Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Em trai và em gái tôi đều chết cả rồi.
Nguyên nhân là do em trai suy , ba mẹ nhất quyết bắt em gái hiến .
Họ còn lén tìm người làm phẫu thuật, kết quả xảy ra phản ứng đào thải.
Em trai chết.
Ba mẹ chẳng buồn quan tâm em gái, nó bị nhiễm trùng sau phẫu thuật rồi cũng mất.
Đến nhận tro cốt, ba mẹ cầm theo hai cái hộp khác nhau để đựng.
Một cái tinh xảo sáng loáng, một cái thì tầm thường chẳng khác gì hộp giày.
Tôi nói mẹ:
“Mẹ ơi, mua cho em cái hũ màu hồng đi, em thích màu hồng nhất. Dù nó chết rồi, cũng để nó vui một chứ.”
Mẹ nhìn bảng giá:
“Hai trăm? Tao có ném ra đường cũng không cho nó! Nếu cái nó dùng được, thì Đông Đông nhà tao có chết?”
“Tao không nghiền nát tro nó vứt đi đã là hiền rồi, cút đi!”
Bà đưa hũ cho nhân viên.
Nhân họ đi chào họ hàng, tôi lặng lẽ đổi tro cốt.
Đổ tro của em trai – mẹ thương nhất – vào cái hộp giày.
Xong, tôi gật đầu hài lòng.
Người chết rồi, thành tro, còn phân biệt được trai hay gái?
Ba quay lại, chau bảo mẹ:
“Hay là đem tro con bé Tiểu Tụi quăng bãi tha ma đi, con gái thì không thể vào phần mộ tổ tiên.”
Mẹ đầu tiên cãi lại:
“Đông Đông còn nhỏ, nó sẽ sợ lắm. Để con bé chết tiệt kia đi theo bầu bạn cũng được.”
Ba nghĩ một lát, coi đồng ý.
Đến khi hạ huyệt, mẹ gần khóc mù mắt mộ của Trần Đông.
Nhưng ngẩng lên lại nhang khói trên mộ Tiểu Tụi dài hơn của Đông Đông một đoạn.
Mẹ nhíu :
“Hồi còn trong đã tranh giành dinh dưỡng Đông Đông, giờ làm ma còn giành hương khói.”
Bà thẳng tay bẻ nửa que nhang của Tiểu Tụi, cắm sang mộ của Đông Đông.
lẩm bẩm:
“Con bé chết tiệt, có hương khói là may rồi. Nếu không sợ Đông Đông dưới đó không hầu hạ, tao đã vứt ra bãi tha ma!”
Ba mẹ rời đi, tôi nghĩ rất lâu, lời mẹ nói cũng đúng.
Tiểu Tụi không nên đây, chắc nó sẽ sợ hãi lắm.
Thế là tối đến, tôi đào mộ Đông Đông, ra hũ tro của Tiểu Tụi.
Khẽ thì thầm:
“Đi thôi, nhà chị.
bắt nạt em, thì em bắt nạt lại.
Chúng ta không làm kẻ chịu đựng nữa.”
2
Tôi giấu hũ tro cốt của em trong tượng Thần Tài mà mẹ thường thắp hương mỗi ngày.
Ngày nào mẹ cũng quỳ xuống lạy, chẳng hề biết con gái mình đang ngay đó.
Đợi đến khi mẹ nhận ra trong nhà có điều bất thường thì đã qua hai tháng.
Hôm ấy, mẹ bưng mâm cơm thịnh soạn, toàn tôm cá thịt cua, để tiếp đãi nhà chú Hai xa mới .
Thím dâu bầu, bàn ăn đầy ắp hải sản thì hớn hở lắm.
thì giả bộ an ủi mẹ tôi vài câu, nhưng mắt dán chặt vào con cua to mặt.
“Chị dâu, trong nhà chị tôi đều nghe rồi.
Hồi đó tôi ông Hai ngoài tỉnh, chẳng kịp tiễn Đông Đông, là lỗi của vợ chồng tôi.
Chị nói xem, thằng Đông Đông ngoan thế, hoạt bát dễ thương thế, sao lại mắc cái bệnh chết tiệt đó mà đi sớm vậy.
Tiếc thật đấy.”
Thím dâu nói thì xót xa, chú Hai cũng phụ họa than thở.
“Chị dâu, đừng buồn nữa, giữ gìn sức khỏe đi. Biết một ngày nào đó Đông Đông lại trở .”
Họ nói rất lâu, nhưng đầu đến cuối không một nhắc đến Trần Tiểu Tụi.
thể em từng tồn tại.
Rõ ràng Tiểu Tụi nào cũng đứng nhất khối.
Rõ ràng em mang sữa được phát trường cho tôi uống.
Em từng nói: “Chị ơi, đợi em lớn lên, em sẽ đưa chị rời khỏi ba mẹ và em trai. Chúng ta để dành tiền mua một căn nhà nhỏ, em cả đời này không chồng, cả đời bên chị.”
Vậy mà cái chết của em lại chẳng đáng một lời nhắc đến sao?
Tiểu Tụi vốn không phù hợp để hiến , nhưng mẹ khăng khăng hai là song sinh long phụng, bác sĩ biết gì chứ, chẳng hợp hơn em.
Bà thẳng thừng chối đề nghị chờ nguồn , lôi em đến một phòng khám nhỏ làm phẫu thuật.
Kết quả, Tiểu Tụi bị chính sự ngu dốt và thiên vị của ba mẹ hại chết.
Cuối bữa, thím dâu mới buông một câu.
“Đáng tiếc là Tiểu Tụi khắc mệnh Đông Đông, đó mà con bé cả lớn thì có lẽ Đông Đông đã không chết.
Một bé ngoan ngoãn lại bị con nhóc đoản mệnh kia hại chết rồi.”
Tôi im lặng, mắt không rời khỏi thím dâu.
Ánh nhìn ấy khiến bà ta giật mình, chú Hai trừng mắt mắng:
“Con nhãi chết tiệt, nhìn cái gì thế? Muốn chết à?”
Nhưng họ lầm rồi, tôi nhìn họ.
Tôi đang nhìn bàn đồ ăn kia.
Toàn món em gái tôi thích, đặc biệt là con cua ngay mặt thím dâu.
3
Trong ba mẹ đi đón chú thím Hai, tôi đem thức ăn trên bàn ra bày bài vị em gái.
Con bé đầu còn không tin nổi, ôm tôi vừa hôn vừa cười:
“Không ngờ làm ma lại sướng hơn làm con họ!”
Tôi châm thêm một nén hương:
“Tiểu Tụi, phúc của em còn phía sau.
Chị sẽ để những kẻ hại em, sỉ nhục em phải chết không toàn thây.”
Thím dâu bầu ghế chủ, chồng mình mắng hộ thì cũng giả vờ can ngăn:
“Ông, đừng chấp con bé ngốc đó.”
nói thế, tay lại gắp đồ ăn.
ngờ vừa cho một miếng thịt vào , sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, ôm thùng rác nôn thốc nôn tháo.
Mẹ tôi hoảng hốt:
“Sao thế, em dâu? Phản ứng thai nghén dữ vậy à?”
Thím dâu vừa nôn vừa vào mâm cơm:
“Thức… thức ăn này có vấn đề!”
Mặt mẹ tôi sầm lại, lẩm bẩm nhỏ xíu:
“Có khó ăn đến thế , bầu bì thì làm quá, bày đặt.”
Ba tôi gắp một nắm đậu xào bỏ vào , nhai được hai cái đã phun ra đất.
Ông ném đôi đũa, gầm lên mẹ tôi:
“Bà muốn chết hả? Xào đậu mà cũng chẳng ra gì, mùi bùn dưới cống!”
Mẹ tôi không tin, tự gắp thử một miếng, mặt cũng biến sắc.
“Xong rồi, đồ ăn bị ma ăn rồi! Nhà mình có thứ bẩn theo vào!”
4
Bà ngoại tôi từng làm đồng cốt, nhỏ hay có người đến xem bói.
Mẹ tôi đó cũng biết chút ít.
Bà vội vàng ăn thử các món còn lại.
Không ngoại lệ, đưa vào là biến thành mùi thối.
kịp hoàn hồn, thím dâu bầu đã đau dữ dội, vừa nôn vừa tiêu chảy, chẳng mấy chốc liền ra máu.
Chú Hai tức giận, lật tung cả bàn ăn, lao tới tát thẳng mặt mẹ tôi, vừa đánh vừa chửi:
“Tôi bà mới thất đức! Con gái lớn nhà bà ngu ngốc, con trai con gái chết sạch, giờ còn định hại vợ tôi à?
Nói cho bà biết, cái thai này chúng tôi đã đi siêu âm, là con trai!
Nếu nó xảy ra gì, nhà bà chết cũng không đền nổi!”
Mẹ tôi bị tát, uất ức khóc nức nở.
Nhưng ba tôi chẳng bênh, lại quay sang trách bà:
“Tuệ Quyên, tôi biết Đông Đông mất bà khó chịu. Nhưng dâu út đang mang cháu trai duy nhất của dòng họ, ăn uống phải cẩn .
này là lỗi của chị dâu rồi.”
Mẹ tôi khóc lóc thảm thiết:
“Rốt cuộc nhà mình đắc tội thần thánh phương nào mà tai vạ này đến tai vạ khác thế này?”
Còn em gái tôi thì thảnh thơi nằm trên sofa, vắt chân rung rung, tâm trạng vui vẻ lạ thường.
5
Chú Hai lái luôn chiếc Mercedes mới mua của nhà tôi, nói là đưa thím dâu đi bệnh viện.
Bao giờ thím khỏi hẳn thì xe mới trả lại.
khi đi, họ còn buông lời đe dọa, bảo mẹ tôi chờ đấy.
này qua bao lâu thì đến rằm tháng Tám.
Bà nghe mâu thuẫn, bèn gọi cả nhà đến ăn cơm cho hòa khí.
Thực chất cũng để răn mẹ tôi một trận.
Cả nhà đông đủ kéo tới nhà bà , này ba tôi cũng không dám để mẹ vào bếp.
Tối đến, ông bà ghế chủ, người đến đông lắm: nhà tôi, chú thím Hai và cả nhà dì, dì còn bế theo con trai lớn.
May mà bàn dài, tôi cạnh mình trống chỗ, liền ra hiệu cho em gái.
Nó hí hửng ngay bên tôi, hơi nóng trong phòng cũng lạnh đi hẳn.
Vừa xuống, bà đã ra một phong bao thật dày, nhét thẳng vào tay thím dâu:
“Con dâu vất vả rồi, bác sĩ nói sao rồi?”
Thím dâu ra vẻ tủi thân, lườm mẹ tôi một cái đầy oán hận:
“Cũng may gần đến ngày sinh rồi, bác sĩ mới cho nhà nằm nghỉ.
Mẹ không biết , chị dâu cho tôi ăn một bữa cơm mà suýt mất con. giờ tôi không dám bước chân vào nhà chị dâu nữa .”
Tôi cúi đầu ăn cơm, nhưng bà bênh thím dâu, bà ta càng lấn tới:
“Con bé cả nay mười sáu rồi phải không? Thêm hai năm nữa là gả chồng, đó cả chị dâu lại kiếm được một mớ.
Chị dâu coi không sinh con uổng phí, tính cả tiền bảo hiểm đền, sau cũng phải được trăm vạn chứ ít à.
Khổ thân nhà tôi, có chồng tôi đi làm, sau này con tôi ra tiền mua sữa.”
Tôi đang ăn chè tám bảo, buột :
“Thì bây giờ thím cũng sinh con rồi mà, biết nhà thím cũng sẽ có chết, lại kiếm được một trăm vạn.”
“À đúng rồi thím, thím cái xe hơi nhà tôi đẹp không? cuối cùng em gái tôi đi viện là trên xe đó đấy, nó thích chiếc xe này lắm.
Tro cốt của nó cũng được chở bằng xe đó nữa cơ.”
Tôi bịa ra, nhưng thím lại tin.
Mặt bà ta trắng bệch, ôm nôn khan.
Ba tôi tức giận quát:
“Con điên, ăn nói cái gì thím thế hả?”
Ông ta định tát, nhưng hồn em gái tôi đưa tay chắn lại, khiến ba loạng choạng ngã nhào xuống đất.
Không lệch chút nào, răng cửa ông gãy luôn, máu me đầy mặt trông rất ghê rợn.
Thím dâu càng khiếp đảm, “ọe” thêm một tiếng rồi nôn thốc ra.
6
Bà xót xa:
“Đừng để tổn hại đến cháu đích tôn của tôi! Dâu út, hai đã chọn bệnh viện nào sinh ?”
Thím dâu gượng gạo cười:
“Mẹ, bệnh viện thì định rồi… là, trung tâm cữ vẫn chọn được ạ.”
Bà sốt ruột:
“Đến ngày rồi mà còn chọn! Sinh con trai là lớn, đừng tiết kiệm mấy đồng này, không đủ thì sang nhà cả mà xin. Dù gì thì con dâu cả chắc cũng chẳng sinh được nữa. Nhà họ coi tuyệt hậu rồi, tiền để làm gì?”
Cô lên tiếng hùa theo:
“Đúng đấy , mẹ nói đúng mà! Sau này con của thím dâu cũng chính là con .
Tiền không để cho nó thì để làm gì? Chẳng lẽ giữ lại cho con bé ngốc Đại Ni à? Sau này con tôi cũng coi con nửa dòng máu.”
Chú cố chen vào:
“ cả, nhà ta xưa trọng nam kế tự, sinh con gái cho dù kiếm được trăm vạn, cuối cùng cũng là dâu người khác, giữ không nổi.”
Ánh mắt cô nhìn tôi chan chứa khinh bỉ.
bà ta vốn chẳng ưa tôi và Tiểu Tụi.
Mỗi dịp Tết đến, lì xì có phần Đông Đông.
Sinh nhật hai , quà cũng có Đông Đông.