Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Người đàn ông trước mặt vừa làm xong phẫu thuật, gương mặt tuấn mỹ còn hồi lại sắc  , bị màu trắng của bức tường trong phòng bệnh làm nổi bật vẻ tái nhợt.

mắt của Cố Phối Đình từ mặt tôi dời xuống nhỏ nhô lên, rất nhanh như bị bỏng mà dời đi ngay.

Giọng nói nhạt bật ra: “Cố Yên, bao nhiêu năm không gặp, em chẳng tiến bộ chút nào.”

Câu này vừa nói ra, tôi hoàn toàn sững sờ.

Tôi và Cố Phối Đình là thanh mai trúc mã suốt mươi năm, gần như nào cũng dính lấy nhau.

Bao nhiêu năm không gặp là cái ?

Có lẽ vẻ mặt kinh ngạc của tôi dọa đến Cố Phối Đình.

Anh mím , khẽ thở dài: “Thôi, ít ra em vẫn tìm đến anh, cũng không ngốc đến mức tận cùng.”

Anh mặt nhìn tôi: “Anh sẽ coi nó như ruột.”

Não tôi lập tức treo máy.

? Ba của đứa nhỏ lại muốn làm… cha dượng của chính mình?

Tôi đang định phản bác thì bác sĩ phẫu thuật vội vàng kéo tôi lại, giải thích một tràng.

Kết luận là: của Cố Phối Đình bị va chạm, quên mọi chuyện 18 tuổi.

lố bịch hơn, ký ức cuối cùng trước khi anh gặp tai nạn là: tôi lỡ mang thai gọi điện cho anh cầu cứu, anh vội vàng đến tìm tôi, kết quả gặp t/ai n/ạn.

Tôi người vừa ký hợp đồng lớn nước ngoài: “…”

Nhưng mà, dù sao thì chồng sắp cưới cũng phải tự mình nuông chiều.

Tôi đồng với bác sĩ sẽ cố gắng không kích thích anh, rồi cùng anh về nhà.

Vừa đẩy cửa biệt thự ra, tôi định cởi giày.

Bên cạnh, Cố Phối Đình bỗng ho khẽ, nắm tay che .

Tôi nghiêng nhìn anh.

Cố Phối Đình cụp mắt, nhạt: “Căn biệt thự bốn tầng rộng bảy trăm mươi mét vuông này, là một trong số mươi ba bất động sản của anh, chẳng có đáng kể.”

Tôi: “…”

Anh vừa nói vừa cúi xuống, từ tốn tháo giày da, động tác tùy mở tủ giày.

Trong chiếc tủ âm tường dài , chín mươi phần trăm đều là giày hàng hiệu tôi mua từ khắp nơi thế giới.

Số giày nam ít ỏi bị ép tội nghiệp một góc.

Anh sững lại, nhưng nhanh chóng nhét giày mình vào góc đó, ngẩng liếc tôi:

“Những đôi giày kia là quản gia chuẩn bị cho nữ chủ nhân tương lai, giờ tiện cho em rồi.”

Khóe miệng tôi giật giật: “ cảm ơn nhiều.”

Cố Phối Đình bước đến phòng khách, đi ngang qua bảng điều khiển trung tâm, “tiện tay” bật toàn bộ hệ thống thông minh.

Lập tức, màn hình chiếu khổng lồ trong phòng khách, rèm cửa tự động bên cửa sổ sát đất, đèn sao trần đều đồng loạt sáng lên.

Giữa ban nắng gắt bỗng hóa thành đêm đầy sao tĩnh lặng.

Cố Phối Đình ngồi xuống ghế sofa, sáng xanh từ màn chiếu chiếu lên nửa khuôn mặt anh, đường nét góc cạnh thêm rõ rệt.

Công việc bận rộn thường khiến tôi gần như quên mất, người đàn ông trước mắt này có một gương mặt đến mức khiến người ta thất thần như .

“Nhìn ngẩn người rồi à?” Cố Phối Đình khẽ gõ tay lên sofa, gân xanh nổi cánh tay được sáng hắt lên thêm rõ.

Tôi vô thức nuốt nước bọt.

Đẹp trai, thật sự đẹp trai ch .t đi được.

Khóe Cố Phối Đình cong lên, giọng nhàn nhạt:

“Căn nhà này anh tốn trăm vạn để trang trí.”

Tôi: “…”

2.

Các chị em ơi, anh bị bệnh thật rồi đúng không?

Đúng là bị bệnh thật!

Tôi nói nổi.

Cố Phối Đình xuất viện đã ba .

Trong ba này, anh chi li giới thiệu cho tôi từng ngóc ngách của căn nhà mà chúng tôi đã suốt 3 năm nay.

Nhưng anh hoàn toàn không .

Bản thiết kế căn nhà này là tôi vẽ.

Giấy tờ nhà này đứng tên tôi.

Thậm chí—

Cái quần lót giới hạn toàn cầu mà anh “vô tình” để lộ kia, là tôi mua hàng nhái PDD.

Tôi nhịn đến mức mặt đa/u nhức.

Cố Phối Đình đang thư phòng xem tài liệu công ty, nghe thấy tiếng của tôi liền mặt:

“Cố Yên, anh còn hỏi em, đứa bé trong em rốt cuộc là của ai?”

Tôi chớp mắt, tươi: “Của anh chứ còn ai.”

Cố Phối Đình không hề dao động, đan tay trước mặt, nheo mắt nhìn tôi.

Tôi và anh lớn lên cùng nhau cô nhi viện.

Nhưng khác với tôi, đứa trẻ được cha mẹ giàu có nhận nuôi, Cố Phối Đình tất cả đều dựa vào chính mình.

Người đàn ông lăn lộn thương trường nhiều năm, mắt sắc bén, khí thế áp bức.

Ngay cả tôi, người đã quen anh suốt mươi năm, cũng bị nhìn làm tim đập nhanh, tai nóng bừng.

Một lúc , anh khẽ gật , nhíu mày: “Đừng tưởng nói là có thể qua chuyện.”

Tôi nhướng mày, đi dép bông bước lên thảm, phát ra tiếng ma sát khẽ khàng.

Cố Phối Đình ngẩng nhìn tôi, gân xanh anh cũng căng lên.

Tôi vươn tay, làn gió lướt qua áo anh, còn kịp chạm đến da thì tay đã bị anh nắm chặt.

Cố Phối Đình hiếm khi mất bình tĩnh như .

Tôi thấy buồn , cong trêu: “Đột nhiên hỏi chuyện này làm ? Anh không muốn làm ba của mình nữa à?”

Yết hầu Cố Phối Đình khẽ trượt, mắt thoáng qua một tia giận dữ.

Nhưng rất nhanh, anh bình tĩnh lại: “Anh là lựa chọn tốt nhất cho em.”

Tôi khẽ nhún vai: “Không hẳn là…”

kịp nói , tôi đã bị một vòng tay nóng bỏng kéo vào ôm chặt.

Một tay anh đỡ lấy eo tôi, che chở cho đứa nhỏ, tay kia thì ghì chặt vai tôi không buông.

“Cố Yên.” Anh nghiến răng, “Không được tìm ai khác.”

Dù anh còn nhớ che tôi, nhưng hành động bá đạo vẫn khiến tôi tức giận.

“Tại sao không được?” Tôi cố tình chọc anh, “Trong viện có không ít người giờ cũng phát triển tốt mà, ví dụ như Thiệu … ưm…”

Câu nói còn dang dở đã bị nụ hôn như bão táp nuốt trọn.

Cố Phối Đình mất trí nhớ, ngay cả kỹ thuật hôn cũng như quay về mười năm trước.

Những kiềm chế, lý trí đều tan biến, còn lại sự nôn nóng và bản năng.

Không thể tin nổi, bao năm làm vợ chồng, tôi vẫn còn bị anh hôn đến mức tim đập loạn, thở gấp gáp.

“Đừng đi.”

Trong lúc lưỡi quấn quýt, anh vô thức khẽ thì thầm.

Tôi chợt mềm lòng, không nỡ trêu anh nữa.

Tôi nghĩ, trong trí nhớ hiện tại của Cố Phối Đình, tám năm không có tôi chắc hẳn là quãng thời gian rất tệ.

Hôn đủ rồi, Cố Phối Đình khẽ vuốt mặt tôi, lùi lại nửa bước, kéo tay tôi, giọng khàn khàn:

“Yên Yên, anh sẽ không hỏi ai là ba đứa bé nữa.”

Tôi thở phào.

Anh lại nghiến răng:

“Loại cặn bã đó, nhắc đến cũng bẩn miệng.”

3

Không hiểu sao.

Cố Đình luôn tin rằng tôi vì anh giàu nên tìm tới khi “lỡ mang thai”.

Ừ thì đúng là trong đám trẻ mồ côi xưa, anh giàu thứ nhì thật.

Ban , anh hoàn toàn có thể là người giàu nhất.

Ai bảo năm tôi 18 tuổi, bố mẹ tỷ phú của tôi xuất hiện cơ chứ.

Đang nghĩ, điện thoại rung.

Bố nhắn tin:

【Yên Yên, còn tiền tiêu vặt không?】

Tôi trả lời: 【Còn~】

Ông không hài lòng:

【Lần nào hỏi cũng bảo còn.

【Chuyển khoản 200 nghìn.

hạn mức hôm nay rồi.

【Mai ba chuyển thêm.

【Có thiếu thì phải nói nhé [ôm][ôm]】

Cái ông già đáng yêu này.

Tôi , định gửi lại một icon ôm.

kịp gửi, một bàn tay thon dài từ lưng đưa tới, ấn chặt điện thoại tôi.

Tôi giật mình quay lại.

Cố Đình không đã đứng từ lúc nào.

Cằm anh căng cứng, mím lại, rõ ràng đang kìm nén đó.

Hồi lâu, anh trầm giọng:

“Đừng nhận tiền của ông ta.”

“Hả?” Tôi ngơ ngác.

Anh nhíu mày:

“Cố Yên, em ngốc thật hay giả vờ ngốc?”

Tôi không hiểu.

Anh vào chữ “ông già” mà tôi đặt làm ghi chú cho bố mình, giọng tức giận:

“Không ai tự dưng cho em tiền. Lão ta ra tay hào phóng như chắc chắn có đồ.”

“Nhưng…”

Nhưng ông là ba tôi mà!

Tôi nhìn anh, thấy rõ sự bực trong mắt anh, đành ngoan ngoãn làm theo.

khi tôi trả lại số tiền, anh giãn mày.

Anh ngồi xuống cạnh tôi, lấy từ ví ra một thẻ ngân hàng:

“Trước đây anh sơ suất. Đây, năm triệu, cho em.”

Tôi nhìn tấm thẻ quen thuộc, nhức răng.

Đây là… thẻ phụ.

Còn thẻ chính? Đang nằm trong túi tôi.

Anh thấy tôi nhận thì nhét thẳng vào tay tôi, còn có vẻ đắc :

“Sao? Ngạc nhiên ?”

Anh ngẩng cằm, kiêu ngạo:

năm triệu thôi. cần em ngoan ngoãn bên tôi, em và sẽ không thiếu cả.”

Đúng kiểu thoại bá tổng luôn.

Tôi cố nhịn, nhưng không nhịn nổi.

Học theo giọng điệu của anh, tôi nhại lại:

“Không ai tự dưng cho em tiền đâu~ Ra tay hào phóng như chắc chắn có đồ~”

Mặt Cố Đình đỏ bừng.

Tôi chớp mắt vô tội:

“Anh vừa nói đấy thôi.”

Anh không mặt mình đang đỏ như thế nào. Ngực phập phồng, rồi anh nghiêm giọng:

“Anh cũng không ngoại lệ.”

Tim tôi khựng một nhịp.

Chúng tôi bên nhau quá lâu rồi, tình yêu đã hóa thành thói quen, thành tri kỷ, thành bạn đồng hành.

Đã lâu lắm rồi anh không nói thẳng kiểu này.

Tôi nhìn anh, thấy tai và anh cũng đỏ .

Bỗng dưng, tôi cúi xuống, vòng tay ôm anh.

ngón tay lướt qua tóc anh, tim tôi cũng ngứa ngáy.

Tôi nhét tấm thẻ vào túi mình.

Kề sát tai anh, tôi khẽ nói:

… em chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Cố Đình trừng lớn mắt, mặt đỏ như tôm luộc, tay gần như muốn đẩy tôi ra.

Nhưng khi tay sắp chạm vào tôi, anh khựng lại như bị bỏng.

“Cố Yên!”

Anh nghiến răng:

“Em mình đang có bầu không hả?”

Tôi ngẩn ra.

Ờ… quên mất.

Tùy chỉnh
Danh sách chương