Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

1

tôi chuẩn bị lấy sổ hộ khẩu thì khựng lại, giống như bị dọa sợ mà rụt về sau.

Sau đó tôi hơi do dự, rồi khẽ gật đầu.

Tần Dự như bị sét đánh, người choáng váng, vàng chất vấn tôi:

“Là của ai?”

Tôi im lặng hất anh ta .

Đùa à, khó khăn lắm mới ầm ĩ tới bước ly hôn, cuối có thể quang minh chính đại “mang thai rồi bỏ đi”, sao có thể nói cho anh biết là của anh chứ!

viên làm thủ tục ly hôn mỉm khuyên nhủ:

“Ôi chao, chàng trai, vợ nhà anh, không phải con anh thì là con ai chứ?”

“Vợ có thai rồi mà còn đòi ly hôn gì nữa, mau đi dỗ dành cô ấy đi.”

Tần Dự suýt chút nữa mừng phát khóc, tại chỗ rơi lệ.

nó chứ, tôi còn chưa từng chạm vào cô ấy, từ lúc cưới tới giờ, một cọng lông cũng chưa đụng qua!”

“Cô bảo tôi là cô ấy mang thai, vậy cô ấy mang kiểu gì???”

Tần Dự điên cuồng lắc lấy vai cô viên.

Nụ của cô lập tức đông cứng trên mặt.

Người xếp hàng cạnh còn “đỉnh” hơn, phun thẳng ngụm nước uống lên mặt tôi.

Tôi vàng lau mặt, tiến tới ngăn Tần Dự phát điên.

“Tần Dự, anh đừng như vậy được không, trước hết ly hôn đi đã.”

Tần Dự trừng trừng nhìn tôi, khóe mắt đỏ ửng, y hệt một cô vợ nhỏ bị hiếp.

Không, chính xác là bị ấm thật.

Anh ta ngẩn ngơ hỏi tôi:

“Em cắm sừng tôi ngay tức thì, rồi còn khuyên tôi bình tĩnh?”

Nước mắt lại rơi, môi mím chặt:

“Thật quá đáng! hiếp người ta! Tôi đối xử với em tốt như vậy, ngay ly hôn cũng chiều em, mà em còn phản bội tôi?”

Tôi cũng mím môi, thu sổ hộ khẩu rồi kéo anh ta chạy nhanh ra ngoài.

Cứu mạng, đúng là mất hết mặt mũi, ly hôn thì có thể chậm, nhưng sĩ diện thì nhất phải giữ!

Tôi nhanh chóng bắt một chiếc xe con, lôi Tần Dự lên ngồi.

“Tiền xe anh trả nhé.”

Tần Dự quay đầu trừng tôi, mặt như con khỉ giận dữ.

Tôi ngước mũi khinh thường nhìn lại.

Bác tài từ gương chiếu hậu nhìn qua, đùa:

“Sao , vợ chồng son cãi nhau à?”

“Cô ấy có thai rồi.”

“Nhưng trẻ không phải của tôi.”

Không khí bỗng chốc chìm vào im lặng, sắc mặt tài xế cứng đờ, không nói nổi câu nào.

2

Kết quả là, ly hôn chẳng thành, tôi còn phải ngày ngày nhìn gương mặt uất của Tần Dự.

Cuối , tôi thật sự chịu không nổi.

Tôi dứt khoát túm lấy cổ áo đen của anh, kéo sát lại gần:

“Tần Dự, đừng nhìn tôi như nữa, tôi có có lỗi với anh.”

Anh chẳng , nghiêng đầu, vẫn tỏ vẻ ấm .

Tôi chỉ còn biết thở dài bất lực.

“Tần Dự, tôi nói thật, bé là của anh.”

Nói ra câu này, tôi đã gom hết dũng khí.

Anh há hốc , không thể tin nổi:

“Thật sao?”

Tôi gật đầu.

Thì anh lập tức thốt ra hai chữ:

“Không tin.”

Tức đến mức tôi chỉ vung nắm đấm đập chết cái đồ ngốc này.

Ngay lúc tôi cầm lấy siêu Ultraman cạnh, chuẩn bị quyết chiến với anh ta.

nội Tần Dự gọi điện tới.

Tôi ném vào người anh, mặt tươi máy.

ơi!”

“Chưa ly hôn, chưa ly hôn ạ, bọn cháu sống rất hòa thuận, đừng Tần Dự nói bậy.”

cứ yên tâm nhé, vâng vâng.”

Tôi cúp máy, quay lại thì bóng dáng cao lớn kia biến mất, ngạc nhiên không thôi.

Bình thường nội gọi, anh luôn đứng cạnh tôi, bắt đầu bày trò: nào là cù lét, nào là bóp mũi.

Tôi gọi mấy tiếng không hồi đáp, vàng giường tìm.

Chỉ Tần Dự bị Ultraman đập cho nửa sống nửa chết.

Tôi hoảng hốt nhảy :

“Trời ạ, Tần Dự, anh yếu vậy sao, nhưng mà anh có thể chịu đựng một chút được không, đừng chết sớm quá, con trong bụng tôi phải làm sao đây!”

Tần Dự giơ run rẩy:

“Dù có chết… tôi cũng sẽ không… gánh… gánh trách nhiệm này…”

“Ngoài ra, còn…”

Câu chưa dứt, anh rũ .

Tôi vàng bấm 120.

Trong lòng thầm cầu nguyện: Tần Dự, anh ngàn vạn lần đừng xảy ra , tuyệt đối đừng có gì…

3

Đến bệnh , bác sĩ nói:

“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là chấn động não nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”

Tôi cầm tờ kết quả, thở phào nhẹ nhõm.

Quay về bệnh, Tần Dự im lặng nhìn chằm chằm trần nhà, mấp máy, chẳng biết lẩm bẩm gì.

tôi bước vào, anh vẫn bộ dạng nửa sống nửa chết.

siêu Ultraman của em còn không?”

“Tôi vứt rồi.” Tôi chột dạ, lùi lại một bước.

siêu Ultraman của em còn không?”

“Vứt rồi…” Tôi vẫn chột dạ.

Tần Dự nghiêng đầu, giọng yếu ớt:

“Tôi thật sự không hiểu, một con gái mà trong nhà giữ hẳn một mười ký. Em nói là để sói, giờ tôi hiểu rồi, thì ra tôi chính là con sói trong mắt em!”

Tôi gãi đầu, lí nhí:

“Xin lỗi mà, tất đồ Ultraman trong nhà tôi đều vứt hết rồi!”

Tần Dự thều thào đáp một tiếng “Ờ”.

Căn chìm trong im lặng.

“Anh có ăn táo không?”

“Không ăn.”

“Anh…”

“Không cần.”

Tôi cau mày, cực kỳ khó chịu. Đúng là đồ đần, chuyên gia tạo cảnh lúng túng.

Tôi kéo chăn chui vào nằm .

Nhưng Tần Dự như đoán trước được, giữ chăn thật chặt không cho tôi chui vào.

là hai lao vào giằng co kịch liệt.

“Giữ chặt làm gì, tôi có ăn thịt anh, chỉ ngủ thôi mà!”

Tần Dự bỗng bật chăn ra, khiến tôi mất đà ngã thẳng lên giường.

Gương mặt anh tuấn của anh ta ngay sát , tôi nuốt khan một cái.

Căn yên tĩnh đến mức có thể rõ nhịp tim đập.

“Thình thịch… thình thịch…”

4

Giây tiếp theo, tôi bị Tần Dự lôi vào chăn, ghì chặt trong lòng.

“Ưm! Ưm! Tần Dự, anh khỏe rồi hả, chờ đấy, đây là một xác hai mạng đó!”

“Tôi còn mang con của anh! Đồ bạc tình! Ưm ưm ưm!”

“Nhưng tôi còn chưa từng chạm vào em, ngốc ạ.”

“Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Tần Dự cúi đầu, trông ngoan ngoãn lạ thường.

Luận về việc tôi thành công phản công trong vòng mười giây.

Điều kiện cần: một cây gậy chống sói.

Ngay lúc đó, tôi rút ngay từ áo ra cây gậy chống sói, bật “biến to”, dọa Tần Dự hết hồn.

“Biết sai là tốt.”

Tôi cốc nhẹ lên đầu anh ta bằng cây gậy, dõng dạc tuyên bố.

Tần Dự xoa chỗ vừa bị đánh, do dự mãi rồi mở :

“Hay là em đánh chết tôi đi còn hơn. Tôi, Tần Dự, cho dù chết cũng không làm kẻ đổ vỏ.”

Tôi nhếch môi lạnh:

“Anh không nhận đúng không, được thôi, ha ha… Đợi đến khi con sinh ra, anh cũng đừng hòng nhận.”

Không đúng, sao tôi phải chịu thiệt?

“Tốt nhất anh đừng nhìn tôi như , tôi đi phá thai ngay bây giờ!”

Nhưng nghĩ kỹ lại, tại sao phải hủy hoại thân thể tôi, mà không phải của anh ta?

Khoan đã! Ban đầu kế hoạch của tôi vốn là mang thai con của Tần Dự, rồi cơ hội “mang thai bỏ đi” cơ mà!

Chỉ tại cái tên Tần Dự này phá hỏng toàn bộ suy nghĩ của tôi.

“Tần Dự, chúng ta vẫn nên ly hôn đi!”

Tần Dự ngồi bệt giường bệnh, mặt thản nhiên:

“Ừ.”

Lê An, em nghĩ kỹ chưa?” Tần Dự ngẩng mắt nhìn tôi.

“Em phải bồi thường cho tôi khoản phí ngoại tình khổng lồ, phí chữa bệnh, còn có phí tổn thất công việc.”

“Tôi nghĩ kỹ rồi.” Tôi nở nụ tươi rói.

“Chúng ta đã yêu nhau, thì nên nắm nhau đến bạc đầu, không rời không bỏ.”

“Chồng à, anh thật đẹp trai!”

5

Sau khi Tần Dự xuất , tôi lại tiếp tục nằm dài ở nhà giả chết.

Ly hôn thì chưa xong, tuy rằng hai nhà cũng môn đăng hộ đối, nhưng cái kiểu “mở là sư tử” của Tần Dự tôi biết thừa, chắc chắn sẽ bòn rút đến mức tôi chẳng còn cái quần mà mặc.

Tài sản nhà họ chia làm hai phần, một phần của tôi, một phần của anh trai Lê Dụ. Nhưng số của tôi đều giao cho anh trai quản lý, đoán chừng cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

“Tần Dự, gọt cho tôi quả táo đi.” Tôi nằm trên giường nghịch điện thoại, sai bảo anh ta như tôi tớ.

“Anh còn phải làm việc, đừng làm phiền!” Tần Dự bực dọc đáp lại.

“Không phải tôi ăn, mà là con của anh ăn.”

Tần Dự ôm lấy :

Lê An, tôi đã chấp nhận đội mũ xanh, giờ em còn bắt tôi hầu hạ con này nữa?”

Tôi im lặng, trong lòng lại thoáng áy náy.

Khoan đã, trẻ này rõ ràng là con của anh ta, suýt nữa lại để anh ta dẫn dắt tôi đi sai hướng.

“Tần Dự, bé này thật sự là của anh.”

“Không… tin…” Giọng điệu ngứa đòn của anh ta khiến tôi chỉ đấm.

“Được, Tần Dự, cứ chờ đấy, tôi lập tức ra ngoài tìm một con chó.” Tôi giận đến run, mang giày bước ra cửa.

“Em dám!” Tần Dự chắn ngay trước cửa.

“Được thôi, tôi không đi ra ngoài nữa.”

Tần Dự thở phào một hơi, còn chưa kịp nhẹ nhõm, tôi đã bật cửa sổ ngủ nhảy ra ngoài.

Biệt thự nhà tôi ở tầng một, nhảy chẳng sao , mà lại đến lượt Tần Dự tức đến tím mặt.

“Em mang thai còn ra ngoài, tôi xem có thằng ngốc nào thèm em!”

Tôi giơ ngón giữa về phía anh ta:

“Không chỉ có chó tôi, mà tôi còn phải dắt nó về nhà nuôi!”

6

“Anh nhận hay không nhận?” Tôi chỉ vào bụng mình hỏi Tần Dự.

Tần Dự cúi mắt, ấp úng:

“Em… em bỏ ngay con ngao Tây Tạng đó ra đã…”

“Từ nay không được lên giọng nữa, rõ chưa?”

Cục cưng ngao Tây Tạng cũng phụ họa, sủa hai tiếng dữ dằn:

“Gâu gâu!”

Tần Dự sợ đến mức lùi hẳn một bước, mím môi:

“Ờ…”

Rồi còn nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Biết em lại dắt loại chó này về…”

Trong lời toàn là ấm .

“Hả? Tần Dự, anh vừa nói gì?”

Anh ta bĩu môi:

“Không có gì, tối nay ăn thịt chó.”

Cục cưng hai chữ “thịt chó” liền lập tức xù lông, sủa inh ỏi:

“Gâu gâu gâu!”

là một người một chó, từ tầng một biệt thự đánh nhau lên tầng hai, rồi lại từ tầng hai đánh lên tầng ba…

7

Ngày thứ hai sau khi xuất , Tần Dự lại vào .

Ừ… để tiêm vắc xin dại.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt u ám:

Lê An, đợi đến lúc chúng ta già, hai nằm liệt trên giường bệnh, nhổ nước bọt vào nhau, em có hối hận không?”

Tôi gãi đầu:

“Tôi nghĩ chắc tám, chín phần là sẽ không ở với anh .”

Tần Dự: “…”

Tôi ngồi cạnh, lặng lẽ gọt táo, gọt xong thì thản nhiên nhét vào mình ăn.

Ngẩng lên chạm phải ánh mắt mong chờ của Tần Dự, anh liếc nhìn tôi một cái, hừ lạnh, rồi quay mặt đi.

“Haizz.” Tôi thở dài bất lực.

“Tần Dự, nói đi, nếu ban đầu anh không gây , liệu có ra nông nỗi này không?”

Tần Dự quay đầu lại, trừng tôi:

“Nếu ban đầu tôi không gây , thì đã chẳng cưới…”

Anh nói được nửa câu thì bỗng khựng lại.

“Cái gì?” Tôi khó hiểu nhìn anh.

“Không có gì.”

Tôi lại thở dài:

yên lành mà dám nói ăn thịt chó trước mặt nó, bị cắn là đáng đời.”

Ôi trời…

Tôi lắc đầu, đứng dậy chắp sau lưng chuẩn bị rời bệnh .

Tần Dự gọi giật lại:

Lê An, em đi ?”

Tôi nhướng mày:

“Ra ngoài tìm một chiếc xe, để nó cán chết tôi.”

đi tôi luôn không?”

“Ờ… này hình như không hay lắm, thôi bỏ đi!”

Tần Dự lẳng lặng đặt lại tấm chăn mà vừa nãy anh đã hất lên, lao ra theo tôi.

8

Rời bệnh , tôi tìm một quán cơm ăn tối, tiện thể mua thêm phần canh gà mang về cho Tần Dự.

Ăn xong, vừa đi ra thì phát hiện ngoài lất phất mưa nhỏ.

Tôi đứng trước cửa quán, bật “siêu não tính toán”:

Biết rằng tốc độ của tôi là 1m/s, khoảng cách từ quán đến bệnh tầm 400m. Nếu tôi tăng tốc lên 2m/s, thì sẽ mất 250 giây, tức là chưa đầy 4 phút để đến nơi. Mà cơn mưa này nhìn qua thì phải 5 phút nữa mới nặng hạt.

Kết luận: Phải tranh thủ xông ngay bây giờ!

Tôi lao một mạch về bệnh, từ trong ngực móc ra hộp canh gà đưa cho Tần Dự.

Anh ta chẳng thèm ngẩng mắt, vẫn cắm mặt lướt Douyin:

“Tôi còn tưởng em chết ngoài kia rồi cơ!”

“Tôi nạp gói hồi sinh rồi, canh gà uống không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương