Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

16

“Ừ.”

Hắn ngẩng đầu lên, cố ý dùng tay che mắt.

“Nhưng đó tôi thấy rồi.

Em than phiền với đồng nghiệp, nói tôi xấu, là con rùa rụt cổ, còn bảo thà chết còn hơn lại tôi.

Thực ra hôm đó vừa em là tôi đã thích rồi, chỉ là quá hồi hộp, không ngờ lại phá hỏng buổi phỏng vấn của em.”

“…”

Tôi gãi mũi, có hơi chột dạ.

“Tôi nói quá đáng vậy sao?

đó stress, xã hội đen tích tụ, lời lẽ hơi nặng… với lại tóc anh khi đó dài thế, tôi cũng đâu thấy rõ mặt.”

“Tôi đã cắt tóc, tháo kính ra rồi, tính đến xin lỗi em.

Nhưng nghĩ em chắn sẽ ghét tôi chỉ dám đứng xa.”

Giọng hắn nghẹn ngào, tôi vội chuyển chủ đề.

“Được rồi được rồi, thế sao lại vào nhà tôi?”

“Tôi định tới xin lỗi, nhưng hôm đó em ra ngoài, chìa khóa lại rơi ngay trước cửa… Tôi không kiềm chế được lẻn vào xem thử…

Rồi sau đó… nghiện luôn, xin lỗi.”

Tôi ngửa đầu trần nhà, bóp trán.

“Thôi khỏi xin lỗi.

Dù sao tôi cũng có tốt đẹp gì cam.”

“Vậy giờ…”

Hắn ngập ngừng, má đỏ ửng như sắp nhỏ máu.

“Giờ em còn thấy tôi xấu… thấy tôi kinh tởm không?”

Tôi nuốt nước bọt, cố nén lại cơn xúc muốn làm xằng bậy, rồi lắc đầu.

“Không đâu, tôi thấy anh dễ thương mà.

Miễn là anh không lừa tôi nữa.”

Phạm Ô biết mình sai, lại chui đầu vào chăn.

Dù hắn không nói, tôi vẫn cảm được bầu không khí… chua đến mức chảy nước mắt.

“Nếu người đến hôm nay không phải tôi, thì anh định làm gì?”

Hắn khựng lại, ôm chặt lấy tôi, giọng lí nhí:

“Thực ra vali của em… tôi cũng gắn thiết bị dõi.

Ví tiền và túi đồ trang điểm… cũng có…”

17

Tôi tức đến bật cười, đẩy hắn ra, đứng dậy.

“Thôi được rồi, hết giờ nựng rồi. Dậy chuẩn bị đi công tác đi.”

May mà tôi chuẩn bị kỹ, mang đầy đủ sáp vuốt tóc và vest nam — ban đầu để “cải tạo” Vũ Vân. ngờ lại dùng hắn.

Việc biến một người đàn ông đẹp thành cực phẩm không tốn bao nhiêu công.

Phạm Ô vốn đã đẹp, vest vào thì đúng “lột xác”.

Tôi đang video với đồng nghiệp để xác tiến độ công việc thì đầu dây bên kia trợn mắt:

“Cái gì?! Đây là ‘thằng mập chết tiệt’ chị nói á?!

Trông nào minh tinh! Biết thế tôi không xin nghỉ, giờ tụi nó cười vào mặt tôi hết!”

Tôi vừa định ngẩng đầu, thì có hai bàn tay vươn ra đè điện thoại xuống.

“Em đang gọi video với người đàn ông ?

Em thích đó à? Tôi cũng có thể cắt tóc và như thế.”

Tôi vội xua tay.

“Là đồng nghiệp thôi, đang làm việc.”

Ánh mắt ghen tuông của hắn vẫn không giảm, còn rướn người tới gần.

“Vậy em có thích tôi thế này không?”

Tôi gật đầu.

“Vậy tôi có thể nắm tay em không?”

Tôi vẫn gật, rồi nhắc nhở:

“Chỉ khi không có người thôi.”

“Vậy tôi được gọi em là bảo bối không?

Được hôn em không?”

“…”

Tôi nghĩ một chút, giơ một ngón tay.

“Chỉ được chọn một.”

Ngay sau đó, môi tôi nóng ran, mũi hắn chạm vào, dụi như con cún.

“Tôi không biết hôn… phải viết A-B-C-D à?”

“…”

“Không cần.

Viết chữ ‘phân’ là được.”

Hắn nghiêm túc gật đầu, nhưng hành thì cực kỳ thành thạo.

Tôi nghi ngờ hắn là cao thủ nín thở.

tới tận giờ cuối cùng mới vội vã ra sân bay.

Vì môi sưng quá, diện khuôn mặt không qua, chúng tôi phải đi cửa kiểm tra thủ công dưới ánh mắt tò mò của người .

18

Những ngày sau đó, Phạm Ô dính lấy tôi như keo, mà cũng ngoan hơn nhiều.

Tuy ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng và luôn giữ khoảng cách nơi công cộng, nhưng chỉ cần ở riêng với tôi là lại ôm lấy tay tôi đòi dính người.

Thật lòng mà nói, cuộc như vậy… mà không thích chứ?

Thế là sau khi trở về, tôi dẫn hắn đến bạn thân, nghiêm túc giới thiệu:

“Đây là bạn của tao.”

Bạn thân há hốc mồm, nhưng cũng bất ngờ lắm.

Chỉ đùa cợt:

“Ăn cơm thôi mà cũng phải nắm tay nữa hả? Bám dữ vậy, cẩn thận chán đó nha.”

Tôi cười đẩy ấy, nhưng lại phát hiện sắc mặt Phạm Ô bỗng trắng bệch, ngón tay cứng đờ, lặng lẽ buông tay tôi ra.

Kể hôm đó, hắn bắt đầu trở kỳ lạ.

Không còn đến đón tôi tan làm mà không báo trước, cũng không còn đòi ở lại nhà tôi như mọi khi.

Nhưng sau lưng, hắn vẫn lén đến ôm quần áo tôi mà ngủ.

Thậm chí có lần tôi xem camera thì thấy… hắn vừa điện thoại tôi báo tan làm, đã vội lau nước mắt rồi rời đi.

Rõ ràng hắn đang tránh mặt tôi.

Nhưng cũng rõ ràng — hắn không thể thiếu tôi.

Vậy tại sao lại cố gắng tự ép mình rời xa tôi? Không lại gần tôi nữa?

Tôi ngồi nghĩ lại mọi , cuối cùng chợt nhớ ra lời bạn thân hôm đó.

đó mới ra vấn đề nằm ở đâu.

Phạm Ô quá nhạy cảm, lại thiếu cảm giác an toàn.

Quan trọng nhất, hắn không biết thế nào là “yêu”, không hiểu rõ tình yêu là gì cũng không dám tôi có yêu hắn hay không.

Tôi đem này kể lại với bạn thân, ấy hoảng hốt xin lỗi.

“Xin lỗi mày nha, tao không cố ý nói như vậy đâu.”

“Không phải lỗi của mày.”

Tôi lắc đầu, chỉ vào mình:

“Là lỗi của tao.

Rõ ràng tao là người nắm thế chủ mối quan hệ này, vậy mà lại không thể hiện đủ tình cảm.

Cứ để anh ấy tự mình lo lắng, suy nghĩ.”

Bạn thân tặc lưỡi hai tiếng rồi hỏi:

“Vậy mày tính làm gì?

Chủ dỗ hả? Hay tìm ảnh nói ?”

Tôi suy nghĩ một hồi, rồi mở khung chat, bật chế độ ‘Không làm phiền’.

19

“Mày bị điên à?!”

Bạn thân tôi nổi đóa, chạy tới cấu tôi một cái rõ đau.

phải mày vừa thừa lỗi ở mày sao?!

Vậy bật ‘không làm phiền’ hắn làm gì?

Định người luôn hả?”

ấy nói đúng.

Những ngày sau đó, tôi vẫn giữ đúng “chiến lược” — không chủ nhắn tin, không đón tiếp.

Phạm Ô vẫn lén tới khi tôi vắng nhà, thậm chí giả vờ ngủ để tôi về sẽ thấy mà dừng lại.

Nhưng tôi cố tình .

Hễ thấy hắn có mặt, tôi lập tức quay xe rủ bạn thân đi ăn.

Cuối cùng, hắn không chịu nổi nữa, nhắn tin xin đón tôi tan làm.

Tôi trả lời: công ty có tiệc, có người đưa rồi.

Khi tôi về đến nhà, trên sofa là một chàng mắt đỏ hoe, ngồi đó đầy uất ức.

Tôi vẫn giả vờ không thấy, xoay người đi thẳng vào phòng ngủ.

Quả nhiên — ngay tay tôi chạm vào tay nắm cửa, một đôi tay sau lưng siết chặt lấy tôi, kéo tôi vào vòng tay hắn.

“Không được tôi.”

Cổ tôi cảm được một mảng ẩm ướt.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh — không thể để công sức đổ sông đổ biển.

“Đâu có .

phải dạo này anh bận sao? Tôi chỉ muốn để anh có thêm không gian thôi.”

“Không có bận!”

Giọng Phạm Ô run run, lưng cũng như cong lại.

“Tôi chỉ sợ… sợ em thấy phiền… sợ em ghét tôi.”

Dưới ánh trăng, tôi quay người lại, thẳng vào gương mặt vừa uất ức vừa nhẫn nhịn của hắn.

Hít một hơi thật sâu.

Mẹ nó, đẹp thế mà ghét nổi?!

Tôi muốn ăn tươi nuốt hắn luôn rồi nè!

Nhưng không được.

Có những điều hôm nay nhất định phải nói rõ.

Tôi kìm nén xúc , cố gắng nở một nụ cười thông cảm.

“Ừ, vậy thì anh cứ tiếp tục như thế đi.”

Ngay lập tức, mắt hắn càng đỏ, lệ càng nhiều.

Chưa kịp để tôi quay người, lồng ngực rộng lớn đã ép sát lại, tay hắn siết tôi đến nghẹt thở.

“Đừng… tôi sai rồi… tôi không muốn em tôi.”

Tôi cố nhịn cười, hỏi lại:

gì chứ? Trước giờ chúng phải vẫn như vậy sao? Anh ban ngày, tôi ban đêm, không mặt.”

“Không giống!”

Hắn bỗng tức giận, nhíu mày tôi đầy trách móc:

“Giờ em đã gọi tôi là bạn rồi! Chúng đang yêu nhau mà!

Không còn giống như trước nữa!”

“Ồ, vậy mà tôi thấy anh cũng đâu xem tôi là bạn gái.

gì cũng tự quyết một mình, hỏi han gì .

Yêu đương đó, thôi khỏi cũng được.”

20

Cánh tay đang siết eo tôi bỗng buông lỏng, tôi dễ dàng thoát ra.

Nhưng giây tiếp — Phạm Ô ngã sụp xuống sàn, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Xong đời, chơi hơi quá rồi.

“Em không cần tôi nữa à? Đừng đi… tôi sai rồi… tôi sẽ không suy nghĩ lung tung nữa đâu…

Tôi sợ lắm… đừng ghét tôi… đừng chê tôi…”

Giọng hắn run đến mức không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.

“Có phải em lừa tôi không?

Em chưa bao giờ nói thích tôi… Có phải em thấy tôi buồn cười mới ở bên tôi đúng không?

Cũng đúng thôi… một kẻ dính người, đáng ghét như tôi thì làm gì có thích…”

Tôi càng càng thấy xót, lập tức ngồi xuống ôm chặt hắn vào lòng.

“Được rồi, đừng nói nữa.

Đừng khóc. Tôi không ghét anh đâu.

Tôi chỉ không muốn vì một câu nói của người mà anh lại suy diễn lung tung.

Tôi sẽ không chán ghét anh chỉ vì anh bám tôi, không có ‘yêu nhiều là chán’.”

Tôi nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng lau nước mắt:

“Anh là bạn tôi. Vậy thì phải tôi.

Những gì người nói… không quan trọng.”

Phạm Ô ngẩn người một , sụt sịt:

“Nhưng chúng như vậy… rất kỳ lạ, rất lệch lạc, là tình yêu không lành mạnh.

Bác sĩ nói… chúng ý kiến của người …”

“Khoan đã, anh còn đi khám bác sĩ luôn rồi à?!”

Tôi trợn mắt, bóp mặt hắn một cái rõ đau.

kỹ đây: có thể những hành và cảm xúc của anh là không đúng… nhưng tôi thích.

Tôi cũng đâu bình thường, tôi cũng sai — vậy thì âm với âm thành dương, không phải tốt à?”

Phạm Ô còn chưa kịp phản ứng, đã bắt được khóa.

“Em… thích?”

“Ừ, tôi thích.

Tôi thích anh lắp camera nhà tôi.

Thích anh không thể thiếu tôi.

Thích anh cứ muốn bám dính lấy tôi suốt ngày.

Thật ra… tôi cũng là một kẻ đại biến thái.

Tôi cũng thấy sung sướng với mọi thứ điên rồ này.

Và hơn hết, tôi thích anh.

nhỏ tôi đã luôn mong có đó yêu tôi đến mức coi tôi là tất , yêu hơn sinh mệnh.

Vậy tôi có phải cũng không bình thường?”

Nói xong, tôi bật cười tự giễu.

“Anh có ghét tôi không?”

“Không đời nào!”

Phạm Ô ôm chầm lấy tôi, lắc đầu thật mạnh.

“Tôi thích — không, tôi yêu em.”

“Ừ.”

Tôi ôm hắn, mỉm cười.

“Em cũng yêu anh.”

Nếu đã thế giới ‘thuần khiết’ để làm mấy trò biến thái, vậy thì tại sao chúng không một cuộc đời đầy biến thái…để yêu nhau một cách thuần khiết?

Ngoại Truyện – Hậu ký

Bài phỏng vấn tôi thực hiện với Phạm Ô được đăng chuyên mục Thất Tịch.

Nhờ đó, tên tuổi nhà thiết kế “Vũ Vân” bỗng chốc nổi như cồn — giới trang sức lan sang giới thời trang.

Dựa vào bài phỏng vấn đó, các thương hiệu lớn thi nhau giành giật mời hắn thử bộ sưu tập mới rồi đưa lên trang bìa tạp chí.

Thậm chí còn có phóng viên giải trí phỏng vấn:

“Anh đẹp thế này, có bạn gái rồi nhỉ?”

Phạm Ô nở nụ cười tiêu chuẩn mà tôi đã dạy, đáp:

“Có rồi.”

Truyền thông náo loạn. Lại hỏi tiếp:

“Bạn gái hẳn rất xinh đẹp, anh đã tán đổ ấy như thế nào vậy?”

Hắn suy nghĩ một rồi bình thản đáp:

“Tôi dõi ấy.

Rồi bị phát hiện.

Thế là yêu nhau.”

Giới truyền thông lại một phen hỗn loạn.

“Anh hài hước thật! Mà này, bạn gái anh có tinh thần thép lắm?”

“Ừ.”

Hắn gật đầu, giọng vang camera giám sát:

“Nhưng thể chất ấy không được tốt.”

Tôi nằm trên giường, nghiến răng mắng to:

“Cút đi tôi nhờ!

Không phải do anh thì ?

Tôi thử bao nhiêu bộ đồ anh rồi hả?!

Hôm qua thì cún con ngoan ngoãn, hôm kia thì ‘cấm dục tổng tài’, hôm kìa thì ‘tổng giám đốc cao lãnh’… Tôi muốn chết luôn rồi đây này!”

Tối đó, tôi quấn kín người chăn, chờ tiếng cửa mở.

Người xuất hiện hoodie đen, tóc dài che mất mắt.

Tôi kinh ngạc:

“Sao anh lại ăn thế kia?”

Phạm Ô mím môi, có chút hồi hộp bước lại gần.

“Tôi nuôi tóc lại lâu lắm mới được thế này.

Giống lần đầu chúng nhau ấy.

Tôi muốn…”

Ánh trăng đổ nghiêng, hắn đột ngột quỳ một gối xuống.

Tôi ôm miệng, bật dậy ôm chầm lấy hắn.

Hắn lồng chiếc nhẫn vào tay tôi, ôm chặt lấy tôi:

“Kiếp sau tôi vẫn muốn em.

Chỉ cần thấy em, tôi nhất định sẽ lại em.

dù biến thành kẻ dõi, tôi cũng muốn đi em suốt đời, tuyệt đối không buông tay.”

Tôi mỉm cười:

“Có khi… kiếp trước anh cũng từng nói như thế rồi.”

— HẾT —

Tùy chỉnh
Danh sách chương