Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Ba năm ở nhà toàn thời gian con, mãi đưa được con gái mẫu giáo.
Tôi muốn đi làm, nhưng tìm mãi chẳng có công việc phù hợp.
Đường cùng, tôi được một tấm thiệp mời.
Trên đó viết rằng chúng tôi được mời tham gia một trò chơi gia , ba đội đứng đầu sẽ được giải thưởng lên tới hàng chục triệu.
Tôi muốn thử, nhưng tấm thiệp lại không ghi thời gian hay địa điểm, chỉ có một ô tên đồng ý.
Nghĩ chắc là trò đùa ác ý, tôi vứt luôn thùng rác.
Không ngờ, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở một thành phố xa lạ.
Nói đúng hơn là trong một chiếc lồng kính khổng lồ trong suốt.
Chồng tôi – Cố Minh – cũng ở cạnh.
Xung quanh còn có nhiều cặp vợ chồng khác.
lồng kính là một thế quái đản, đầy sinh vật kỳ dị trông con người đang sinh hoạt thường ngày.
Một giọng phát thanh điện tử lên:
“Chào mừng các bạn đến với thế quái dị.”
Trong đầu mỗi người xuất hiện một hệ thống.
Hệ thống thông báo: chỉ ai tham gia trò chơi gia có thể sống sót ở thế này.
Mỗi lần vượt qua một vòng, sẽ được phần thưởng hậu hĩnh.
Có người hăm hở, có người hoang mang, cũng có người muốn bỏ trốn.
Nhưng vừa bước ra khỏi phạm vi lồng bảo vệ, họ lập tức lũ quái vật nuốt chửng.
Tiếng thét chói tai lên khắp nơi.
Giọng phát thanh lại lên:
“Trò chơi bắt đầu. Vì tất cả đều đã đơn đồng thuận, vui lòng tuân thủ quy tắc trò chơi.”
Tôi sững người—tôi chưa hề gì cả.
Đang nghi hoặc thì bắt gặp ánh chột dạ của Cố Minh.
Tôi bật thốt:
“Là anh à?”
Cố Minh lảng tránh ánh nhìn:
“Thì tôi đấy, sao ? Không phải tại cô ở nhà ăn không ngồi mãi chẳng được đồng , tôi phải nghĩ cách.”
Tôi nén giận:
“Tôi không ăn bám! Tôi ở nhà con. Dạo gần đây còn bắt đầu đi xin việc .”
Anh ta cười nhạt:
“ sao vẫn chưa tìm được? Phụ nữ các cô yêu thì miệng cứ hô hào độc lập tài chính, đến cưới thì chỉ biết mượn cớ con cái để bòn tiền đàn ông.”
“Cô nên tự trách mình khiến tôi phải đơn đó.”
Tôi siết chặt tay. Muốn phản bác, nhưng giọng phát thanh lại lên.
Tôi buộc mình phải bình tĩnh.
Không phải cãi —con bé Dao Dao vẫn đang đợi tôi. Tôi nhất định phải bình an trở về.
Sau vòng “cảnh cáo nhẹ”, trò chơi bước giai đoạn chọn con.
Mỗi cặp vợ chồng phải nuôi một đứa trẻ quỷ, đóng vai gia ba người.
đứa trẻ này nhìn bề có bình thường, mang dáng con người, nhưng cơ thể lại đầy thương tích.
Có đứa mất tay, có đứa chỉ còn nửa cái đầu, có đứa thì toàn thân chi chít vết thương…
Mặc dù luật là phải chọn một đứa, nhưng chẳng ai dám ra tay trước, vì không biết chọn sớm sẽ gặp hậu quả gì.
Mọi người do dự đứng yên.
này, một giọng nói quen thuộc lên tai tôi:
“Nếu là trò chơi gia , chọn con thì chắc chắn cơ hội thắng cao hơn.”
2
Tôi nhìn kỹ lại, người vừa nói chính là Trương , bạn của Cố Minh.
Không ngờ vợ chồng anh ta cũng tham gia trò chơi này.
Nghe xong câu của Trương , mọi người sáng rỡ, lập tức chen chọn con .
Số bé vốn đã ít, chỉ chốc lát là chọn hết sạch.
Cố Minh chen lấn hết sức giành được một bé gái cụt tay.
Anh ta tỏ ra không hài lòng, nhưng chẳng còn cách , đành lườm nguýt nhìn người chọn được bé với ganh tị.
Sau khi hoàn tất việc ghép gia , hệ thống yêu cầu tiếp theo là phân công vai trò:
Một người ra làm việc tiền, một người ở nhà đứa trẻ quỷ.
Hiển nhiên, chẳng vai trò dễ chịu cả.
Ra làm việc đồng nghĩa phải đối mặt với đám quái vật.
Nhưng ở nhà đứa trẻ quỷ thì chẳng ai biết sẽ gặp phải thứ gì.
Tôi còn đang phân vân thì Cố Minh đã nhanh tay chọn ở lại nhà.
Tôi cau mày:
“Anh chắc mình trông nổi con không đấy?”
Cố Minh thản nhiên:
“Có ai mà không biết ở nhà con là việc nhẹ lương cao?”
“Làm kia vừa cực vừa nguy hiểm, còn đầy rẫy quái vật, tôi dại gì mà đi.”
“Trước giờ cô được sung sướng , giờ đến lượt tôi.”
Tôi siết chặt tay:
“Đây là thế quái dị, chỉ cần đi sai một bước là không có đường quay về.”
Nếu trò chơi này là trò chơi gia , tôi tin rằng mấu chốt để vượt ải chính là ở đứa trẻ.
Nhưng Cố Minh thì hoàn toàn không ra điều đó, anh ta chỉ thấy ở nhà thì dễ hơn.
Thái độ đó khiến tôi hoàn toàn không yên tâm.
Trương bước lại gần:
“Làm bộ hù ai thế?”
Anh ta vỗ vai Cố Minh:
“Bọn mình ở nhà cũng tốt, đến tụi đàn bà này biết cái gì gọi là cực khổ tiền.”
“Chứ làm sao công bằng được? Bọn mình làm còng lưng, còn tụi nó ở nhà ăn sung mặc sướng à?”
Cố Minh gật gù:
“Anh nói đúng.”
Anh ta liếc tôi đầy mất kiên nhẫn:
“Quyết định đi. Với lại, bọn cô tiền nhanh hơn tụi tôi, biết đâu còn được nhiều hơn ấy chứ.”
Tôi trừng :
“Anh đang nói linh tinh gì thế?”
“Linh tinh chỗ ? Trước khi cưới, cô nhiều hơn tôi chẳng phải vì có gì đó với sếp à? Cô tưởng tôi không biết cô xem tôi là thằng khờ đổ vỏ giùm à?”
Tôi bật cười, nhưng là cười chua chát.
Tôi và Cố Minh quen qua mai mối, ấy chỉ thấy anh ta có hiền lành, biết cố gắng nên đồng ý cưới.
Không ngờ, trong đầu anh ta lại nghĩ về tôi .
Là tôi quá ngây thơ, không sớm ra con người thật của anh ta.
Tôi còn định nói gì đó, nhưng bất chợt bắt gặp ánh của đám trẻ quỷ đứng .
Chúng đang nhìn chúng tôi chằm chằm, trong thấp thoáng thèm thuồng kỳ lạ.
Tôi nuốt ngược lời muốn nói.
Dạy người không dạy nổi tâm.
Đã chọn , không thay đổi được nữa, thì để Cố Minh ở nhà, anh ta sẽ tự chịu hậu quả.
Phân công xong, giọng điện tử lên, yêu cầu lũ trẻ dẫn chúng tôi về “nhà” của chúng – cũng là nơi ở của chúng tôi trong thế này.
Bé gái cụt tay mà Cố Minh giành được tên là An An.
Chỗ ở của con bé chỉ là một căn phòng bé xíu.
Ba người chen chúc trong đó chật chội.
Tôi tưởng chỗ ai cũng .
Không ngờ, đứa bé mà Trương giành được lại sống trong một căn biệt thự.
đứa con khác cũng , nơi ở toàn là nhà rộng, đầy đủ tiện nghi.
Cố Minh càng thêm bất mãn.
Không dám nói trước mặt An An, nhưng sau lưng thì than phiền rằng con gái vô dụng.
Tôi nheo , nhớ tới Dao Dao con gái mình.
Từ Dao Dao chào đời, thái độ của Cố Minh đã thay đổi thấy rõ.
Anh ta còn ép tôi phải sinh thêm một đứa.
Tôi không đồng ý thì anh ta giận dỗi.
Giờ nghĩ lại, rõ ràng anh ta trọng nam khinh nữ.
Nếu không phải đang mắc kẹt trong trò chơi, tôi đã sớm cắt đứt với loại người này .
3
Trò chơi gia có tổng cộng hai vòng.
Nhiệm vụ đầu tiên hệ thống đưa ra là: trong vòng mười ngày, phải làm chỉ số vui của đứa trẻ đạt 100 điểm.
Cả hai “phụ huynh” đều phải hoàn thành trách nhiệm của mình.
Tôi hệ thống sắp xếp làm việc trong một nhà máy, ở đó có cả người chơi và quái vật.
Chỉ cần làm việc nghiêm túc, đám quái vật sẽ không làm gì.
Nhưng chúng ranh mãnh, luôn tìm cách dụ dỗ người chơi mắc lỗi.
Ai lừa thì đều thành mồi ngon chúng.
Tôi phải luôn hết sức cẩn trọng.
Còn về phía Cố Minh…
Vì mỗi đứa trẻ khác , nên công việc, lương thưởng và hoàn cảnh cũng khác .
Trương , vì sống ở biệt thự, tiền bạc chẳng thiếu nên nhiều việc được hệ thống miễn giảm.
Nhưng Cố Minh thì khác.
Lương tôi được ở thế này thấp.
Nên anh ta buộc phải một tay lo hết mọi việc trong nhà, giữ mọi thứ gọn gàng sạch sẽ.
Chỉ riêng khoản việc nhà thôi, Cố Minh đã khốn đốn.
Trước kia anh ta lười, có làm cũng làm có.
Chẳng hạn : rửa bát chỉ tráng nước, phơi đồ thì chồng lên , pha sữa Dao Dao thì dùng luôn nước máy…
Tôi đã cãi với anh ta không biết bao nhiêu lần, nhưng anh ta chẳng thay đổi.
Cuối cùng tôi nản, bỏ mặc.
Anh ta được đà làm tới, giờ ở thế này cũng định chơi trò cũ.
Nhưng hệ thống không dễ dãi tôi.
Giao diện hệ thống có chỉ số đánh giá cha mẹ.
Nếu Cố Minh lười biếng, chỉ số đó sẽ giảm.
Dưới 60 điểm thì sẽ … giật điện.
Cố Minh giật đến phát sợ.
Người chưa từng nấu ăn anh ta giờ phải tự bếp học nấu.
Nhà cửa thì sạch bong kin kít.
Từng góc một đều ngăn nắp gọn gàng.
Chưa kể, An An là một đứa trẻ “đòi hỏi cao”.
Phải có người chơi cùng, dỗ dành, sóc.
Nếu nó không vui, chỉ số vui sẽ tụt.
Mà còn tệ hơn, nó sẽ đi khắp nơi phá phách.
Cố Minh từng quát mắng An An.
Nhưng ánh lạnh băng của con bé khiến anh ta rùng mình.
Cuối cùng, đành phải nặn ra nụ cười, tiếp tục nịnh nọt An An.
Vài ngày trôi qua, Cố Minh kiệt sức, đòi đổi việc với tôi.
Tôi dĩ nhiên không đồng ý, hệ thống cũng không phép.
Anh ta nghiến răng:
“ thì cô phải mang về nhiều quái dị tệ hơn.”
Lương ở nhà máy vốn thấp, tính theo ngày.
Cố Minh phải căn ke từng đồng đủ trang trải.
Tôi lắc đầu:
“Tôi đã đưa hết gì tôi có .”