Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Lúc tôi mới sinh ra không lâu, mẹ nuôi nhặt tôi từ đống tuyết lạnh gần chết mang về, đặt tên là Chu Tuyết.
Từ nhỏ tôi đã biết mình không phải con ruột, ba mẹ nuôi từng báo cảnh sát, để lại mẫu DNA và thông tin liên hệ.
khi cha mẹ ruột tìm đến, tôi không bất ngờ chút nào.
Sở dĩ mười hai sau họ mới báo cảnh sát là mẹ ruột tôi không hề biết đứa con mình nuôi không phải con ruột.
Một tháng trước, mẹ ruột con là Lê Âm đi khám sức khỏe, phát hiện nhóm máu không khớp, làm xét nghiệm ADN thì phát hiện có khả năng ôm nhầm con.
Bà lập báo cảnh sát, nhờ thông tin lưu lại từ vụ báo cảnh sát xưa, họ tìm ra được tôi ở núi này nhờ khớp DNA.
Nhưng mẹ nuôi và mẹ ruột từng gặp nhau, cũng từng sinh con , Lê Âm không phải con của mẹ nuôi tôi.
Cha ruột tôi ngay lập nói: “Tìm được con ruột là tốt rồi, còn Lê Âm, đã nuôi suốt mười hai , không rõ bố mẹ là ai thì cứ nuôi tiếp thôi.”
Từ ngọn núi hẻo lánh đến biệt thự sang trọng, trong lòng tôi vô chấn động.
Vừa bước vào cửa, Lê Âm mặc công chúa lộng lẫy mà tôi từng thấy bao , ôm một con búp bê hơi cũ cho tôi.
“Chị ơi, xin lỗi, đều tại em chiếm lấy thân phận của chị suốt mười mấy qua, mong chị đừng giận. Đây là con búp bê em thích nhất, cho chị, mong chị thích.”
Thấy tôi không nói gì, Lê Âm bỗng bật khóc nức nở: “Hu hu… ba ơi, chị không nhận búp bê của con, chị không thích con, muốn đuổi con đi đúng không…”
Ba tôi vội ôm lấy cô bé đang tỏ vẻ tủi thân vào lòng an ủi: “Âm Âm, không được nghĩ như vậy. Con mãi mãi là bảo bối trong lòng ba, không ai có thể đuổi con đi đâu.”
Tôi rõ ràng thấy Lê Âm không có một giọt nước , thậm chí còn đắc ý ngẩng đầu tôi.
Lê Âm vừa khóc, mẹ tôi cũng xót con.
Bà nhét con búp bê cũ vào tôi, “Tiểu Tuyết, con xem Âm Âm quý con đến , còn con quà, sao con lại khiến em khóc như vậy?”
“con đâu có nói gì, nó thích giả vờ khóc thì con chịu. Mà cho con hỏi,con ở phòng nào?”
Trước sự thiên vị rõ rệt của hai người, lòng tôi hoàn toàn bình tĩnh. Dù sao cũng chẳng thân thiết gì.
Huống chi, trong lòng tôi cũng thiên vị cha mẹ nuôi.
Nếu không phải cha nuôi gãy chân cần tiền chữa trị, em trai cần tiền đi học, tôi cũng không dễ dàng đi theo cha mẹ ruột giàu có như .
Tôi đi rồi, không thể chia sẻ việc nhà được nữa, mẹ nuôi chắc sẽ càng vất vả hơn…
2
Hành lý tôi mang theo có hai thun cũ, một quần jeans đã được sửa gấu, trông thật tội nghiệp, hoàn toàn không hợp với sự xa hoa của biệt thự này.
Mẹ tôi thấy, lại đỏ hoe.
Lê Âm vội chạy vào phòng mình, ôm ra một đống công chúa sặc sỡ cho tôi.
“Chị ơi, mấy cái này là mẹ mua cho em, em mặc một hai lần. Chị không có , em hết cho chị nhé. Nếu chị không thích, phòng em còn nhiều lắm, chị thích chọn cái nào cũng được.”
Mẹ tôi vui vẻ khen: “Âm Âm ngoan quá.”
Tôi cười nhạt, lấy từ túi ra một thun còn tạm được cho cô bé.
“ này là chị hàng xóm tôi, tôi cũng mới mặc vài lần, lại cho em nhé. Hoặc là, hai cái này em chọn một cái đi, không thì lấy luôn cái tôi đang mặc cũng được.”
Lê Âm mím môi, vành đỏ hoe, quay sang mẹ tôi khóc lóc:
“Mẹ ơi, con muốn chị thôi mà, sao chị lại sỉ nhục con như vậy… Chị ấy có phải không thích con không…”
Lê Âm vừa khóc, mẹ tôi lập xót xa.
“Tiểu Tuyết , con đem cũ mặc rồi cho em thì sao mà—”
Nói đến đây, bà bỗng khựng lại.
Phải rồi, Lê Âm mặc rồi đem tôi thì được khen là biết chia sẻ, còn tôi cũ cho cô ta lại xem là sỉ nhục?
Để thể hiện “tình mẫu tử”, mẹ quyết định tôi đi mua quần mới.
Tất nhiên, để tỏ ra dù có thêm con ruột cũng không thiên vị, bà dẫn Lê Âm theo.
Nhà tôi buôn bán, gia cảnh dư dả. Lê Âm từ nhỏ trong nhung lụa.
Còn tôi, từ núi rừng về, không hề biết một , một cái lại có thể đắt đến vậy!
Tôi tiện cầm thử một thun trông hết sức bình thường — hơn một ngàn tệ!
Trời ơi, nuôi lợn , bán được một con may ra mới kiếm được mấy ngàn đồng!
mà cái Lê Âm thử mặc, gần mười ngàn!
“Tiểu Tuyết, con có thấy cái nào ưng không? Thích cái nào cứ thử, mẹ mua hết cho con.”
Lê Âm khoác mẹ tôi cười nói:
“Đúng rồi chị ơi, ở núi nghèo như chị chắc từng mặc đẹp này đâu nhỉ, nhanh lên chọn đi!”
Cuối , tôi chủ động đổi sang một cửa hàng rẻ hơn, chọn mấy bộ thun, quần jeans giá “mềm” hơn, nhưng cũng vài trăm tệ mỗi món, đến mức tôi hóa đơn mà thấy đau lòng.
Tôi cầm tờ hóa đơn, tính một lúc lâu, so ra thì tổng số tiền mẹ chi cho Lê Âm nhiều hơn tôi hơn ba vạn!
Trời đất ơi! Tôi bao thấy số tiền lớn vậy!
Phải nuôi bao nhiêu con lợn mới kiếm nổi chừng chứ!
Tôi hỏi mẹ:
“Mẹ, mẹ nói sẽ không thiên vị đúng không?”
“Đúng vậy, con và Âm Âm đều là con yêu của mẹ, mẹ yêu hai như nhau.”
“Vậy thì tiền mua cũng bằng nhau, đúng không?”
Mẹ tôi nghẹn lời, tôi đầy bối rối.
“Vậy thì phần tiền mẹ mua cho cô ấy nhiều hơn, mẹ chuyển lại cho con đi. Như mới công bằng, đúng không?”
3
Tháng Chín khai giảng, mẹ tôi dùng quan hệ tôi vào học trường với Lê Âm, vào lớp 8, lại còn lớp.
Vừa bước vào lớp, tôi đã nhận thấy ánh kỳ lạ của các bạn học.
ra chơi, mấy bạn gan lớn lại gần hỏi:
“Lê Tuyết, nghe nói trước kia bạn rất nghèo, ở núi, còn nuôi heo nữa, đúng không?”
Mọi người xung quanh lập dựng tai lên nghe, có người tò mò, có người khinh khỉnh, thậm chí còn có đứa bịt mũi làm bộ ghê tởm, nói:
“Chả trách có mùi heo.”
Lúc , Lê Âm bước tới, khoác tôi, ra vẻ thân thiết:
“Các bạn đừng bắt nạt chị mình nha. Dù chị ấy từng nuôi heo, nhà nghèo, mặc toàn cũ người ta vứt đi, nhưng bây chị ấy nhà mình rồi, mẹ mình đã bỏ rất nhiều tiền mua mới cho chị ấy. chị tắm rửa sạch sẽ, không còn mùi heo nữa đâu!”
“Ơ? Ở nhà cậu ? Âm Âm, chị cậu là ăn xin ? Sao lại ở nhờ nhà cậu?”
“Đúng , sao cậu gọi cô ấy là chị? Cô ấy là học sinh nghèo do nhà cậu tài trợ hả?”
“Sao lại xài tiền mẹ cậu, không biết xấu hổ ?!”
“…”
Tôi gương mặt đắc ý của Lê Âm, lớn tiếng nói:
“Cảm ơn các bạn đã quan tâm mình nhiều như vậy.
Mình đúng là từng ở núi, gia đình nghèo, phải nuôi heo kiếm tiền. Ở , bọn mình còn có thể bắt gà rừng, tìm sâu làm chong chóng, bắt tôm, nướng khoai — khoai nướng mình làm ngon lắm đấy!
Mình ở núi là ngày xưa mình và Lê Âm ôm nhầm. Mẹ của Lê Âm hiện mới chính là mẹ ruột của mình. Còn cha mẹ ruột của Lê Âm thì không ai biết là ai, nhưng mẹ mình thấy đã nuôi cô ấy hơn mười vẫn tiếp tục nuôi thôi.
Vậy , mình và Lê Âm là chị em không cha cũng chẳng mẹ. Hiện tại, cô ấy vẫn ở nhà mình, mong mọi người đừng kỳ thị Lê Âm nha!”
Không khí xung quanh bỗng chốc im phăng phắc.
Một lúc sau, mọi người bắt đầu xì xầm:
“Thì ra là Lê Âm chiếm mất mẹ ruột của Lê Tuyết, để Lê Tuyết phải khổ sở ở núi.”
“Lê Tuyết tội nghiệp quá, người khác cướp mẹ, lại còn chịu khổ mười mấy .”
“Đúng rồi, Lê Âm cũng quá đáng thật…”
“Lê Tuyết ơi, kể cho bọn mình nghe về cái sâu gì mà làm được chong chóng ấy được không?”
“Khoai nướng là món gì vậy?”
“Gà rừng ở núi khác gì gà tụi mình ăn ngoài hàng không?”
“…”
Đám trẻ lớn lên ở thành phố, như trong tháp ngà. Mấy chuyện tôi kể, đối với họ quả thật rất cuốn hút.
Tôi mấy bạn học vây quanh, háo hức nghe kể chuyện về cuộc trên núi, mãi đến khi chuông vào học vang lên họ mới luyến tiếc quay lại chỗ ngồi.
Lê Âm thấy không những không bôi xấu được tôi, mà tôi còn kết bạn được với mấy bạn trong lớp, bản thân lại mất mặt, bây đang lườm tôi đầy căm , như thể muốn lao vào xé xác tôi vậy.
Tôi không quan tâm cô ta có ghét tôi hay không. Dù tôi từng đứng nhất trường ở huyện, nhưng vào ngôi trường lớn trong thành phố này, kết quả ấy chẳng đáng gì.
Tôi vô trân trọng cơ hội học tập khó khăn mới có được, tận dụng từng giây phút để học, như thể đang khát khao hút từng giọt kiến thức.
Tôi hiểu rõ một điều: tri thức có thể thay đổi vận mệnh.
Đặc biệt với một đứa trẻ núi như tôi, con đường duy nhất để đổi đời, chính là học hành.
Tình thương của cha mẹ có thể chia sẻ, nhưng những gì trong đầu mình học được, mãi mãi thuộc về chính mình.
Nhưng mà, luôn có kẻ thích phá rối.
4
Tan học, tôi không thấy bác tài sáng nay đón mình đâu. Tôi đoán chắc là Lê Âm cố tình bảo bác ta đón mỗi cô ta.
Tôi phải tốn khá nhiều thời gian, đi xe buýt rồi lại đi bộ mới về được đến nhà.
Vừa bước vào cửa, một cái tách trà bay thẳng về phía tôi, kèm theo là một tràng chửi mắng:
“Mày còn mặt mũi về nhà ? Đúng là vong ân bội nghĩa! Mới ngày đầu đi học đã lang thang bên ngoài, còn bắt nạt Âm Âm ở trường nữa, tao không có đứa con nào như mày!”
Giọng nói là của ông bố “tiện nghi” mới của tôi, còn Lê Âm thì đang nằm trong lòng ông ta khóc đỏ .
Mẹ tôi thì đứng bên cạnh, ánh rõ ràng không hài lòng tôi.
Tôi vòng qua cái tách vỡ dưới đất, tắt định vị trên điện thoại rồi nhẹ nhàng nói:
“Ba, mẹ, chắc hôm nay bác tài quên đón con, đón Âm Âm xong thì đi luôn. Phiền ba mẹ nhắn lại bác ấy, sau này tan học nhớ đợi con lên xe rồi hãy đi. Nếu không thì con lại phải đi xe buýt hơn một tiếng, rồi đi bộ thêm hai cây số mới về đến nhà.”
Phản ứng của tôi khiến ba mẹ tôi có vẻ bối rối.
“Tiểu Tuyết, con nói là bác tài không đợi con? Nhưng Âm Âm thì nói…”
“Hu hu… ba mẹ ơi…”
Lê Âm lập khóc lóc ngắt lời:
“Chị là con ruột của ba mẹ, Âm Âm không ở trong nhà này, con đi thì hơn… để chị không ghét con nữa… con sẽ quay về núi nuôi heo…”
Lê Âm vừa khóc, ba mẹ tôi lại lập mềm lòng.
“Con ngoan, mẹ thương con nhất mà, mẹ sẽ không để con rời khỏi đây đâu…”
Mẹ tôi vội ôm lấy cô ta, còn ba tôi thì đập mạnh bàn định tiếp tục mắng tôi, nhưng tôi hỏi lại với vẻ ngạc nhiên:
“Lê Âm, em khóc cái gì vậy? Em nói với mấy bạn học rằng chị từng nuôi heo, người có mùi heo, là ăn mày, cướp mất mẹ em, tiêu xài tiền của mẹ em, mà chị còn không khóc.
Chị còn giải thích với các bạn rằng bọn mình là chị em khác cha khác mẹ, còn nhờ họ đừng kỳ thị em em không phải con ruột của ba mẹ. Vậy sao em lại khóc?”
hai người họ sững sờ, quay sang Lê Âm.
Thấy cô ta ánh lảng tránh, ba tôi liền giận dữ quát:
“Con còn dám cãi ? Âm Âm ngoan sao có thể nói vậy? Tại sao con lại đi nói với người khác rằng Âm Âm không phải con ruột của chúng ta? Con không biết như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của em ? Sao con còn nhỏ mà đã độc ác vậy chứ?!”
So với mẹ tôi hay khuyên can hòa giải, thì người cha ruột này từ đầu đã không thích tôi — điều tôi biết rất rõ.
Nhưng thì sao? Tôi cũng không thích ông ta. Tôi thích người cha ở núi của tôi.
“Vậy thì lần sau nếu ai hỏi, con sẽ nói Lê Âm là con ruột của ba, còn con là đứa nuôi heo. Ba thấy như vậy có được không?”
“Con—!”
Tôi nói rất chân thành. Dứt lời, tôi quay người lên lầu làm bài tập.
Nội dung hôm nay học tôi vẫn còn nắm vững, tôi phải ôn lại cẩn thận, còn phải chuẩn trước cho bài ngày mai.
An ủi xong Lê Âm, mẹ tôi lên lầu, nắm lấy tôi, giọng nhẹ nhàng mà nghiêm túc:
“Tiểu Tuyết, Âm Âm từ nhỏ được cưng chiều lớn lên, chịu ấm ức là khó tránh. mẹ, con có thể nhường nhịn em ấy một chút được không?”
Tôi liền thuận theo:“Dạ được ạ. Con biết ba mẹ thương Lê Âm hơn, không thích con, cũng biết Âm Âm sợ con giành mất tình cảm của ba mẹ mới nói xấu con, bịa chuyện để đuổi con đi — tất đều em ấy yêu ba mẹ.”
Tôi nhẹ nhàng chà bàn đầy vết chai làm việc nhà lên bà:
“Con nhất định sẽ nhớ, ba mẹ là ba mẹ của Âm Âm, con là đứa nuôi heo từ miền núi về, không được phép chọc giận em ấy, nếu không sẽ lại đuổi về núi nuôi heo tiếp.”
Mẹ tôi toàn thân cứng lại: “Tiểu Tuyết, mẹ không có ý …”
“Còn chuyện gì không mẹ? Con phải làm bài rồi.”
Tôi cầm bút, tiếp tục cắm cúi làm bài tập.