Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

phu đặt tiệc hải sản để mừng nhật tôi, người luôn cao ngạo lùng ấy lại tự tay bóc tôm cho tất cả mọi người trên bàn.

Ai khen anh chu đáo, ghen tị vì tôi có bạn tốt.

Chỉ có trợ lý của anh – Ôn Tình – nhận ra tôi có đó không ổn.

“Chị , sao chị không ăn? Quán này hồi đại học bọn em rất hay đến, hương đảm bảo lắm.” Một người bạn trêu đùa.

“Rõ ràng là Ôn Tình thích, chứ anh Tiêu trước giờ đâu có ăn hải sản, vì cô ấy mới mỗi đều hẹn đây, chẳng màng đến anh em sống chết.”

“Sau này chủ quán thiếu tiền suýt đóng cửa, anh Tiêu còn mua lại tiệm để đưa tiền cho ông ta tiếp tục kinh doanh…”

Trước đến đây, Lê Tiêu từng nói tôi rằng đây là tiệm của anh.

Tôi nhìn anh, anh chăm chú xử lý thịt tôm, chấm sốt rồi trực tiếp đặt vào bát của Ôn Tình.

chính Ôn Tình nhận ra sắc mặt tôi không ổn.

“Để chị ăn đi.” Cô ấy chủ động nhường miếng tôm to nhất cho tôi.

Tôi mặt không nhận.

Lê Tiêu đang yên lặng bóc tôm lập tức ngẩng đầu.

“Ôn Tình có lòng gắp đồ ăn cho em, em làm mặt thế?”

Anh tự tiện cầm bát tôi. Tôi phản xạ hất tay anh ra.

“Năm ngoái anh ép em ăn hải sản, em bị dị ứng nhập viện, anh quên rồi à?”

Dầu bắn trúng chỗ nhạy cảm trên người anh.

Ôn Tình còn nhanh hơn cả tôi – người vợ cưới – lập tức rút khăn giấy giúp anh lau sạch.

Tôi đã Lê Tiêu suốt 5 năm, giúp anh vượt qua bè lũ anh em các lão thành gian xảo, ngồi lên trí tổng giám đốc. Tôi luôn tính anh, kiêu ngạo nhạt, người lạ đừng đến gần.

Thế mà lúc này, anh lại để một người phụ nữ khác cúi đầu sát vào lòng, lau chỗ chân sát đùi cho anh.

Một bạn học say rượu vừa vặn nhìn thấy cảnh mờ ám đó.

“Không chứ, quay lại người rồi à? Đừng có nóng vội vậy chứ, cạnh có khách sạn đấy, để tôi đặt phòng cho hai người––”

Lê Tiêu mặt , chộp lấy khăn bàn trên bàn ném sang.

miệng nói cho sạch sẽ vào.”

Cả bàn lập tức im lặng.

Chỉ có Ôn Tình là điềm nhiên như không, kéo tay áo anh, như đang an ủi.

“Không sao đâu mà.”

Hành động nhỏ nhẹ. Nhưng lại thân mật hơn cả tôi – thê của anh.

“Quay lại người ? Không anh nói Ôn Tình chỉ là bạn học sao?”

Tôi đạp ghế đứng dậy.

Lê Tiêu lập tức đứng lên, theo phản xạ che chắn Ôn Tình ra sau lưng.

Mặt anh đầy cảnh giác, tay ôm lấy Ôn Tình vì căng thẳng mà nổi gân xanh.

“Chị , bữa tiệc hải sản nay là em đặt. Gần đây anh Tiêu bận quá em nhận phần mừng nhật chị, nhưng lại không chị bị dị ứng, xin lỗi chị.”

Ôn Tình thành khẩn xin lỗi, giải thích rõ ràng.

“Em Lê Tiêu chỉ là bạn học, nếu vẫn khiến chị không vui, em có thể rời khỏi công ty.”

“Không được!”

Lê Tiêu là người đầu tiên phản đối.

Anh phản xạ định nắm lấy tay áo Ôn Tình, nhưng ngón tay chạm nhẹ rồi lại kiềm chế rút về.

“Ý anh là, dự án vẫn cần em.”

Anh bảo vệ Ôn Tình, rồi quay sang nhìn tôi.

“Là anh sơ suất, không liên quan đến Ôn Tình. Em đừng gây chuyện nữa.”

Những người bạn khác bắt đầu khuyên can.

“Chị à, lời rượu của kẻ say thôi, để bụng thì không đáng đâu.”

“Đúng đó, nếu anh Tiêu Ôn Tình , thì đã chẳng đính chị.”

nay là nhật tôi, tôi từng nói chỉ anh một mình, vậy mà lại kéo đến một đám bạn của họ.

Mỗi người một câu, át cả tiếng tôi.

Lê Tiêu từ đầu đến cuối vẫn lùng nhìn.

Cứ như thể tôi mới là kẻ có lỗi, nhỏ nhen đố kỵ, vu khống người tốt.

Nhưng, một người cứng nhắc như anh, chẳng nhớ nổi bất kỳ kỷ niệm nào của chúng tôi, vậy mà từ Ôn Tình xuất hiện, lại bắt đầu gửi hoa đặt bánh cho toàn bộ nhân viên nữ vào ngày lễ tình nhân.

Thậm chí, anh còn đặc biệt quy định ba ngày nghỉ mỗi tháng dành cho nhân viên nữ.

Vì Ôn Tình bị đau bụng kinh.

Một người từng vào bếp, lúc tôi tới kỳ còn kéo tôi đi uống rượu, mua cà phê đá cho tôi, vậy mà sau lưng lại lén học nấu chè dưỡng bổ máu.

“Lê Tiêu, em nghe anh nói, anh không thấy hổ thẹn sao?”

Ngực tôi nghẹn lại, khó thở.

Năm năm qua, tôi không nỡ buông bỏ.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, chỉ cần anh nói một câu “không”, tôi sẽ nguyện tin anh thêm một nữa.

Nhưng anh lại cúi đầu, tránh ánh mắt tôi.

Vẫn là Ôn Tình phá vỡ im lặng.

“Chị ––”

“Cô im đi!”

Tôi bị dồn đến giới hạn cuối cùng, cắt ngang lời cô ta.

Lê Tiêu lập tức nhíu mày.

“Em hung dữ !”

Tôi có vấn đề, anh đến cả lời nói dối không nói, vậy mà vì Ôn Tình, năm năm qua đầu tiên quát tôi.

“Lê Tiêu, anh đúng là đồ khốn.”

Tôi cầm ly rượu cạnh hắt thẳng vào người anh.

Không ngờ Ôn Tình đột nhiên lao tới chắn phía trước.

Cô ta thấp hơn Lê Tiêu khá nhiều, ly rượu đỏ vốn định tạt vào áo anh nay lại hắt hết lên mặt cô ta.

“Em không sao chứ?”

Giọng nói nhạt của Lê Tiêu phút chốc trở căng thẳng.

Anh gần như ôm cô ta vào lòng, còn cẩn thận dùng tay áo lau mặt cho cô.

Như đang nâng niu một báu vật.

Rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt đã tràn đầy căm ghét.

“Hứa Uyển Ý! Em quá đáng lắm rồi! Xin lỗi Ôn Tình ngay!”

Lẽ ra anh , tôi ghét nhất là bị ép buộc ra lệnh.

Nhưng vì lo lắng cho cô ta, anh đã quên.

Tôi ném luôn ly.

“Dựa vào đâu? Cô ta tự lao vào!”

Lê Tiêu túm chặt lấy cánh tay tôi.

Anh có tập gym, sức rất mạnh.

Cổ tay tôi bị siết đỏ ửng, cả người bị đẩy lùi lại, cánh tay va vào mảnh ly vỡ, rách một đường, máu lập tức trào ra.

Tôi đau đến nhíu mày.Lê Tiêu hoàn toàn không để ý.

“Tôi nhắc lại nữa, xin lỗi đi!”

Anh nhìn chằm chằm tôi.Như đang nhìn kẻ thù.

Khoé mắt tôi cay xè, giọng không kiềm được mà nghẹn ngào.

“Lê Tiêu, rốt cuộc ai mới là thê của anh?!”

Lê Tiêu sững người.

Trong khoảnh khắc anh thất thần, tôi dốc hết sức hất tay anh ra, vung tay tát mạnh vào mặt anh, rồi xoay người bỏ đi.

Mọi người bị tát bất ngờ của tôi làm cho câm lặng.

Giọng Ôn Tình vang lên đầu tiên từ phía sau.

“Vẫn đi dỗ cô ấy đi.”

Nghe rộng lượng, lại càng khiến tôi giống một kẻ vô lý, như đàn bà chanh chua.

Vậy mà Lê Tiêu lại nghe lời cô ta.

Anh đuổi theo.

“Hồi đại học, anh từng theo đuổi Ôn Tình, nhưng cô ấy không đồng ý.”

“Cô ấy khác em anh, cô ấy có lòng tự trọng, có ước mơ riêng.”

này cô ấy quay lại, là anh mời đến giúp anh. Giữa bọn anh không hề vượt ranh giới, càng không có mờ ám.”

“Em mắng anh, đánh anh anh chịu. Nhưng không làm khó cô ấy.”

Một người luôn ít lời như anh, hiếm nói nhiều đến vậy.Mỗi câu đều là vì Ôn Tình.

Thì ra, cô ta không người yêu , mà là “bạch nguyệt quang” anh từng yêu nhưng không thể có được.

“Anh rốt cuộc có đang nghe em nói không?!”

Xe phanh gấp đường.Suýt chút tôi đập đầu vào kính.

Lê Tiêu nhíu mày nhìn tôi.

“Ngày mai em đi xin lỗi Ôn Tình, vài nữa anh xong việc rồi bù nhật cho em.”

Giọng điệu như lẽ đương nhiên.

Tôi không còn dự, gửi tin nhắn cho anh qua điện thoại.

【Em huỷ . Những người anh từng nói – thanh niên tài giỏi các kiểu – sắp xếp cho em đi】

Anh lập tức hồi âm.

【Thằng khốn đó dám bắt nạt em?!】

【Em đang đâu? Anh cho người đến đón ngay.】

【Anh đang họp nước ngoài, ba ngày nữa về. Lúc đó chó ngoan hay chó sói, tùy em chọn!】

Tôi kịp trả lời.Lê Tiêu đã lái xe tới bệnh viện.

“Em bị thương tay rồi, xử lý vết thương trước đã.”

Cảm xúc qua đi, anh dường như lại trở về làm người bạn chu đáo, không giỏi ngọt ngào nhưng chăm sóc tôi bằng hành động.

Tôi thấy mềm lòng, cất điện thoại lại.

“Xin lỗi, không đánh anh. Là em quá kích động.”

Anh không để bụng, đưa tôi tới gặp bác sĩ để khử trùng, băng bó.

Còn dặn bác sĩ:

“Bạn gái tôi sợ đau, phiền anh nhẹ tay một chút.”

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bác sĩ y tá, tôi băng xong vết thương bước ra.

Anh đang gọi điện.

“Đang bệnh viện rồi. Vẫn là em chu đáo hơn. nay xin lỗi, ngày mai anh sẽ để cô ấy tự mình xin lỗi em.”

Thảo nào anh đột nhiên đổi thái độ, thì ra là xem được tin nhắn của Ôn Tình.

Bạch nguyệt quang có sức ảnh hưởng đến vậy, còn tôi như một kẻ tối tăm, lén lút mọi thứ về cô ta.

Anh tôi rất nhanh đã gửi hồ sơ của Ôn Tình đến.

Người mẹ thiên , người cha bất lực, người em hút máu – chỉ riêng cô ấy là đóa bạch liên kiên cường mọc lên từ bùn lầy nhưng không bị vấy bẩn.

Cô ấy rất xuất sắc, tự mình thi đậu vào trường trung học trọng điểm của tỉnh. Lê Tiêu học cùng cô suốt ba năm, lại vì cô mà lại trong nước học đại học.

Anh từng theo đuổi cô một cách mãnh liệt, nhưng bị từ chối vì khoảng cách thân phận. Sau đó anh chán nản một thời gian dài, rồi dọn ra khỏi nhà họ Lê, bắt đầu tự lập.

Năm năm trước, chúng tôi tình cờ gặp lại trong một bữa cơm cha tôi tổ chức.

Ngày đó, tôi ngẫu nhiên chọn trang phục, không ngờ lại trùng khớp phong cách Ôn Tình ngày xưa.

Lê Tiêu nói rằng vừa gặp tôi đã yêu. Thì ra là “vì em giống cô ấy”.

Thảo nào anh luôn thích mua cho tôi những kiểu váy tương tự. Dù tôi đã nói không thích, anh vẫn cứ cố chấp.

Không vì tôi mặc đẹp, mà vì tôi giống cô ấy.

Tim tôi nhói lên từng cơn âm ỉ.

Tôi quay sang nhìn gối, Lê Tiêu quay lưng lại phía tôi, ngủ rất say.

Khoảng ba tháng trước, anh đã không còn ôm tôi ngủ. Nhìn lại thời gian, trùng khớp lúc Ôn Tình quay về.

Năm năm rồi, đầu tiên tôi cầm điện thoại anh lên.

Mật khẩu là một dãy số, anh từng thay đổi. Trước đây tôi không để ý, giờ mới – đó là ngày của Ôn Tình.

Ghi chú trong điện thoại anh dày đặc, toàn bộ là những sở thích điều kiêng kỵ của Ôn Tình, không có lấy một dòng liên quan đến tôi.

Trong album bí mật, là những tấm ảnh thanh xuân của Ôn Tình, mọi góc độ – xinh đẹp, dịu dàng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương