Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Sao lại được! Rõ ràng xem cho chúng nó mệnh trường thọ mà!”
Mẹ tôi hất mặt, quăng đồ xuống:
“ nhiều vô ích, lần này gọi mẹ tới là xử lý việc này.
Con bé Tiểu Tụi đó, rồi còn lảng vảng phá nhà.
Mẹ hãy ra tay đánh tan hồn nó, rồi đưa Đông Đông trở lại bụng con. Năm sau con sinh cho mẹ một cháu ngoại trai vàng ròng!
Không có con bé hèn mọn đó, xem ai còn dám khắc con trai tôi.”
Nét mặt mẹ tôi dữ tợn ác quỷ.
Bà ngoại chần chừ:
“Nhưng Tiểu Tụi là con gái ruột của con. nó hồn bay phách tán, chúng cũng mang nghiệp báo.”
Mẹ tôi gào lên:
“Mẹ rốt cuộc có giúp không? không, từ nay chúng đoạn tuyệt, mẹ đừng hòng gặp lại con nữa!”
Bà ngoại thở dài, đảo mắt quanh nhà, chỉ thẳng vào tượng Tài:
“Căn nguyên vấn đề, là ở pho tượng này.”
Trong lòng tôi thót lại, nghĩ thầm:
“Xong rồi.”
Mẹ tôi nhìn tượng Tài, rồi quay sang tôi nghi ngờ:
“Đại , sao mặt con khó coi ?”
12
Tôi đáp:
“Mẹ, bụng con hơi khó chịu, chắc là ăn nhầm rồi.”
Nhắc đến chuyện ăn uống, mẹ tôi đập tay lên trán, bưng phần thức ăn thừa trên bàn đưa cho bà ngoại:
“Mẹ, mẹ ăn thử xem, món này có vấn đề không?
Sao nhà ăn xong đều phát bệnh, mùi vị cũng kỳ lạ. Rõ ràng con tận tay ra chợ mua về mà.”
Bà ngoại không động đũa, chỉ liếc một rồi kết luận:
“Có hình mà không mùi, ấy là đồ đã cúng qua .
Đĩa này tuy còn hình dạng, nhưng ngửi lại bùn đất.
Này là bị quỷ ăn rồi.”
Mẹ tôi run tay, thức ăn rơi xuống đất.
Bà nhìn sang ba tôi, giọng kích động:
“Em đã là có quỷ mà! nhà anh không ai tin em! là có quỷ!
Em không hại thím dâu Hai đâu, chẳng qua cô mang bầu con trai thì có mà ghê gớm chứ!”
Có mặt bà ngoại, ba tôi không dám động tay, chỉ dỗ dành:
“Anh biết em ấm ức, nghe mẹ đã.”
Ánh mắt bà ngoại vẫn dừng trên tượng Tài:
“ muốn tiễn hẳn hồn Tiểu Tụi đi, có hai cách.
Một là các người thành tâm xin lỗi, làm phép siêu độ cho nó.
Hai là tìm đá trấn hồn đặt lên mộ, ép nó vĩnh viễn không dám xuất hiện.”
“Nhưng dù sao nó cũng là con gái ruột mười mấy năm, thấy nên chọn cách thứ nhất.”
Lời vừa dứt, mẹ tôi liền phản bác:
“Không! Tôi phải khiến nó hồn bay phách tán!
Con tiện nhân đó đời này đừng hòng bước vào cửa nhà tôi nữa!”
Rồi bà quay lại chuyện tượng Tài:
“Nhưng pho tượng này con rước từ chùa về, sao lại có vấn đề được?”
Bà ngoại thẳng thừng:
“Trong tượng Tài, có vong hồn chiếm chỗ.”
13
Mẹ tôi ngây người, bà ngoại giải thích:
“Trong tượng có kẻ nhét thứ vào.”
Mẹ tôi do dự, không tin rằng cúng bái bấy lâu lại là tà linh.
“Ý mẹ là, trong đó là Tiểu Tụi?”
Bà ngoại:
“Đập ra xem rõ.”
Bà lấy búa nhỏ, khấn mấy trước tượng rồi giáng xuống.
“Rắc” – lộ ra một hũ cốt.
Mẹ tôi hét lên:
“Sao lại là Đông Đông! cốt của Đông Đông sao lại ở trong tượng Tài?”
Bởi tôi đã tráo đổi rồi. Nhưng tất nhiên, tôi chẳng đời nào thật.
Mẹ tôi nhìn bà ngoại cầu cứu:
“Đây là hũ của Đông Đông, nó chắc sợ hãi ở nghĩa địa nên mới trở về.”
Tôi cạn lời. Đúng là mê tín đến mức tự nghĩ lý do cho .
Bà ngoại thở dài:
“Con vốn mệnh vô tử. Năm đó không phải lấy một hồn một phách của Đại xuống âm phủ đón con, thì con với Đông Đông chẳng có duyên.
Cũng vì mà Đại ngây ngốc suốt năm.”
Đến đây, tôi không nổi nữa.
Thảo nào từ khi Đông Đông và Tiểu Tụi mất, đầu óc tôi càng tỉnh táo.
Hóa ra phần hồn bị lấy đi lại quay về thân thể tôi.
Khó trách tôi thấy được những thứ người khác không thấy.
Có điều, bà ngoại chắc chưa biết tôi đã hồi hồn.
Ánh mắt mẹ tôi sáng rực:
“Mẹ, vậy có thể lấy thêm một hồn một phách của Đại , cho nó dẫn Đông Đông về không?
Mẹ xem, Đông Đông cứ ở nhà là vì nó giận con không chăm sóc tốt.
Nhưng không sao, nó về rồi, con bù đắp gấp đôi cho nó.”
Bà ôm hũ , rơi nước mắt thì thầm:
“Con trai à, chỉ cần con vui, mẹ ăn cơm thiu canh hỏng cũng cam lòng.”
Tôi bỗng thấy buồn nôn.
Khi tưởng là Tiểu Tụi, bà hận đến muốn nghiền xương nát thịt.
Đến khi là con trai thì lại thành lỗi của bà, lại thương tiếc đến .
Người có thể thiên vị đến mức này sao?
Bà ngoại nhìn tôi, đầy thương xót:
“Đại vốn đã mất một hồn một phách, lấy nữa e rằng nó .”
Mẹ tôi lạnh lùng:
“ thì , miễn Đông Đông trở về trong bụng tôi. Tôi làm cũng được.”
Ánh mắt tôi nhìn hai người càng lạnh lẽo.
nhưng họ chẳng nhận ra.
Bà ngoại nhún nhường:
“Con vẫn cần có con trai mới đứng vững ở nhà họ . Đành Đại thôi.”
cha bà ấy chứ !
Sao không bản thân?
Sao không con gái ruột?
Cứ bám lấy tôi – đứa cháu ngoại – mà rút mãi.
14
Việc đã định, tôi nào có quyền phản đối.
Bà ngoại bảo mẹ tôi ôm hũ , nhà ra nghĩa địa.
Mẹ tôi giật lấy thanh kiếm đồng sau lưng bà ngoại, lia loạn xạ xuống mộ của Tiểu Tụi.
Nhưng bà không biết, trong mộ lại chôn con trai cưng của .
Tôi tận mắt thấy Đông Đông gào thét không tiếng, thân thể đầy lỗ thủng bởi luồng kiếm khí.
Nhìn gương mặt dữ tợn của mẹ tôi, nó sợ hãi chạy trốn, chẳng còn chút oai phong nào.
Cuối , nó bị ép nhập vào lòng bà, rồi tan biến ngay tại chỗ.
Vĩnh viễn hồn bay phách tán.
Sắc mặt bà ngoại tái đi.
Tuy không thấy được linh hồn, nhưng lăn lộn âm dương năm, bà thừa biết giết quỷ là đại tội.
Song bà không ngăn cản, chỉ khẽ than:
“Tiểu Tụi, đừng trách. Coi trả ơn sinh dưỡng cho mẹ con đi.”
Tôi mỉm .
Tiểu Tụi sao trách được?
Người biến mất là Đông Đông mà.
Hơn nữa, gọi là ơn sinh dưỡng, từ khi bị mổ lấy thận đã trả xong rồi.
Bà ngoại bày trận pháp.
Bà lấy một con gà trống, bịt mắt, buộc dây vào chân, đầu dây kia nối vào ngón tay tôi.
Bà bắt tôi nằm yên trước mộ Đông Đông, không được nhúc nhích.
Đặt hũ – tưởng là của Đông Đông – trước mặt tôi.
Cắm mấy nén hương.
Đầu hương nổ ba lần, báo hiệu Tiểu Tụi không nhận hương khói.
Nó ngồi trên mộ, lạnh lùng nhìn bà ngoại và ba mẹ.
Bà ngoại thấy vậy, lẩm nhẩm chú, nhét đầu gà vào cánh, quay ba vòng.
Con gà ngất lịm.
Sợi dây khẽ giật, kéo ngón tay tôi.
Tôi thấy hồn chấn động.
Khoảnh khắc tiếp theo, linh hồn tôi rời khỏi thân xác.
15
Giọng bà ngoại vang bên tai tôi:
“Đại , có thấy Đông Đông không?
thấy thì kéo nó về phía mẹ mày, đừng nó chạy.”
Nhưng trong mắt tôi chỉ có Tiểu Tụi. Tôi tự nhiên nắm tay em gái, dắt nó về phía bụng mẹ.
Em không chống cự, ngoan ngoãn đi theo.
Khoảnh khắc đó, ký ức bị phong kín trong phần hồn đã mất của tôi ùa về.
Năm ấy, tôi bị rút một hồn một phách, lang thang dưới âm gian nhiều , chẳng gặp lấy một bé nào.
Tôi vừa lạnh vừa đói, khóc lóc cầu xin bà ngoại.
Nhưng bà không chịu đưa tôi về, cứ ép tôi đi tiếp, đi mãi tìm.
Khi tôi thấy sắp vĩnh viễn mắc kẹt nơi đó, cuối tôi gặp một bé gái ngồi bên đường khóc.
Tôi hỏi:
“Em có muốn làm em gái của không?”
Con bé ngẩng khuôn mặt gầy gò:
“Muốn, nhưng phải cho em ăn no nhé. Em làm con gái nhiều nhà rồi mà chưa từng sống qua tuổi trưởng thành. Làm con gái lắm.”
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó:
“ hứa!”
là nó thành em gái tôi. tôi tự chọn Tiểu Tụi làm em gái.
Nhưng khi biết tôi dẫn về một đứa bé gái, bà ngoại ép tôi bỏ thêm một hồn một phách đổi lấy một con trai.
Sau này, biết tạo nghiệt, bà nhiều năm né tránh mẹ tôi, chẳng ngờ hôm nay lại thành ra này.
Ban đầu bà ngoại chọn giờ mổ đẹp cho mẹ, nhưng bị bà nội gạt đi, bảo sinh thường tốt hơn.
Còn tôi, ngây dại suốt năm, cũng chẳng bảo vệ nổi Tiểu Tụi.
Giờ đây tôi lại hỏi em gái:
“Có muốn làm em trai của không? Lần này, bảo vệ em, không ai ức hiếp nữa.”
Em ngẩng mặt, vẫn chỉ đáp gọn hai chữ:
“Muốn.”
16
Mẹ tôi cuối cũng mang thai lại.
Bác sĩ khuyên tử cung đã kém, lại là sản phụ lớn tuổi, không nên sinh.
Nhưng bà không nghe, nhất quyết giữ con.
Cuối , đứa bé chào đời. Mẹ tôi cắt bỏ tử cung, nhưng toại nguyện sinh ra một bé.
Đặt tên là Bách.
Nhìn khuôn mặt bụ bẫm của nó, tôi biết em gái tôi đã quay về.
nó ra đời, trên đường tới thăm mẹ tôi, bà ngoại bị xe tải cán , thân xác nát bấy, đầu trái dưa vỡ.
Tôi hiểu, đó là báo ứng sau năm nghịch thiên cải mệnh.
Con của thím Hai cũng chào đời, nhưng lại là dị dạng. Thím gục ngã, kêu than khắp nơi, chẳng ai trong nhà thèm ý.
Chẳng lâu, chú Hai ngoại tình, những đứa con sau toàn là gái, không một đứa con trai. Hơn , kiểm tra ra thì mấy đứa bé đó cũng chẳng phải con hắn.
Dì thì ly hôn, chỉ mang theo hai vạn đồng, bị bà nội chửi rủa con là đồ tạp chủng. Dì uất ức bỏ con lại, đi biệt xứ.
gia đình náo loạn gà bay chó sủa.
Chỉ riêng mẹ tôi, nhờ sinh được con trai, mà địa vị bỗng chốc nâng cao, tươi .
Nhưng không ngờ, nuôi Bách cực vô .
Nó rời tay một phút là khóc đến trớ sữa, bám víu khỉ con, quấn riết lấy ba mẹ tôi.
Mẹ thử đưa tôi bế, nhưng nó gào khóc đến mức hàng xóm nghi ngờ chúng tôi bạo hành.
Tôi bèn đào mộ Đông Đông, lấy ra hũ của Tiểu Tụi.
Quả nhiên, khi bà nội vui vẻ ôm nó, nó lại cầm ngay nĩa “vô tình” đâm vào mắt bà.
Bà nội mất con mắt, khóc bị chọc tiết lợn.
Nhưng ông nội chỉ lạnh nhạt:
“Bà già rồi, còn cần mắt làm . Tiểu Bách là cháu đích tôn duy nhất của nhà !”
Bách không sợ cảnh máu me, vẫn khoái trá.
Đến khi nó học cấp hai, nó bắt ép ba mẹ tôi đưa tôi một triệu, bắt tôi cút khỏi nhà, không nó tự tử trước mặt thiên hạ.
dỗ dành, cuối mẹ tôi giao cho tôi một nửa gia sản, đoạn tuyệt quan hệ mẹ con.
Tôi mừng thầm, lập tức ôm tiền ra ngoài học đại học, cắt đứt tất .
17
Hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, Bách công khai đồng tính.
Nó ôm eo một anh Tây da trắng cao mét tám lăm, ngọt ngào :
“Ba mẹ, con giới thiệu, đây là chồng con.”
Ba tôi nghe xong lăn đùng ra, vào viện thì chẩn đoán đột quỵ, chẳng lâu qua đời.
Mẹ tôi khóc mù mắt, mỗi lần nghĩ lại là nức nở.
Nhưng Bách thấy phiền, dần cũng chẳng về thăm, mua căn hộ gần nhà tôi, sống “ông xã” vui vẻ.
Đến lúc mẹ tôi hấp hối, vẫn lẩm bẩm gọi tên Đông Đông, mong con cưng còn sống.
Khi ấy, Bách cúi xuống, thì thầm:
“Mẹ, quên , năm xưa mẹ dùng kiếm đồng chém tan hồn Đông Đông.
Con là Tiểu Tụi đây, mẹ ạ.”
Mẹ tôi phát ra những tiếng ú ớ, mắt đầy hoảng loạn.
Tôi tiến lại gần:
“Mẹ, đã bảo Tiểu Tụi thích hũ màu hồng. năm đó mẹ chịu bỏ tiền mua cho nó, thì tôi đã chẳng đổi chỗ rồi.”
Mẹ tôi trợn tròn mắt, trong uất hận.
Tôi không bà còn cơ hội thành ma quấy phá, trực tiếp bỏ hũ vào hộp giày, đưa vào chùa nhốt dưới chân Phật.
Bà thích hộp giày, tôi biết mà.
Sau này, Bách với tôi:
“ à, mới thấy, vẫn là làm con trai tốt hơn. Con gái có ngoan mấy cũng bị coi là gánh nặng.
Chỉ cần là con trai, dù khiến nhà tan nát, họ cũng chỉ đổ cho phong thủy xấu. Ha ha ha!”
Tôi :
“Thời phong kiến qua rồi, giống tàn dư ấy càng càng ít. Từ nay, trai gái cũng nhau.”
“À, không sinh cũng được.”
-HẾT-