Hôm đó tôi bị ốm, sốt, chóng mặt, nhức đầu.
Ngoài trời mưa lâm râm, lạnh và u ám.
Tôi tìm được ít thuốc hạ sốt và trong , uống vào rồi định ngủ một lát.
Tôi đã hoàn thành hai công việc còn lại trong ngày, chỉ còn chuẩn bị bữa tối cho Lục Uyên.
Ngủ một lát rồi đi mua đồ kịp.
Nhưng tôi ngủ mê mệt cả buổi chiều, không sao tỉnh lại.
Có lúc tôi mình không bao mở mắt được nữa.
Lục Uyên gọi điện hỏi sao tôi chưa đến nấu ăn.
Tôi bắt máy trong cơn mê, không nhớ mình đã nói gì.
Anh cuống , hỏi địa chỉ.
Tôi mơ hồ đọc xong thì ngất đi, lần nữa tỉnh lại đã là trong bệnh viện.
Bác sĩ nói tôi bị sốt mê man, nếu chậm thêm chút nữa, có lẽ đã không kịp cứu.
Tôi thở dài, hiểu rằng do kiệt sức cộng thêm bị mưa ướt lúc sáng, cơ thể sụp đổ.
Lúc đó Lục Uyên mới hoàn cảnh của tôi.
Anh bất , có lẽ cũng xót xa.
Anh xoa đầu tôi, nhẹ giọng nói:
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Tôi ngước nhìn anh trong ánh sáng ngược chiều, như thiên thần bước từ ánh sáng mà đến, là vị cứu tinh của đời tôi.
Nếu không có anh, có lẽ tôi thật sự đã không còn.
ngày tôi nằm viện, anh gác công việc sang một bên để chăm sóc tôi.
Sau đó, khi tôi tiếp tục đến anh nấu ăn, anh mời tôi ăn cùng.
Tôi giữ đúng nguyên tắc việc, tất nhiên từ chối.
Nhưng về sau, tôi dốc toàn lực làm từng bữa ăn thật chu đáo, đầy đủ dinh dưỡng và ngon miệng.
Khi còn bà, tôi đã học nấu ăn để bà ăn ngon, khoẻ mạnh.
Tôi dồn hết tâm sức để món ăn thật hợp khẩu vị bà.
Kỹ năng nấu nướng của tôi cũng từ đó mà thành.
Không sau lại trở thành nghề mưu sinh của tôi.
Không sau, Lục Uyên không cho tôi làm việc nữa, mà thuê tôi toàn thời gian lo ăn uống sinh hoạt cho anh, trả lương đầy đủ.
Tôi nghỉ hai công việc còn lại, chuyên tâm chăm sóc anh.
Lục Uyên quả nhiên trở thành người cứu rỗi tôi như tôi từng tưởng.
Anh với tôi.
Dẫn tôi ăn McDonald’s mà tôi chưa từng dám bước vào, cùng tôi tới công viên trò chơi, rạp chiếu phim, mua cho tôi thú nhồi bông, mua băng đô phát sáng mà con gái thích…
Anh đưa tôi đi làm tất cả điều mà ngày bé tôi từng ao ước nhưng chưa từng dám mơ vì hoàn cảnh của bà.
Anh chiều tôi như công chúa, tôi trở thành cô gái được anh thương yêu nhất.
Dưới sự hướng dẫn của anh, tôi từ một sinh viên mới nghiệp trở thành kế toán viên, rồi sau đó là kế toán có chứng chỉ hành nghề.
Mối quan hệ của chúng tôi cũng dần từ chủ và người làm thành bạn bè, rồi người yêu.
Tôi yêu anh, yêu mãnh liệt, đậm, yêu không hối tiếc.
Anh chính là ánh sáng của cuộc đời tôi.
Tôi như con thiêu thân lao vào ánh sáng, dù chết cũng không hối hận.
Tôi không thể tưởng tượng cuộc sống mình ra sao nếu không có anh.
Anh là ánh sáng, là âm nhạc, là tất cả hương hoa của cuộc đời tôi.
Ngày anh cầu hôn tôi, trời trong nắng đẹp.
Tôi đứng trên đỉnh Vạn Lý Trường Thành, nhìn ánh mắt sáng rực của người đàn ông ấy, ánh mắt dịu dàng như nước khiến tôi muốn chìm đắm mãi mãi.
Khoảnh khắc đó, tôi mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Tất cả đau khổ từng chịu, như là thử thách ông trời ban để tôi gặp được anh.
Tôi nguyện làm vợ anh, sinh con cho anh, cùng anh đi hết cuộc đời .
Cho đến ngày cha Lục Uyên anh cầu hôn tôi.
Họ phản đối.
Phản đối chúng tôi ở bên nhau.
Tôi đưa tay che mắt, sau mới buông xuống.
Giơ bàn tay mắt, ngón tay trắng bệch gầy guộc vương đầy giọt nước mắt lấp lánh.
Tôi không thể tiếp tục nữa.
Trễ rồi, tôi phải về khi Lục Uyên về.
15
Tôi không Lục Uyên về lúc nào, chỉ đêm đó tôi ngủ , chưa từng ngủ như vậy bao .
Chiều hôm sau, Tiểu Kiều nói có người tìm tôi, nói là có chuyện muốn bàn.
Tôi đồng ý gặp.
Đó là một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ thư sinh.
Nhưng không đẹp trai bằng Lục Uyên, nhìn cách ăn mặc thì cũng không giàu bằng.
Anh ta đứng bàn làm việc của tôi, sắc mặt không , lời nói cũng chẳng dễ gì.
Anh ta nói mình là bạn trai của Vương Mạn, rằng người đàn ông của tôi ngoại với bạn gái anh ta.
Rồi hỏi tôi có muốn trả thù hai người bọn họ không.
Tôi từ chối thẳng.
Tôi nói rõ ràng, tôi tin chồng tôi không phải người như vậy, tôi yêu anh ấy, mong anh ta đừng chia rẽ giữa chúng tôi, và yêu cầu anh ta rời đi ngay lập tức, đừng làm phiền công việc của tôi.
Anh ta sững người nhìn tôi, có vẻ không tôi nói vậy, cuối cùng giận dữ rời đi.
Tiểu Kiều mang trà vào, vừa vặn lướt qua anh ta, chắc thái độ kỳ lạ nên lo lắng hỏi tôi:
“ Minh, không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, Tiểu Kiều hơi ngẩn ra, rồi vội đặt trà xuống và ra ngoài.
Ba ngày sau, Lục Uyên đề nghị hôn với tôi.
16
Điều kiện hôn của Lục Uyên đơn giản: ba trăm triệu và một căn .
Tôi nhìn gương mặt như ngọc của anh , rồi chậm rãi mở lời:
“, bỏ đi.”
Lục Uyên có vẻ sửng sốt, đôi mày đẹp hơi nhíu lại, tôi nghiêng đầu, không nhìn anh nữa.
Lúc ấy, xe đang chạy qua con đường đông đúc giữa trung tâm thành phố, xe cộ tấp nập, còn lòng tôi thì lạnh lẽo như đêm đông.
sau, anh mới nói một câu:
“Năm trăm triệu, anh chuyển vào tài khoản .”
Tôi gần như không mình thở phào nhẹ nhõm.
Thật không , anh đồng ý dễ dàng như vậy.
Tôi khẽ cười, có lẽ… anh hài lòng rồi.
Ba ngày sau, chúng tôi hoàn tất thủ tục hôn.
Chiều hôm đó, tôi dọn khỏi biệt thự ngoại ô của Lục Uyên, thuê phòng khách sạn gần công ty ở tạm.
Không , tối hôm đó đã có người tìm đến, là người đàn ông từng tự nhận là bạn trai Vương Mạn.
Tôi không cho anh ta vào phòng, anh ta đứng ngoài với vẻ không hài lòng:
“Cô Minh, cô thật sự không định trả thù bọn họ sao? Một tuần nữa họ cưới nhau rồi…”
“Tôi chẳng muốn làm gì cả. Thôi vậy đi.”
Tôi đóng cửa mặt anh ta.
Phòng khách sạn yên tĩnh.
Tôi tựa vào cửa, chậm rãi ngồi bệt xuống thảm.
Lúc , tôi không muốn gặp ai, cũng không muốn nói gì, nhưng lòng thì hỗn loạn.
Tôi đi làm như thường, chỉ khác là tôi đi một mình.
Sống trong khách sạn gần công ty, sáng cứ thong thả đi bộ tới, không còn vội vàng nữa.
Thời gian như dài ra.
Ngày thứ hai sau hôn, tôi nộp đơn nghỉ việc.
Lý do đưa ra không ai bắt bẻ được: tâm trạng không , muốn nghỉ ngơi một thời gian.
Ai trong văn phòng cũng tôi vừa hôn, ánh mắt họ nhìn tôi đầy thương .
Tiểu Kiều nhìn tôi, ngập ngừng:
“ Minh, thật sự không định giành lại à? để con tiện nhân kia dễ dàng thế sao?”
Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, lắc đầu.
“Tiểu Kiều, là cô gái . Làm việc cho thật nhé.”
Ngày họ cưới, trời đẹp hiếm có: trời xanh không gợn mây, gió nhẹ mây trắng.
Còn tôi, ở độ cao mười nghìn mét, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, nhớ về đám cưới của tôi và Lục Uyên.
17
Hôm đó là một buổi chiều nắng đẹp, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu người tôi, mà tôi lại ánh sáng ấy lạnh lẽo.
mặt tôi là một người phụ nữ trung niên trang điểm kỹ lưỡng, vẻ mặt nghiêm khắc và xét nét.
Gương mặt bà ta có vài nét giống Lục Uyên.
Tôi vốn không muốn đến, nhưng cuối cùng phải đối mặt.
Tôi một thân một mình, người duy nhất có thể tôi là Lục Uyên.
Nhưng tôi không thể để anh đối mặt với điều khó xử .
Việc nên chịu trách nhiệm, tôi có sự kiêu hãnh của riêng mình.
Người phụ nữ ấy là của Lục Uyên, một người thanh cao, sang trọng.
cà phê trên bàn bà ta không buồn liếc mắt.
Nhìn tôi ba phút, mới chậm rãi tiếng:
“Cô ở bên Lục Uyên, cô mang lại cho nó cái gì?”
Tôi khựng lại.
Tôi có thể mang lại gì cho Lục Uyên?
Hình như gì tôi có, anh đều có.
gì tôi không có, anh cũng có.
Tôi có thể cho anh được gì?
Có lẽ… chẳng có gì.
Không đúng, tôi có thể mang đến cho anh…
Chỉ là sự thất vọng và oán trách của gia đình anh, và nỗi đau khi anh phải chống đối họ vì tôi.
tôi im lặng, Lục Uyên nói tiếp:
“Vậy cô từng , Lục Uyên ở bên cô, anh ta được gì không?”
“Nó có thể cho cô tất cả gì cô từng mơ ước. Tôi nói bao năm nay, nó đã cô quá nhiều. Người ta nên xấu hổ mà vươn , chứ không phải lấy oán báo ân. Đừng nói với tôi về yêu. Thứ yêu đó quan trọng đến thế thì sao cô không yêu người khác, mà lại yêu con tôi? Con tôi sao lại xui xẻo vậy? cô xong, cô lại hại nó?”
Tôi lặng lẽ nhìn gương mặt được tô điểm kỹ lưỡng kia, lời nói lại sắc như dao, đâm vào tận tim.
Khoảnh khắc đó, tôi … bà ấy nói có lý.
“Cô cho rõ. Nếu Lục Uyên tiếp tục với cô, nó hết tất cả. Nếu cô yêu nó dù chỉ một chút, thì nên suy về tương lai của hai người. Nó thân phận, tất cả, cô tưởng hai người hạnh phúc như bây sao? Vợ chồng nghèo khổ, chẳng chuyện gì yên. Đến lúc đó, là cô hại nó tất cả. Cô tưởng nó không oán trách? Dù có hối hận, cô nó còn quay lại được sao? Và tất cả… đều do nó chọn ở bên cô. Cô chính là nguyên nhân khiến nó tất cả. Nếu yêu của cô mang lại hậu quả như vậy, tôi nó gánh không nổi. Nếu đây là yêu, thì yêu của cô… thật rẻ mạt. Cái gọi là yêu thương của hai người, cũng chỉ đến thế thôi.”
Lục Uyên đứng dậy, rời đi với dáng vẻ tao nhã, không thèm nhìn lại tôi lần nào nữa.
Trong mắt bà, tôi chỉ là một kẻ thấp hèn mơ tưởng tới con trai bà.
Khoảnh khắc đó, tôi mới thật sự thấu hiểu sự khó xử của Lục Uyên.
Vì tôi, anh phải gánh chịu quá nhiều chỉ trích và áp lực.
18
Nhưng tôi là người trưởng thành, chuyện giữa tôi và Lục Uyên, tôi không muốn anh phải hối hận, càng không muốn anh vì tôi mà hết, bị gia đình bạn bè quay lưng.
Ánh mắt Lục Uyên thẳm khi tôi nói.
Tôi không , sau khi tôi nói xong, Lục Uyên chỉ ôm tôi và nói:
“Anh hiểu rồi, không cần lo.”
Lúc đó tôi là trưởng phòng kế toán của một công ty khác, do chi nhánh có việc nên tôi phải đi công tác.
Nhưng khi quay về, điều tôi nhận được là tin Lục Uyên gặp tai nạn nghiêm trọng, phải nhập viện.
Cha anh, đều đã qua đời trong vụ tai nạn đó.
Còn có một người trẻ khác, nói là tài xế của cha Lục Uyên.
Lục Uyên bị chấn thương nặng ở đầu.
Khi tôi gặp anh, đầu và mặt đều bị băng kín, chỉ còn đôi mắt thẳm nhìn tôi chằm chằm.
Trong mắt anh, là nỗi buồn không đáy.