Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

15

Tôi gần như không tin vào tai .

Nhưng vẻ sững người của Phó Bắc Ninh lại chứng minh ràng — thằng nhóc kia vừa sự gọi một tiếng đó!

!

Não tôi lập tức bốc cháy.

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách giải thì cửa thang máy đã từ từ đóng lại.

Tôi: “…”

Cả đời này chưa bao mất mặt như hôm nay!

Tôi nhìn sang Tần Vọng, hận không thể giết người diệt khẩu ngay tại chỗ.

“Em gọi bậy cái đó?!”

Không thằng nhóc còn rất thản nhiên, ngược lại tôi:

“Thì anh rể. Sao chị gọi được mà em lại không?”

Tôi: “…”

Nó còn khẽ cười khẩy một tiếng:

“Không là ai ngày nào cũng nhồi sọ người ta ở . Đừng nói là em, hôm nay mà mẹ có đi cùng, bà cũng gọi người ta là con rể rồi ấy chứ.”

Tôi hít sâu một hơi:

“Đủ rồi, câm mồm giùm cái.”

không phải lúc cãi với nó. Vấn đề là — Phó Bắc Ninh!

Lát anh ấy lên đến nơi, còn phải cùng tối kìa!

Lần đầu tiên trong đời tôi hiểu thế nào là muốn độn thổ.

Hay là… hay là tôi bỏ chạy—

“Ơ hay, lúc nãy ai nói hùng hồn là hôm nay phải đánh thẳng mặt, chốt hạ luôn người ta cơ mà? tí trục trặc đã run rồi hả?”

Cậu nói thế thì… bữa này tôi càng phải đi cho bằng được!

Tôi nhắm hít sâu, cố bình tĩnh lại:

“Cái thầy họ Tô mà em gọi lúc nãy ấy, sao chị chưa thấy bao ?”

Tần Vọng đáp:

“À, giáo sư bên Đại học , cũng là một trong các giám khảo phỏng vấn của em.”

ra tôi cũng đoán được rồi.

Tôi và Tần Vọng ra khỏi thang máy ở hai tầng khác . Tôi đến đã hẹn trước, ngồi đợi Phó Bắc Ninh trong thấp thỏm.

Anh chắc ở chuyến thang máy ngay sau thôi, cách không bao lâu, mà tôi ngồi đây cảm giác cứ như trôi qua cả thế kỷ.

Tôi lôi điện thoại ra, chuẩn xả với Dư Tiếu Tiếu:

“Trời muốn diệt tôi!”

“?”

“Vừa rồi em tôi đụng trúng Phó Bắc Ninh! Còn hét toáng lên gọi anh rể kìa!”

“???”

Tôi gõ điên cuồng thì có người bước tới bàn . Ngẩng đầu lên — không phải Phó Bắc Ninh thì là ai!

Tôi giật khóa màn hình ngay lập tức.

“Anh đến rồi à?”

Phó Bắc Ninh ngồi xuống đối diện, ánh khẽ lướt qua điện thoại tôi, giọng bình thản:

“Em ?”

“Không, không có!”

Tôi ho khan, vội đưa thực đơn sang,

này đồ Quảng ngon lắm, em chọn vài món rồi, anh xem có muốn thêm không?”

Anh gọi thêm hai món, rồi… đặt thêm một phần kem dâu.

“Anh nhớ em vị dâu.”

Nhịp tim vừa bình ổn lại bắt đầu loạn lên.

Chẳng phải chỉ có lần trước gọi trà sữa tôi chọn vị dâu một lần thôi sao? Mà anh cũng nhớ?

Tôi vừa định mở miệng giải thì không lại là anh lên tiếng trước:

“Cậu lúc nãy là em em à?”

16

Tới rồi!

Tôi căng thẳng đến mức ngồi thẳng người.

“…Vâng.”

Phó Bắc Ninh khẽ gật đầu, môi nhếch nhẹ, như cười:

“Nhìn hai người không giống lắm.”

“Nhiều người cũng nói vậy. Em giống mẹ, còn nó giống bố nhiều hơn.”

“Không cùng chúng ta à?”

“À, nó hẹn bạn rồi. Em tiện đường chở nó qua thôi.”

Phó Bắc Ninh gật gù:

“Được tuyển thẳng vào Đại học thì đúng là nên tận hưởng một chút.”

Tôi: “…”

Tôi miễn cưỡng cười:

“Anh rồi à?”

Phó Bắc Ninh cười nhẹ:

“Thầy Tô là bạn bố mẹ anh, cũng là xóm anh. Hôm nay ông ấy có việc qua đây, nhưng xe hạn chế theo biển số, nên đi nhờ xe anh.”

…Bảo sao.

Thế thì chỉ cần một câu là hiểu mọi rồi còn !

Tôi siết chặt tay, không dám ngẩng mặt lên.

đó… em sự không cố lừa anh đâu.”

Phó Bắc Ninh không nói .

cái đó mà còn không cố , thì tôi không thế nào là cố .

anh thấy phiền thì em xin—”

“Khinh Hi.”

Anh đột ngột gọi tên tôi.

Tôi giật , theo phản xạ ngẩng đầu lên:

“Dạ?”

Ánh anh nhìn tôi không rời, đôi con ngươi đen sâu thẳm như cuốn người ta vào cơn xoáy, chỉ cần nhìn một lần là khó mà thoát được.

“Có ai từng nói với em, hôm nay… em rất xinh chưa?”

Mặt tôi bốc hỏa trong một giây.

Phó Bắc Ninh dường như hồi tưởng đó, dịu dàng nói:

“Giống hệt ngày đầu tiên anh em vậy.”

Câu tỏ tình trực diện này mạnh quá, tôi suýt ngồi không vững.

Sau đó, tôi lập tức nhớ lại cái “lần đầu mặt” đó — không trang điểm, tóc chưa gội, mặt mũi phờ phạc.

“…”

Tôi bắt đầu nghi gu thẩm mỹ của anh,

“Anh chê em makeup dở đúng không? Trang điểm mà như không à?”

Phó Bắc Ninh bật cười:

“Anh không nói tới hôm đi xem mặt.”

Hử?

Tôi ngơ ngác.

không phải hôm đó, thì là hôm nào?”

Anh khẽ nhấp ngụm trà hoa hồng:

“Anh quên chưa nói. Hồi đó Chu Triết tham gia cuộc thi, anh là bạn cùng phòng nên cũng đến cổ vũ. Lúc đó anh đã thấy em.”

???

anh là — lần đầu tiên tôi, ra là hồi đó!?

Tôi không nhịn được :

mấy năm trước rồi, mà anh còn nhớ sao?”

Phó Bắc Ninh nghiêng đầu, nói:

“Anh đến muộn, chỉ nhìn thoáng một lần. Nhưng tối đó cậu ta buồn bực uống rượu, cuối cùng anh phải cõng về ký túc xá. Cho nên… anh nhớ rất người đã đánh bại cậu ta hôm đó.”

“…”

Có vẻ như… là lời khen? Chắc là vậy?

“Hôm ở quán cà phê lại, ban đầu anh cũng không nhận ra. Đến khi em nói công việc thì nhớ ra.”

Anh khẽ cười:

“Lúc ấy ghép được tên với mặt.”

không thể , điều kiện từng đối tượng xem chê bai… lại trở thành điểm cộng bất !

Tôi bĩu môi:

“Vậy sao hôm đó em nhắc lại, anh còn giả vờ không ?”

Dù em có lừa anh em , nhưng ràng anh cũng giấu này với em đấy nhé!

Tôi chỉ tiện miệng oán trách vậy thôi, không Phó Bắc Ninh lại im lặng.

Tôi cười gượng:

“Em đùa thôi mà! Không giận đâu! Nhưng mà nói vậy thì… chúng ta coi như huề nha?”

17

ràng tôi là người có lỗi nặng hơn, nhưng không tranh thủ lúc này, ai được sau này còn có cơ hội không?

Thế mà Phó Bắc Ninh lại chẳng hề để tâm, còn tựa lưng vào ghế, bật cười:

“Được.”

Tôi nhỏ giọng xác nhận lại với anh:

“Là anh tự nói đấy nhé, sau này không được nhắc lại này để mỉa em đâu đấy.”

Phó Bắc Ninh gật đầu:

“Chắc chắn rồi.”

Đồ lần lượt được mang lên, tôi tranh thủ nhắn tin tường thuật diễn biến cho Dư Tiếu Tiếu:

“Chị em ơi, em cảm thấy vẫn còn cơ hội đó!!!”

Dư Tiếu Tiếu: “???”

Phó Bắc Ninh đột nhiên :

“Hôm trước em đi , cũng là em đến đón à?”

Tôi không ngẩng đầu:

“Ừ.”

Phó Bắc Ninh cười khẽ:

“Anh cứ tưởng…”

Anh dừng lại, không nói tiếp. Nhưng không hiểu sao tôi lại hiểu ngay hàm của anh, cảm thấy buồn cười.

“Anh tưởng nó là bạn em à?”

Phó Bắc Ninh lắc đầu:

“Em từng nói chưa từng yêu ai, nên anh nghĩ chắc là người theo đuổi em.”

Tôi không nhịn được cười, trêu anh:

“Nó á? Dù người theo đuổi em có xếp dài tới tận Pháp, thì nó cũng chỉ là một người xa lạ cùng cha cùng mẹ với em thôi!”

này coi như đã giải xong, tôi cũng nhẹ lòng, dứt khoát đổi chủ đề:

“Dạo này anh thế nào?”

Phó Bắc Ninh:

lắm.”

Tôi hiểu mà, sắp tốt nghiệp rồi, rộn cũng phải thôi.

làm luận văn à?”

Phó Bắc Ninh hơi ngừng lại, rồi khẽ cười, nhìn tôi:

xếp ở Pháp.”

Tôi vừa cắn một miếng kem dâu, nghe xong câu đó thì chết lặng tại chỗ.

Âm thanh và hình ảnh xung quanh như rút cạn, trở nên mờ nhòe, chỉ còn vị ngọt ngào nồng đậm nơi đầu lưỡi bùng nổ như pháo hoa.

Tôi há miệng, mãi thốt ra được:

“…Hả?”

Phó Bắc Ninh như nhớ lại điều , khóe môi khẽ cong:

“Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, là từ xa, thậm chí không nhìn mặt, chỉ nhớ cô gái đứng trên bục cao nhất ấy có dáng vẻ lười nhác, nhưng đôi lại rất sáng.”

“Anh cũng không , mấy năm sau lại lại cô ấy. Điều kỳ lạ là… chỉ trong khoảnh khắc ấy, cảnh tượng ngày xưa bỗng sống động trở lại trong đầu anh.”

Lòng bàn tay tôi đột nhiên cảm thấy tê rần, chỉ thấy vị kem dâu này… ngọt quá mức chịu đựng.

“…Rồi sao ?” Tôi không nhịn được .

“Rồi thì… anh bỗng nghĩ, lần này lại bỏ lỡ, có lẽ sẽ không còn cơ hội thứ hai.”

Phó Bắc Ninh day trán, trông như bất đắc dĩ nhưng lại xen chút chiều chuộng:

“Nên sau này ai chúng ta quen thế nào, thì cái hôm nhắn tin ấy không phải tình cờ, nhớ chưa?”

18

Tôi quá không nhắn lại cho Dư Tiếu Tiếu, bên kia sốt ruột đến mức spam tin nhắn.

“Sao rồi sao rồi?! Tỏ tình thẳng mặt rồi, có trúng tim đen không!?”

Tôi chớp , suy nghĩ một chút rồi trả lời:

“…Hình như là em tỏ tình trúng tim đen rồi.”

Dư Tiếu Tiếu: “???”

Tôi lại nhìn về phía Phó Bắc Ninh, tai hơi nóng lên.

không nói vậy… thì nên nói sao đúng?”

Phó Bắc Ninh:

“Nói lòng.”

Tôi:

“Hử?”

Phó Bắc Ninh khẽ mỉm cười:

“Cứ nói — Phó Bắc Ninh Khinh Hi, đã âm thầm có với cô ấy từ lâu rồi.”

Tôi không nhớ rốt cuộc rời khỏi kiểu .

Chỉ điện thoại tôi lúc ấy đã Tần Vọng gọi nổ tung.

“Chị ơi em xong rồi, chị xong chưa? Đi thôi.”

“? Vẫn chưa xong hả?”

“?? Khinh Hi?”

“…Khinh Hi, chị nghiêm túc đó, đừng bảo chị định qua đêm không về nha?”

Đến bãi đậu xe, Tần Vọng mặt mũi ủ rũ.

Rồi, nó nhìn thấy tay tôi và Phó Bắc Ninh nắm chặt … lập tức sững người.

Tôi gọi:

“Sao còn đứng đơ ra thế? Không mau chào người ta?”

Tần Vọng: “…”

Tsk.

Lúc nãy còn hô to “anh rể” lắm cơ, đến lúc thì lại nghẹn họng?

Tôi liếc nhìn Phó Bắc Ninh, hạ giọng:

“Em em nó hơi ngốc, đầu óc phản ứng chậm, anh đừng chấp nhé.”

Tần Vọng lập tức nổi đóa, mặt viết chữ:

“Ngốc cái đầu chị! Cả chị ngốc ấy!”

Tôi lười để .

Phó Bắc Ninh lại siết nhẹ tay tôi:

“Anh thấy nó thông minh mà.”

? Chỉ vì gọi anh một tiếng anh rể?

Phó Bắc Ninh bật cười:

“Cậu ấy cố gọi vậy phải không?”

Hửm hửm?

Tần Vọng đã mở cửa xe, khịt khịt mũi:

“Muốn cua mà cũng cực dữ.”

???

Sao tôi cảm thấy chỉ có là người mù mờ?

Phó Bắc Ninh gõ nhẹ lên trán tôi:

“Tất cả mọi người đều nhìn ra anh em.”

Trái tim tôi lại bắt đầu đập loạn.

Tôi không nhịn được kiễng chân hôn anh một cái:

“Vậy thì bây , ai cũng em cũng anh rồi.”

Vòng vo một hồi, cuối cùng vẫn là lại.

Và cuối cùng, em cũng thuộc về anh.

(Toàn văn hoàn)

Tùy chỉnh
Danh sách chương