Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Tôi anh trai cách nhau 6 tuổi, nhưng cách mẹ với chúng tôi lại khác hẳn.

Từ nhỏ, mẹ đã nói nhà rất nghèo, bắt tôi phải tập thói quen tiết kiệm.

Ba thì không đồng ý, cho rằng chẳng cần làm vậy.

luôn nói với tôi rằng là trụ cột gia đình, chuyện tiền nong cứ để người lớn lo, con nít chỉ cần vui vẻ lớn lên là được.

Ba rất thương tôi anh, công bằng, mỗi lần đi công tác đều mua quà cho cả .

Tôi rất, rất thích ba.

Nhưng mẹ lại không thích kiểu đó. Mỗi lần ba mua đồ chơi váy cho tôi, bà đều gấp gọn rồi đem tặng người khác.

Tôi đã khóc mấy lần, định tìm ba để đòi lại công bằng, nhưng mẹ không cho, còn tay tôi mắng một trận, nói tôi được nuông chiều quen rồi, nhà đã tốt như vậy mà còn không biết đủ.

Bà lại bảo mấy thứ đó là đem tặng cho những đứa trẻ nhà nghèo, dạy tôi phải hiểu chuyện, biết yêu thương.

Tôi không hiểu vì sao mẹ làm vậy.

Anh trai thì nói anh biết lý do.

Anh nắm tay tôi chạy đến trước mặt ba, khóc òa lên, bảo người ta nhạo anh có cô em gái mặc đồ rách.

Sắc mặt ba lập tức thay đổi, nhìn chằm chằm mẹ, hỏi sao lại như vậy.

“Nhà đâu đến mức để Huệ Huệ mặc đồ cũ? nhiêu váy tôi mua cho con đâu? Đưa đây tôi xem.”

“Em cất rồi, trời không hợp mặc.”

Mắt mẹ chớp liên tục, không dám nhìn ba. Bà cố lảng sang chuyện khác, nhưng anh trai lại cứ khóc quay , bám riết.

“Con không chịu, Huệ Huệ làm mất mặt con quá, con không thích có em gái ăn mặc như ăn mày!”

Anh nhắm tịt mắt, gào rất to, nhưng chẳng rơi một giọt nước mắt.

Ba mặc kệ màn giả khóc đó, tiếp tục ép hỏi mẹ.

Hơn mười phút sau, mẹ chịu không nổi, dậm chân rồi cũng khóc:

“Các người muốn ép ch .t tôi ? Chỉ là mấy cái váy mà, hỏi mãi hỏi hoài!

Phải, tôi đem váy cho người khác, vì nó không với Huệ Huệ!

Tôi là mẹ nó, chẳng lẽ lại hại nó sao!”

Giọng mẹ khàn đặc, ba không tiện hỏi thêm, định kết thúc câu chuyện thì anh trai lại chen vào:

“Nhưng mẹ ơi, lần trước mẹ đồ chơi Huệ Huệ đem cho người ta, mẹ cũng nói mà. Chẳng lẽ đồ chơi cũng có size sao?”

“Trương Quế Chi!”

Lúc , ba đã hiểu hết. nghiến răng, trừng mắt nhìn mẹ:

“Tôi đâu biết bà giỏi ‘làm người’ vậy, đồ con gái đem đi nịnh nọt, làm việc ‘tốt’, tài thật đấy!

Bà giỏi sao không làm tổng thống đi, biết đâu thống nhất giới cũng nhờ bà!”

“Quốc Đống, sao anh lại nói tôi như !”

Mẹ sợ đến quên cả khóc:

“Tôi là mẹ nó, sao lại tệ với nó? Tôi chỉ thấy mấy thứ đó không hợp với nó , sao anh lại nghĩ tôi xấu vậy!”

Ba nhìn bà, giọng lạnh băng:

“Tôi thà bà chỉ đơn giản là xấu !

Có tâm vô tâm là chuyện hoàn toàn khác nhau. Trong lòng bà nghĩ gì, tự bà rõ nhất, đừng để tôi phải khiến bà mất mặt trước con.”

Nghe vậy, mẹ im bặt, đứng yên nhìn chằm chằm xuống sàn, không dám nói gì nữa.

Chuyện sau đó tôi không rõ, vì anh trai báo cáo xong liền tôi chạy đi.

Chỉ nghe phía sau, trong căn phòng đóng kín, vang lên ba chất vấn mẹ khóc nức nở.

Tôi hỏi anh trai sao ba mẹ lại cãi nhau.

Anh : “Cái đầu nhỏ em biết gì chứ, đừng lo. Chuyện ba lý ổn thỏa.”

Rồi anh nói thêm: “Huệ Huệ, em đừng cái gì cũng nghe lời mẹ, biết chưa? Không phải người lớn cũng tốt với trẻ con đâu.”

“Cái kiểu danh nghĩa ‘vì em’ để làm mấy chuyện đó, toàn là đồ xấu xa.”

Anh cứ lải nhải như bà cụ non, khiến tôi suốt cả đoạn đường.

Thấy tôi , anh cũng theo.

Anh cúi người, véo nhẹ má tôi, nói: “Huệ Huệ đừng sợ, có anh ở đây rồi, không ai dám bắt nạt em đâu.”

Anh với tôi rất tốt, tay anh nắm tay tôi ấm , tôi thật sự rất thích anh trai .

2

Từ sau khi anh trai mách ba, những món đồ ba mua cho tôi không còn biến mất nữa.

Mẹ rất không vui, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ là mấy hôm liền chẳng thèm nói chuyện với tôi.

Anh trai cũng mặc kệ mẹ, mỗi ngày sau khi tan đều tìm đủ cách dẫn tôi ra ngoài chơi, đến tận giờ ăn tối mới dắt tôi .

Mẹ cảm thấy tôi làm lỡ việc anh, nhưng không dám nói thẳng, nên chuyển sang tôi vào bếp, dạy nấu cơm xào rau.

Tôi đứng trên ghế, run rẩy cầm chảo đảo thức ăn, mẹ đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

“Huệ Huệ, anh con là con trai, còn con là con gái, đứa không giống nhau đâu, biết không? Sau là người có tiền đồ lớn.”

“Còn con thì , vì con chỉ là con gái. Nên phải biết chịu khó, không thì sau ra xã hội ngã đau .”

“Mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con, con phải hiểu cho mẹ. Anh con với ba con không hiểu cũng , chứ con thì không thể không hiểu.”

Mẹ nói rất lâu, lời lời nấy đều là “chịu là đức hạnh”, còn kể chuyện hồi nhỏ bà đi cắt cỏ, chăn trâu .

Tôi không hiểu tại sao mẹ lại nói những lời đó, cũng không hiểu vì sao tôi anh trai lại khác nhau.

Tôi nghĩ mãi cũng không ra.

Tối đến, tôi trốn trong chăn khóc một , khóc ướt cả gối, sưng cả mắt.

Nửa đêm anh trai dậy đi vệ sinh nghe thấy động, lén chạy vào xem, thấy tôi mắt sưng như quả óc chó thì hoảng hốt, vội vàng hỏi tôi sao vậy.

Tôi không định nói cho anh biết, tôi không muốn làm đứa mách lẻo.

Nhưng tôi không nhịn được, nghe thấy anh là bật khóc, nước mắt tuôn như suối.

“Anh ơi, anh đừng ghét em.”

Tôi ôm anh khóc nức nở, nước mắt nước mũi bôi đầy áo anh:

“Em không làm ảnh hưởng đến việc anh trở thành người lớn giỏi giang đâu, em ngoan mà, anh đừng bỏ em lại, em không muốn ở nhà một .”

“Dầu bắn nóng , nóng , rơi vào người đau , em sợ . Nhưng mẹ nói con gái phải biết nấu cơm, nếu không lớn lên chẳng ai thương.”

“Nhưng mà anh ơi, em không nổi đâu…”

Sắc mặt anh trai thay đổi, mặt đỏ bừng lên, toàn thân run rẩy, ôm chặt tôi.

“Huệ Huệ, sao anh có thể ghét em được chứ, em là người anh thương nhất.”

“Đừng nghe mẹ nói bậy, ai bảo con gái thì nhất định phải biết nấu ăn? Không có chuyện gì là ‘phải’ cả.”

“Em có thể làm bất cứ điều gì em thích, em có quyền tự do.”

“Nhưng mà…”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Mẹ không nói vậy.”

“Đừng để ý bà ấy!”

Anh bỗng lớn quát tôi: “Bà ấy có một nỗi khúc mắc trong lòng, không vượt qua được, nhưng đó không phải lỗi em, cũng không thể là lý do để bà ấy hành hạ em.”

“Huệ Huệ, nghe lời anh, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa. Em chỉ cần lớn lên thật vui vẻ, còn lại để anh lo.”

Anh nhét tôi vào trong chăn, bắt tôi phải ngủ ngay, không được ló đầu ra.

Sau đó anh đứng dậy, sải bước đi phía phòng ba mẹ.

gõ cửa “cộc cộc cộc” mỗi lúc một to, cuối cùng anh bực , đập rầm rầm.

“Làm gì đấy! Khuya rồi không ngủ còn gõ cửa cái gì!”

Mẹ mở cửa, mặt khó chịu, nhưng thấy là anh thì dịu đi đôi chút.

“Sao con trai, có chuyện gì ?”

“Chuyện gì ?”

Anh bật khẩy, không trả lời mẹ, mà nhìn thẳng vào trong hét lớn:

“Ba! Ba mà còn ngủ nữa là con dắt Huệ Huệ bỏ nhà đi đấy!”

“Hàng ngày ba chỉ biết đi làm không quan tâm gì cả, trong nhà xảy ra chuyện gì ba có biết không? Con với Huệ Huệ có mất tích chắc ba cũng không !”

Anh hét xông vào phòng, thấy ba còn ngái ngủ thì giật phăng chăn ra, mẹ can cũng không kịp.

“Sao vậy? Làm như oan ức , có chuyện gì thì nói đi.”

Ba không giận, chỉ ngăn mẹ lại khi bà định bịt miệng anh, rồi ra hiệu cho anh nói tiếp.

3

“Hỏi con làm gì, ba nên đi hỏi bà mẹ số một giới tụi kìa, xem bà đã làm ra chuyện gì!”

Anh trai chẳng hề sợ vẻ mặt khó chịu mẹ, nói gì cũng dám nói:

“Con thật không biết nhà có đầu bếp thiên tài mà mới bảy tuổi đã phải cầm dao, tay còn chưa to bằng cái vá đã bắt nấu ăn.”

“Tay bị phỏng mấy chỗ, muốn nghỉ một chút cũng không được. Đây là rèn luyện thành đầu bếp ? Đây là hành hạ thì có!”

Nói xong, anh nhìn thẳng vào mắt mẹ:

“Mẹ nói thử xem, kiểu có nên báo công an không?”

“Báo công an cái gì! Trẻ con thì biết gì!”

nghe đến “báo công an” là mẹ nổi điên ngay. Ban nãy chưa kịp cắt lời anh, giờ nghe thấy anh là lửa bốc lên liền.

“Mẹ đang dạy dỗ em con! Từ nhỏ không chịu thì lớn lên ra đời bị người ta hành cho ra bã!”

“Không nghe người ta nói sao, ‘chịu mới thành người trên người’, mẹ làm vậy là vì con bé!”

Câu đó mẹ nói rất chắc chắn, đầy lý lẽ.

Ba đập mạnh xuống tủ đầu giường một cái: “Xàm!”

“Bà có não không đấy! Câu đó là để hiểu như vậy hả!”

“Tôi với bà có què tay gãy chân gì đâu mà để con bé bảy tuổi phải vào bếp nấu nướng!”

“Gọi là dạy dỗ ? Là tra tấn thì có!”

Ba giận tím mặt, không thể hiểu nổi trong nhà lại xảy ra chuyện quá sức hoang đường như vậy.

Thấy mẹ vẫn không có chút hối lỗi , ba bèn vùng dậy khoác áo, lôi bà ra ngoài.

“Anh làm gì đấy, Lý Quốc Đống, anh điên rồi hả? Giữa đêm anh tôi đi đâu?”

Mẹ giãy giụa không ngừng, níu khung cửa không chịu buông.

Ba thô bạo gỡ tay bà ra, nhét bà vào xe, lái thẳng phía đồn công an.

“Nếu bà không nghe lời tôi, thì để người khác nói cho bà hiểu!”

4

Từ đó sau, mẹ không còn bắt tôi nấu ăn nữa.

Cũng bắt đầu công bằng với tôi anh trai.

Tôi trải qua một khoảng thời gian vô cùng tự do vui vẻ, hạnh phúc đến mức tưởng tương lai luôn như vậy. Dù sao thì mẹ bây giờ cũng không còn nói mấy lời kỳ lạ nữa.

Nhưng tôi đã lầm…

Sáng hôm đó, ba là người đi mua bữa sáng. dậy hơi muộn, tiệm đã gần hết đồ nên chỉ mua được năm cái mang .

Lúc ăn, mẹ rất tự nhiên gắp luôn ba cái cho anh trai, còn lại cái chia cho bà ba. Tới lượt tôi thì chẳng còn gì.

Tôi định hỏi, nhưng mẹ đã cắt ngang: “Trong tủ lạnh còn ít cháo hôm qua, con hâm lại mà ăn.”

Sau đó bà còn nói thêm: “Không phải mẹ không cho con ăn , mà là anh con cần dùng não để hành, không thể thiếu dinh dưỡng. Mẹ với ba cực kiếm tiền nuôi cả nhà, trong nhà rảnh rỗi nhất là con, con phải biết thông cảm.”

Nói xong, bà lại thở dài, bắt đầu lải nhải là chi tiêu tăng, là sinh hoạt phí vượt mức…

Ba lập tức đặt đũa xuống: “Tôi có thiếu tiền đưa nhà đâu, là nhà hết gạo rồi? Bà nói mấy thứ đó làm gì?”

nhìn qua từng cái bát, giọng đầy bất mãn:

“Năm cái mà chia kiểu gì cũng không thể để Huệ Huệ không có một miếng chứ! Còn bắt con bé ăn cháo thừa, bà nghĩ gì vậy hả!”

Lời ba nói như châm ngòi cho mẹ bùng nổ, nhất là khi thấy gắp cái trong bát bỏ vào bát tôi. Mẹ lập tức nổi đóa.

Bà đập bát xuống bàn rồi bật khóc:

“Lý Quốc Đống, anh có ý gì đây! Anh đang trách tôi trọng nam khinh nữ đúng không! quá ha, tôi ngày cũng đầu tắt mặt tối chăm lo cho nhà cửa, anh chẳng thương thì , còn nghi ngờ tôi nữa!”

“Tôi sống để làm gì nữa chứ, nhảy từ tầng lầu xuống cho xong, cái nhà đâu còn chỗ cho tôi tồn tại nữa!”

Mẹ càng khóc càng đau lòng, gục đầu trên bàn gào lớn, tôi bị dọa phát khóc, tay ba năn nỉ đừng la mẹ nữa, tôi có thể không ăn cũng được, vì tôi vốn thích ăn cháo.

Anh trai tôi ra chỗ khác, nhét hết bốn cái vào tay tôi, ra hiệu bảo tôi đừng nói gì.

Phía bên kia, ba cũng nhịn đến giới hạn.

“Trọng nam khinh nữ? Trương Quế Chi, bà đừng tự tâng bốc bản thân nữa! Bà chỉ đơn thuần là trọng nam khinh nữ sao? Rõ ràng là bà ganh tỵ với con gái!”

“Từ nhỏ bà đã nghiêm khắc quá đáng với con bé, phân biệt với đứa con. Suốt ngày nhồi vào đầu nó mấy thứ như nhà nghèo, phải nhẫn nhịn, phải biết chịu … Toàn mấy tư tưởng rác rưởi!”

“Bà thử đặt tay lên ngực tự hỏi, bà thật sự nghĩ như vậy ?”

Ba càng nói càng to, trừng mắt nhìn mẹ:

“Hồi xưa tụi thật, nhưng đó là hoàn cảnh xã hội, trách ai được?”

“Giờ đã có thể cho con cái một cuộc sống tốt hơn, vậy mà bà lại đi ghen tỵ với nó. Sao, bà muốn con gái phải chịu giống bà thì mới thấy dễ chịu ?”

“Bệnh hoạn !”

Tùy chỉnh
Danh sách chương