Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Suốt chín tháng trời, tôi dốc sức từng miếng từng miếng nhồi nhét cho cô ta ăn đến mức sinh ra tiểu đường, cao huyết áp.
Tháng cuối, ngay cả thở cũng mệt, phải dựa bình oxy cầm cự đến dự sinh.
khi sinh, bác sĩ nghiêm khắc cảnh báo: cô ta quá , sinh có vô vàn nguy cơ, thậm chí có thể một xác hai mạng!
Thế mà, sao giờ lại tròn con vuông? Không chút tổn hại gì?
Tôi không cam tâm, lại gặng hỏi:
“Bác sĩ, tôi hiện giờ thế nào? Ổn chứ?”
Bác sĩ lập tức nghiêm nghị:
“Lần này anh thực sự nếm đủ khổ rồi! Trong sinh, cô ấy cơn sản giật, tim ngừng đập hai lần, may mà chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phương án, thu/ốc m/en và máy móc đều kịp thời, cứu lại được!”
Tôi hối hận đầy bụng.
Tim ngừng đập mà cũng qua , kiếp, sao mạng cô ta lại lớn như vậy!
nét mặt tôi, bác sĩ tức giận mắng:
“Giờ hối hận thì có ích gì? Tôi đã dặn bao nhiêu lần phải kiểm soát nặng, vậy mà các người càng càng ! là hồ đồ!”
“Còn nữa, đừng tưởng sinh xong là xong, tim, gan, thận của cô ấy đều đã tổn thương, những thứ này không thể hồi phục được!”
“Nhất định phải giảm , nếu không sẽ còn nguy cơ đột quỵ!”
tôi sáng , liên tục gật đầu:
“Tôi biết rồi bác sĩ, này tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt!”
Yên tâm đi, thế này thì giảm được lạ.
2.
tôi – Hạ Nam khi sinh đã thuê sẵn bảo mẫu và người chăm sóc ở cữ.
Nhưng chuyện chăm cô ta, tôi như , tự tay lo liệu, không cho người ngoài đụng .
Tôi bưng bát canh gà, kề thìa đến miệng cô ta, giọng dỗ dành như trẻ con:
“ ngoan, uống một hớp nhé. Anh đã hớt hết dầu rồi, vừa bổ dưỡng vừa không sợ đâu.”
Miệng cô ta than phiền:
“Em đâu phải không có tay.”
Nhưng hành động thì mặc tôi đút từng thìa một, chẳng chốc đã cạn bát.
Tôi đặt bát xuống, lại lấy khăn giấy lau miệng cho cô ta.
“Em không biết đâu, bác sĩ nói tim em ngừng đập, anh sợ chết đi được, nghĩ lại rùng mình. Cho anh được chút gì cho em đi, nếu không anh đau lòng lắm.”
Ánh tôi chan chứa tình cảm, còn long lanh nước .
Dáng vẻ, ánh , giọng nói tất cả đều là tôi luyện sẵn, thử hỏi có người phụ nữ nào chịu .
Quả nhiên, Hạ Nam cảm động nhào lòng tôi, giọng nũng nịu:
“Chồng à, qua rồi mà, em chẳng phải ổn đây sao?”
Tôi mặc kệ bị thân hình đồ sộ của cô ta đè đến đ/au sư/ờn, đưa tay ôm lấy:
“Vậy uống thêm một bát nữa nhé? Em phải ăn nhiều, sớm hồi phục sức khỏe.”
Cô ta vui vẻ gật đầu:
“Được! Em muốn anh đút cơ!”
Tôi liền vui vẻ nhận lời.
Từ hôm ấy, mọi bữa cơm của Hạ Nam đều do chính tay tôi đút.
Khi em họ Hạ Tùng từ nước ngoài về thăm, trông cảnh ấy thì kêu trời:
“Chị, hai người buồn nôn quá rồi đấy!”
Hạ Nam đỏ mặt, tôi thì cười hiền lành:
“Cô ấy vì anh mà sinh con, anh chỉ có thể việc nhỏ này thôi.”
Hạ Tùng nhướng mày:
“Nhập khẩu cơm đâu phải chuyện nhỏ.”
Câu nói ấy như ẩn ý, tim tôi khựng lại.
Chẳng lẽ thằng nhóc này phát hiện ra gì sao?
3
Thế nhưng, tiếp đó cậu ta không tỏ vẻ bất thường gì.
Khi về còn khen cơm tôi nấu ngon, bảo có dịp sẽ học hỏi đôi chút.
khi Hạ Tùng đi, Hạ Nam cũng chẳng nghi ngờ gì, ăn uống ngon lành, mỗi bữa hai bát đầy.
Giữa buổi sáng và chiều, tôi lại nấu đủ loại canh cho cô ta bồi bổ, tối còn có hoa quả và bánh ngọt.
Thế mà, một tháng , cô ta lại giảm được bảy tám !
Chưa hết, Hạ Nam còn âm thầm thuê hẳn một huấn luyện viên thể hình đến nhà!
Tôi không kìm được, sầm mặt hỏi:
“Sao em không bàn bạc với anh?”
Cô ta cười đáp:
“Chẳng lẽ anh muốn em cả đời bà ? Bác sĩ nói rồi, nếu cứ mập thế này sẽ hại sức khỏe. Hay là… anh muốn em chết để thừa kế tài sản của em?”
Tôi hoảng hốt, nhưng ngoài mặt nghiêm nghị:
“Đừng nói gở!”
Trong đầu xoay nhanh, lập tức bịa ra lý do:
“Em vừa sinh con xong, anh chỉ thương em thôi. Giảm đâu cần vội, nữa dạo này em gầy đi nhiều rồi mà.”
Tôi ghé sát, giả vờ tủi thân:
“Còn huấn luyện viên đó, chắc chắn không có ý tốt. Hôm nay anh ta cứ em mãi, anh ghen rồi đó! Anh ta vừa trẻ, vừa đẹp trai, lại có cơ bụng sáu múi, nhỡ em bị cám dỗ thì sao?”
Hạ Nam này sắc mặt dịu lại, cười nói:
“Anh ta là huấn luyện viên, em là học viên, anh ta không em thì ai?”
Tôi ôm chầm lấy cô ta, hôn xuống:
“Cũng không được, em là anh.”
Cô ta bị tôi hôn dồn dập tận giường, tôi vừa dỗ vừa năn nỉ:
“ à, chúng ta đã lâu lắm rồi không có cái đó, anh mà nhịn nữa thì nổ tung mất.”
Hạ Nam nhanh chóng bị khơi gợi ham muốn, nửa đẩy nửa nhận, cuối đồng ý.
Tôi đè trên cơ thể đầy thịt mỡ của cô ta, giả vờ mê mẩn vô , không ngừng nhấp nhô.
Nhưng ở nơi cô ta không , trong tôi lóe tia độc ác.
Bác sĩ đã nói rất rõ, lần sinh này khiến thân thể Hạ Nam tổn thương nặng, tốt nhất năm năm tới đừng có mang nữa, bằng không sẽ không chịu .
Đã vậy thì, tôi càng phải bắt cô ta có lại!
5.
Hạ Nam nằm bên cạnh tôi ngủ say, ngáy vang trời.
nữa ngủ, cô ta còn há miệng, nước dãi chảy ra, kinh tởm!
Tôi quay người, không muốn thêm nữa.
ra đây cô ta cũng khá xinh đẹp, cao 1m67, nặng chỉ 97 , chuẩn một nàng tiên nhỏ.
nữa hồi đại học, cô ta gặp tai nạn, để lại cho cô ta khối tài sản tỷ, nếu không tôi cũng chẳng kiên trì bám theo liếm gót năm trời.
Cảm ơn đã cho tôi khuôn mặt này, đặc biệt là đôi đào hoa, ngay cả bồn cầu cũng ra vẻ tình sâu ý nặng.
Thế nên, trong đám người theo đuổi, cuối Hạ Nam chọn tôi.
Nhưng nhà giàu đâu dễ bị qua mặt.
khi cưới, Hạ Nam bắt tôi ký một xấp thỏa thuận hôn nhân dày cộp, ly hôn thì tôi chẳng được một xu.
Chưa hết, cô ta đề phòng tôi cực kỳ, thà thuê giám đốc điều hành chuyên nghiệp, cũng không cho tôi quản lý công , chỉ nhét cho tôi cái chức trưởng phòng vô thực quyền.
Chi tiêu thường , cũng chỉ cho tôi dùng thẻ phụ, mỗi tháng vạn tệ hạn mức.
Năm ngoái nhà ở quê tôi bị dột, cô ta cũng chỉ đưa mười vạn, còn nói: “Sửa sang lại năm vạn là đủ, phần còn lại coi như em hiếu kính anh.”
Nực cười! sự muốn hiếu kính, thì bỏ mua hẳn căn nhà cho tôi không được chắc?
Cô ta thiếu sao?
Một cái túi của cô ta còn mười vạn kia mà!
Đây rõ ràng là coi cả nhà tôi như ăn mày mà bố thí!
Đã vậy, cũng đừng trách tôi độc ác.
Ly hôn thì không lấy được tài sản, nhưng góa thì chắc chắn được chứ!
Thế nên khi cô ta mang , tôi tìm đủ cách nhồi nhét cho ăn, cuối cũng biến thành một bà đầy bệnh tật.
Kế hoạch của tôi rất hoàn hảo, chỉ cần cô ta xảy ra chuyện, dù có thỏa thuận hôn nhân, tôi có thể với thân phận cha của đứa bé, thừa kế tài sản nhà họ Hạ.
Nhưng không ngờ, mưu tính cả năm trời, cuối lại công cốc.
Nghĩ đến việc muốn để Hạ Nam có lần nữa thì tôi lại phải giường với cô ta, tôi bực dọc không chịu .
Khi Hạ Nam nằm trên giường, thịt mỡ chảy xuống, như một đống bùn nhão bẹp dí.
Mỗi lần hôn cô ta, tôi có cảm giác như đang hôn một tảng thịt chỉ, nhờn nhớt, buồn nôn.
Đúng là khó kiếm, cứt khó nuốt!
6.
Nhưng dù khó nuốt đến đâu, tôi phải cắn răng nuốt, lại còn phải tỏ ra vui vẻ.
Tôi và Hạ Nam đêm nào cũng “hát ca”, chưa đầy một tháng, bao trong nhà đã dùng hết sạch.
Dĩ nhiên, mỗi cái tôi đều chọc kim qua.
Tôi tính toán, mình cố gắng trên người Hạ Nam chục lần, chắc cô ta phải có rồi chứ.
Lần mang con gái, cô ta chỉ một lần đã dính.
Đúng này, Hạ Nam ở cữ cũng vừa tròn 100 , tôi nói với cô ta là chuẩn bị quay lại công việc.
“Anh biết em không thiếu , nhưng anh là đàn ông, anh cũng muốn dựa bản lĩnh của mình, để em và con gái sống đầy đủ .”
Hạ Nam ủng hộ ngay:
“Trong nhà đã có bảo mẫu, anh cứ yên tâm đi.”
Nhưng cô ta đâu biết, tôi chẳng phải thực sự muốn đi , mà là vì con tiểu yêu tinh kia liên tục gửi ảnh gợi cảm cho tôi, còn hay gửi giọng nói mập mờ trêu chọc, chỉ nghe thôi tôi đã cứng rồi.
Khác hẳn với khi đối mặt Hạ Nam, toàn phải dựa thuốc gượng .
Tôi ngứa ngáy không chịu được, đầu đi đã hẹn gặp cô ta.
Cô ta là lễ tân công , học vấn không cao, gia cảnh càng chẳng thể so với Hạ Nam, nhưng cô ta xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, trong chuyện nam nữ thì phóng túng vô .
Tuần đầu tiên công , chúng tôi đã dính với nhau.
Nhân nghỉ trưa, chúng tôi ở trong bãi xe mà cuồng nhiệt một trận.
Kết thúc, cô ta còn lưu luyến quỳ xuống dọn dẹp cho tôi.
cô ta nuốt hết, tôi còn bóp mạnh một cái cặp ngực trắng nõn kia:
“Đồ dâm phụ.”
Rồi ném cho cô ta một cái túi.
Đó là tôi lấy từ nhà, túi của Hạ Nam không phải một nghìn thì cũng năm trăm cái, thêm một cái hay mất một cái, cô ta chẳng để ý.
Cô ta mừng rỡ, lại nhào tới để tôi được thỏa mãn thêm một lần nữa.
Tôi sung sướng quay về văn phòng, lại đường đường là em họ của Hạ Nam – Hạ Tùng.
Cậu ta cười nói:
“Anh rể, chị em em suốt lêu lổng, nên cho em đến công kiếm cái bảo hiểm xã hội, tiện thể trông coi anh luôn.”
“ này anh e là chẳng dễ chịu đâu nhé!”
Tôi cười hiền:
“Vậy nhờ em giám sát anh tốt nhé!”
Nực cười, cả công gần như ai cũng là tai của Hạ Nam, thế mà tôi với Lý Doanh đã lén lút một năm, có ai phát hiện ra chưa?
Muốn bắt thóp tôi, đâu có dễ!
Tôi lại hỏi:
“Thế chị em sắp xếp cho em chức gì?”
Hạ Tùng nhướng mày:
“Phó tổng giám đốc công , phụ trách kinh doanh.”
Phó tổng phụ trách kinh doanh? Thế chẳng phải là sếp trực tiếp của tôi sao?
Tôi cười không nữa.