Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tại sao?”
Rõ ràng là anh biết tôi đang nói gì, vậy mà vẫn nghe câu trả lời rõ ràng từ miệng tôi.
“Vì vậy… tớ có thể ở cậu lâu hơn một .”
Tôi chống cằm, trên tay lủng lẳng chiếc vòng tay hình cánh – Trần Thuật tặng.
“Vinh hạnh quá rồi.”
Người vinh hạnh ấy, hôm sau lại tiếp tục hẹn tôi.
không phải để chơi, mà là đến công ty anh.
Chỉ là khi đến đón tôi, Trần Thuật vướng một cuộc họp đột xuất. Tôi có xe, nên quyết định tự lái đến.
trong bãi đậu xe, tôi… lại gặp lớp phó mặc váy đen hôm họp lớp.
Phía sau ấy là một người đàn ông hơi đậm người, trông khá ngại ngùng.
“Tiêu Tiêu?”
Tôi nói năng linh tinh ở buổi họp lớp, không ngờ vẫn còn cơ hội gặp lại họ.
“Hôm nay cậu mặc đẹp thật đấy, suýt nữa mình không nhận ra.”
Tôi cũng suýt không nhận ra ấy – lúng túng giấu cái túi Chanel mini ra sau lưng.
“Cậu cũng rất xinh.”
Tôi nở một nụ lịch sự.
“Công ty của Trần Thuật giờ phát triển tốt quá. Chồng mình cũng nghiên cứu trong ngành vài năm rồi, nên hôm nay đặc biệt đến giới thiệu hai người làm quen. Anh ấy cũng rất phát triển sự nghiệp ở .
Còn cậu thì sao? Không có con ở nhà à? Cũng đến tìm Trần Thuật sao?”
Quả không hổ là lớp phó – người đàn ông rụt rè phía sau lập tức được miêu tả thành “nhân sáng giá”.
“Ừ, mình cũng đang tính ở lại phát triển… tìm con một người kế.”
Nói xong thấy hối hận.
Vừa buột miệng ra đã thấy vẻ mặt sững sờ của ta – tôi chỉ đành nhẹ, lễ phép chào rồi bỏ .
Vừa ra khỏi bãi xe, tôi thấy Trần Thuật đang đứng đợi ở cửa công ty.
“Tổng trong tiểu thuyết ấy mà, đầu nữ vào công ty là phải thang máy riêng. Rồi nữ phụ sẽ nói ‘ là thang máy chỉ tổng giám đốc được dùng’.”
Trần Thuật tự nhiên nắm tay tôi, dắt .
“Tổng không có thang máy riêng, Tần còn làm nữ nữa không?”
Bảo không rung động là nói dối.
Ban ngày hẹn hò với Trần Thuật, ban đêm tôi lại mơ về khoảng thời gian kia hai đứa ở nhau.
Càng nghĩ càng thấy rung động, chỉ tiếc năm mình ngu ngốc, không hiểu nổi lòng mình.
Tôi dùng ngón út ngoắc nhẹ vào lòng bàn tay anh, khẽ nói:
“Phải xem biểu hiện của anh đã.”
11
Trần Thuật còn việc chưa xử lý xong – đúng là tổng thật sự thì không thể quanh quẩn cả ngày nữ trong truyện.
Tôi ngồi trong phòng anh chơi trò rắn săn mồi, trên bàn bày đủ loại bánh ngọt một cốc sữa đậu nành nóng hổi.
Hôm nay con rắn của tôi đặc biệt nghe lời – bật tốc độ cao, ăn lia lịa, dài ngoằng rồi… chết bởi một con rắn nhỏ xíu.
Lơ đãng ngẩng đầu, tôi bỗng nhìn thấy một bức treo trên tường.
Càng nhìn càng thấy quen mắt.
Tôi bước lại gần, nhìn kỹ – là một chú mèo đang chơi với cuộn len, bốn chân vướng loạn cả lên, vừa đáng yêu vừa sinh động.
Góc phải phía dưới ký một cái tên… là bút danh của tôi.
Tôi bừng tỉnh – là bức đầu tiên tôi bán được hồi đại học.
Chỉ chưa đến một nghìn tệ, chẳng đáng là bao, tôi khoe khắp nhóm gia đình vì vui mừng.
Không ngờ, nữa thấy lại bức ấy, lại là… trong phòng Trần Thuật.
Tôi bước ra khỏi phòng, hành lang cũng treo một bức – vẫn là của tôi.
là một bức vẽ khi tôi đã có tiếng tăm – đem đấu giá nhỏ, thu về mấy vạn tệ.
Ngay sau khi bán được bức , tôi mua căn hộ nhỏ, bắt đầu cuộc sống độc thân tự do, vui vẻ.
Thì ra, mười năm tưởng không có Trần Thuật, anh vẫn luôn lặng lẽ ở tôi.
“Chán rồi à?”
Trần Thuật bước ra, xoa xoa ấn đường – chắc vừa họp xong.
“ đều là của em.”
Tôi nghẹn ngào chỉ vào một bức trên tường, mắt ngấn nước.
“Tổng thì tất nhiên chỉ có thể treo của nữ rồi.”
Trần Thuật nghiêng đầu , “ anh còn một bức thích hơn, em xem không?”
Không đợi tôi trả lời, anh đã nắm tay kéo tôi trở vào phòng.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra một khung ảnh trang trọng. trong là một mảnh giấy nháp mỏng manh.
Trên chi chít công thức toán học, còn có mấy nét vẽ nghịch ngợm chèn vào – thêm biểu cảm, thêm cả động tác minh họa.
Là tác phẩm kinh điển tôi vẽ mười năm . Hồi ấy, Trần Thuật giao bài tập tôi, tôi làm không xong, liền vẽ vớ vẩn trên giấy nháp.
Kết quả bắt tại trận, anh tịch thu luôn.
Giấy nhăn nhúm ấy giờ đã được vuốt phẳng, lồng kính cẩn thận, biến thành báu vật được anh gìn giữ suốt mười năm.
12
Tôi đã chuẩn một món quà Trần Thuật.
Nhiều năm , ngay khi anh nói lời chia tay, tôi đầu thử làm len chọc thủ công.
Ban đầu chỉ là củ cà rốt đơn giản, sau dần dần làm được cả thú nhỏ.
Con cánh bằng len tôi định tặng anh – tôi đã làm suốt ba ngày, thậm chí còn vì quá nóng lòng mà tự đâm kim vào tay.
Thế món quà ấy chưa được trao .
Lúc nắm chặt con cánh trong lòng bàn tay, đến khi tỉnh lại phát hiện một cánh của nó đã rơi mất, một mắt cũng chẳng còn đâu.
Kể từ ngày , tôi nhét hết nguyên liệu vào ngăn tủ sâu nhất, không bao giờ đụng lại nữa.
Giờ nhớ lại, tôi vẫn day dứt vì món quà chưa được gửi trao.
Vậy là tôi mua lại nguyên liệu, học lại từ đầu.
Thật sự mà nói, làm cái không khó, cũng chẳng dễ – tôi làm ngắt quãng mấy ngày xong.
Trong hướng dẫn, con cánh tròn trịa, ngốc nghếch, nhìn cực kỳ đáng yêu.
của tôi thì hơi gầy, còn mặc một chiếc áo vest nhỏ, trên ngực là một hình trái tim trắng úp ngược.
Lúc làm thì hừng hực khí thế, tới lúc thật sự định tặng thì… lại thấy ngại.
Tôi cứ lúng túng mãi, đến mức Trần Thuật phải buông liệu xuống:
“Có gì nói với anh à?”
“Không có.”
Tôi lắc đầu lia lịa, tay túm chặt vạt áo.
“Vậy là có thứ gì đưa anh?”
Giọng anh quá chắc chắn, khiến tôi nghi ngờ không biết mình đã để lộ sơ hở ở đâu.
“Sao anh biết?”
“Lừa được em rồi.”
Trần Thuật hiếm khi kiểu đắc ý vậy – có tinh quái, có trẻ con.
“Được thôi, là anh hỏi nên em tặng đấy nhé.”
Tôi lấy ra con cánh len nhỏ.
“Giống anh.”
Trần Thuật gật đầu rất nghiêm túc, còn nâng niu nhìn kỹ.
Chỉ vài phút sau, tôi đã thấy anh đăng ảnh con cánh lên mạng xã hội, còn thay luôn ảnh nền.
Anh để nó đứng ngay ngắn trên bàn làm việc, cẩn thận ngắt một chiếc lá làm mũ nó đội lên đầu.
Tôi ôm mặt, trời ơi, sao anh ấy lại trẻ con thế chứ!
13
Một tuần sau, tôi đưa Trần Thuật về ra mắt mẹ.
tôi vừa gặp anh đã thao thao bất tuyệt chuyện công việc, không dừng lại được.
Mẹ tôi thì bán tín bán nghi, kéo tôi vào bếp hỏi nhỏ:
“Thằng bé uống nhầm bùa mê thuốc lú gì à?”
“Là vì con gái mẹ giỏi, mẹ đừng nói oan người ta!”
Mẹ tôi lắc đầu, thở dài: “Tội nghiệp Trần Thuật, trẻ vậy mà đã… mù.”
“Tiêu Tiêu bây giờ là họa sĩ minh họa có tiếng rồi đấy, chứ đâu có thua kém gì Trần Thuật.”
Chị tôi – Tần Sắt – vừa nói vừa nháy mắt với tôi.
Cuối cùng cũng nói được một câu tử tế.
Rồi chị kéo tôi ra một góc khác, thì thầm đầy nghi ngờ:
“Bọn em quay lại mà tiến triển nhanh thế? Có phải ký hợp đồng gì không đấy? Hay là… gia tộc liên hôn?”
Tôi trợn mắt – đúng là đọc tiểu thuyết nhiều hơn tôi rồi.
“Anh ấy thích em, em thích anh ấy. Đơn giản vậy thôi.”
Tần Sắt bịt miệng lén một cái.
Tôi quay đầu lại, thấy Trần Thuật đang đứng sau lưng mình.
đầu tiên tôi dám nói rõ ràng thế – tôi thích anh.
Sau bữa cơm, tôi anh dạo.
“Cuối tuần đến lượt em ra mắt mẹ anh rồi nhỉ? Em đã chuẩn một ít quà, anh nghĩ thêm xem mẹ anh có thích gì không?”
Trần Thuật suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Em chọn là được rồi.”
“Không được.”
Tôi dừng lại, “Lỡ mẹ anh không thích em thì sao?”
“Rất lâu rất lâu , họ đã gặp em rồi.”
“ họ… rất thích em.”
“Khi nào gặp?”
“Không nói em biết.”
“Keo kiệt!”
Tôi giả vờ giận dỗi, rút tay ra, chạy lên mấy bước.
Trần Thuật đuổi theo rất nhanh.
Chiếc áo khoác còn vương hơi ấm của anh phủ lên người tôi, bao trọn lấy tôi.
“Anh đã ôm được Tiêu Tiêu rồi…”
Anh ghé sát tai tôi, khẽ nói:
“… không phải mơ nữa.”
14
Lễ đính hôn của tôi Trần Thuật được tổ chức vào đầu xuân.
Ban đầu, chúng tôi không định thông báo rình rang, chỉ cần người thân bạn bè thân thiết đến là đủ.
Không ngờ lại có người tung tin vào nhóm lớp cấp ba.
Nhóm chat im ắng mười năm bỗng chốc bùng nổ.
“Trần Thuật Tần Tiêu??? Thật hay giả vậy trời?”
“Không phải nói Tần Tiêu kết hôn rồi sao? Con ba tuổi rồi mà?”