Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nghe nói, hồi còn đi học, cô Ôn có một thần tượng. Hình như… họ Phó thì phải?”
Là tin tức lề mà anh trai tôi gửi tôi.
Phó Ngôn Triết từng là cựu sinh viên xuất sắc, mời trường làm diễn giả trong lễ kỷ niệm.
Sau lần đó, Ôn Tình bất ngờ chối Lê Tiêu một cách thẳng thắn.
Cô ta nói không thích những thiếu gia chỉ biết dựa dẫm vào gia đình, nếu sau thực sự phải gả vào hào môn, cũng chỉ chọn mẫu người như gia chủ nhà họ Phó – người có thể tự mình xoay thế cờ, biến bài xấu thành thắng lợi.
“Trước khi điều đó xảy ra, tôi nỗ lực hết mình để đuổi kịp anh ấy.”
Câu nói đầy nghị lực ấy càng khiến Lê Tiêu say mê.
cũng chính nhờ câu nói ấy, cô ta nổi danh trong giới thiếu gia.
Có người từng dẫn cô đến trước Phó Ngôn Triết.
Anh vẫn như thường, chẳng mảy may hứng thú.
“Cô ta muốn giẫm lên tôi để leo lên à? Đóng ?”
Sau đó, cô ta thật sự đi theo một ông chủ trong bữa tiệc, ra nước ngoài khởi nghiệp.
đến ba tháng trước, đột nhiên quay .
“Chào anh Phó, đã lâu không gặp.”
Ôn Tình bước ra phía sau Lê Tiêu.
Phó Ngôn Triết thản nhiên nhìn cô ta một cái.
“Không quen.”
Anh lấy cổ tay tôi rời đi.
Lê Tiêu giơ tay chặn lại.
“Hai người làm đấy? tôi chết rồi chắc?”
Anh nhìn chằm chằm bàn tay Phó Ngôn Triết đang tay tôi.
“Buông tay ra!”
Phó Ngôn Triết không nhúc nhích.
Lê Tiêu lại ánh sang tôi.
“ , nghe lời, với anh. Anh như hôm nay từng xảy ra chuyện .”
Gương Phó Ngôn Triết vẫn bình tĩnh, lực nơi bàn tay anh siết chặt thêm đôi chút.
Lần hiếm hoi anh không chắc tình thế.
Tôi rút tay ra.
Ánh Lê Tiêu bỗng sáng lên, đưa tay đón lấy tôi.
ngay giây sau, tôi đã thân mật khoác tay Phó Ngôn Triết.
Cơ thể anh hơi cứng lại.
phản ứng nhanh, anh liền đưa tay còn lại phủ lên tay tôi, phối hợp hoàn hảo với màn diễn của tôi.
Tôi càng thêm vững tâm.
“Giữa tôi anh đã không còn nữa, Lê Tiêu. Nên chú ý thái độ khi nói chuyện với tôi.”
Sắc Lê Tiêu vô cùng khó .
Trước kia tôi còn quan tâm anh, thấy anh giận là liền lo lắng.
Giờ thì… không còn quan trọng nữa.
Tôi khoác tay Phó Ngôn Triết rời đi.
Lúc lướt nhau, Lê Tiêu khẽ kéo nhẹ ống tay áo tôi.
Chạm một cái rồi buông.
“ , nếu hôm nay em bước ra khỏi cánh cùng anh ta…”
Anh dừng lại, khó khăn lắm mới thốt nửa câu sau.
“…chúng ta như chấm dứt.”
Lời vừa dứt, im lặng kéo dài.
Ôn Tình khẽ huých vào anh.
“Họ đi rồi.”
Ra khỏi nhà hàng.
Anh trai tôi đã đứng đợi ngoài.
Anh dang tay chào đón tôi, gương đắc ý không giấu nổi.
“Thế nào, anh sắp xếp đủ hả giận ?”
Thì ra, anh cố ý sắp đặt để Phó Ngôn Triết đến giúp tôi hả giận.
Anh đúng là người hiểu thanh niên chúng tôi cần .
“Hả giận chứ, mấy bộ phim ngắn em xem không uổng .”
Tôi chui ngay vào ghế phụ.
Phó Ngôn Triết phía sau túm lấy cổ áo tôi.
“ cát-xê của tôi tính sao đây?”
Tôi bị kéo theo quán tính.
Ngẩng đầu lên, ánh tình cờ quét sổ tầng trên nhà hàng.
Lê Tiêu đang đứng đó.
Tôi lập tức ôm lấy Phó Ngôn Triết.
Anh hơi sững lại, may mà không đẩy tôi ra.
“Ôm em nhanh lên.”
Tôi lấy tay anh, vòng ra sau lưng mình.
tai vang lên giọng nam trầm khàn, ngứa ngứa tê dại.
“Ai dạy em trả nợ kiểu đấy?”
Tôi ngại ngùng co rụt cổ.
“Vẫn đang bị theo dõi ở tầng trên kìa. Đã diễn thì phải trọn vẹn. thì cứ đòi anh trai em.”
Rèm tầng trên lập tức kéo sập xuống.
Lê Tiêu biến mất khỏi tầm .
Tôi liền buông tay ra.
Lợi dụng lúc Phó Ngôn Triết không để ý, tôi chui tọt vào xe, đóng lại.
Anh đứng đường thêm một lúc nữa.
Trời đã tối, không nhìn nét anh.
Chỉ là sau khi lên xe, anh im lặng suốt đường đi.
Tôi cũng không chủ động bắt chuyện, đang bận xem báo cáo tài chính mà phòng kế toán mới gửi đến.
Tập đoàn Thanh Kiêu là ty mà tôi đã cùng Lê Tiêu gây dựng nên – không phải chỉ là của riêng anh.
Ba tháng , muốn lấy lòng Ôn Tình, anh ta đã tự ý điều một khoản lớn của ty.
Tôi nhỏ đã không có thói quen chịu thiệt thòi mà im lặng.
Khi yêu anh, tôi có thể bỏ mọi chuyện. anh hết lần đến lần khác chèn ép tôi — thì từng khoản, từng nợ, tôi tính với anh.
Khi tôi làm xong bảng tổng hợp, xe cũng vừa chạy vào biệt thự nhà họ Phó.
Nhà tôi ở tỉnh khác, nên trước chỉ có thể tạm ở nhờ nhà Phó Ngôn Triết.
“Em vẫn ở phòng cũ.”
Anh trai tôi Phó Ngôn Triết rất thân, trước kia lúc còn nhỏ, tôi hay bám theo họ chơi cùng.
Khi đó để tiện, Phó Ngôn Triết đã sắp xếp riêng tôi một căn phòng.
Không ngờ sau từng ấy năm, căn phòng vẫn còn, thậm chí cách bài trí vẫn không thay đổi — y như lúc tôi rời đi lần trước.
Chỉ khác là mọi thứ sạch không một hạt bụi, ràng có người thường xuyên dọn dẹp.
“Phó Ngôn Triết.”
Tôi hứng chí, nghiêng đầu nhìn anh.
“Anh không phải là âm thầm yêu thầm em đấy chứ?”
Anh miệng độc, theo thói quen lẽ ra phải buông lời mỉa mai tôi.
lần , anh chỉ nhìn thẳng vào tôi.
“Tại sao lại không?”
Hả?
Tôi ngẩn người.
Vốn trêu anh, giờ lại thành ra tôi bối rối không biết phải làm .
Quả nhiên, càng lớn tuổi càng khôn.
Tôi lúng túng đóng .
Anh đưa tay chặn lại.
“Anh thích em.”
Không đợi tôi phản ứng, anh lại đổi lời.
“Thôi, nói hơi vội. Để mai nói tiếp, ngủ sớm đi.”
Anh khẽ đóng lại giúp tôi.
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, Phó Ngôn Triết đã không còn ở đó.
Xem ra lời hôm chỉ là trò đùa trả đũa việc tôi trêu anh.
Tôi cũng không để tâm.
— Lê Tiêu gọi điện tôi.
Tối anh uống rượu với bạn đến tận nửa đêm, là Ôn Tình đưa anh nhà.
Sáng nay tỉnh dậy trong mơ màng, chợt phát hiện đồ đạc của tôi đều biến mất, ảnh chụp chung cũng bị cắt đôi.
Cảm giác chua xót âm ỉ dâng lên trong lồng ngực. Tới khi kịp phản ứng thì anh đã bấm gọi tôi.
Điện thoại vừa kết nối, anh im lặng thật lâu.
“Nếu anh không có muốn nói, em cúp máy đây.”
“Đợi đã.”
Giọng anh khàn khàn.
“Em đi đâu rồi? Đồ đạc của em đâu? Tại sao cả ảnh cũng bị cắt hết?”
Tôi bực bội đáp:
“Tối anh say quá nên không nghe à? để em nói lại — toàn bộ trang sức đính hôn anh tặng em, em đã quy đổi ra , cùng với sính lễ, đều vào tài khoản anh. Hôn ước của chúng ta hủy bỏ, chia tay rồi.”
Tôi cúp máy.
Anh gấp gáp, thốt ra lời mà không suy nghĩ:
“Tại sao? Tại sao lại hủy hôn? Là Phó Ngôn Triết à? Em yêu anh ta rồi sao?”
Tôi suýt bật cười bị anh ta lật ngược tình thế.
“Tùy anh nghĩ sao cũng .”
Nghĩ rồi, tôi bổ sung thêm:
“À đúng rồi, anh mau thu xếp lại đi. Dạo em đến ty. Những vấn đề tài chính, em cần một lời giải thích ràng anh.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Tiện tay, tôi chặn tất cả phương thức liên lạc với anh ta.
Liên lạc cuối cùng cũng bị cắt đứt.
Lê Tiêu ngồi đó, rất lâu vẫn thể hoàn hồn.
Hứa Ý không phải từng giận dỗi anh.
Khi nghiêm trọng, cô cũng từng bỏ nhà ra đi.
mỗi lần như , cô đều ầm ĩ lên, luôn cố tình để lại manh mối cùng thông tin liên hệ – để anh có thể dễ dàng tìm thấy cô.
kể những bức ảnh chụp chung – bao năm nay, cô luôn chúng như bảo vật, kỳ tự tay lau dọn.
Cơn say tan đi, Lê Tiêu bất chợt toát mồ hôi lạnh.
Anh bật dậy, loạng choạng lao vào phòng tắm.
Quả nhiên, tấm thẻ đó nằm trong túi áo của anh – Ôn Tình nhặt cất giúp.
Anh lập tức gọi thư ký điều tra – không thiếu một đồng, thậm chí còn nhiều hơn cả sính lễ quà đính hôn trước đây.
“Là khoản tài khoản của Tập đoàn Phó thị.”
Đây là sự khiêu khích khai của Phó Ngôn Triết.
Anh ta cướp vị hôn thê của Lê Tiêu, đến cả việc trả cũng đầy bá đạo.
Tại sao chứ?
nhỏ, Phó Ngôn Triết đã là “con nhà người ta”, khiến anh sống mãi trong cái bóng của người đó.
Khi lớn lên, cô gái mà anh thích lại đối phương là thần tượng.
Khó khăn lắm anh mới gặp một người con gái toàn tâm toàn ý anh — rồi lại bị cướp mất.
Hứa Ý ràng từng yêu anh đến thế.
Anh nghĩ cô không bao giờ rời xa, nên mới vô tư làm càn, vội vàng lấy Ôn Tình – người luôn khiến anh hụt hẫng.
Đó là ánh trăng anh từng không thể với tới, anh chỉ muốn một lần lấy, dù chỉ trong thoáng chốc, cũng là thỏa mãn chấp niệm.
dục vọng che mờ lý trí, khiến anh quên mất cạnh mình vẫn còn một đóa hồng đỏ.
Giờ thì, cô đã thuộc người khác.
Sao có thể như ? Anh không phép!
Lê Tiêu lục tung lấy quần áo mặc vội, cầm chìa khóa xe lao ra ngoài.
Ôn Tình vội vã đến chặn anh lại.
“Anh đi đâu?”