Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Tôi suy nghĩ rất kỹ — quyết định tạm thời không vạch trần ông ta.
Vì tôi biết, việc ba mẹ ly hôn với tôi chẳng có hại, nhưng cũng chẳng có lợi.
Một quân bài lớn như , tôi phải dùng để đổi lợi ích tối đa.
Tôi mang toàn bộ bằng chứng đặt trước mặt ông ta. Sắc mặt ông ta lập tức tái mét.
“Con khốn! Mày dám điều tra ba mày hả?!”
Tôi ngồi đối diện, vắt chân, điềm tĩnh như không:
“Ba, con đưa mấy thứ cho mẹ xem, ba nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”
Ông ta nổi gân xanh, gào lên:“Rốt cuộc mày gì?!”
Tôi chỉ vào ảnh tiểu tam:“ nhà ba mua cho cô ta giờ ít nhất cũng năm, sáu triệu rồi nhỉ? Con không tham đâu, con cũng một như vậy là đủ rồi. Ba cũng biết đấy, con lớn lên ở vùng , con gái cưng của ba còn hay chửi con là đồ nhà nghèo nữa kia mà… Mà nghèo thì hay thực tế. không cho nhà cũng được, khoản tiền mặt cũng xong.”
“Được! Tao mua!” — ông ta nghiến răng.
Tôi mỉm cười, nói tiếp:“À, còn nữa… Nhờ ơn con gái cưng của ba, con không có tiền tiêu vặt nữa rồi. Nhưng gì chúng ta cũng là con gái ba mà, chẳng lẽ ba định thiên vị ? Từ nhỏ tới giờ, ba đổ vào người Lê Âm không một triệu thì cũng phải năm, sáu trăm ngàn rồi nhỉ? Con không tham, một giá — năm trăm ngàn, khoản ngay và luôn, con đảm bảo sẽ giữ mồm giữ miệng.”
Và chỉ sau một tiếng “CÚT!!!” đầy tức giận,Tôi được đúng thứ tôi .
Năm trăm ngàn.Ông ta cam kết trong vòng một tháng phải đủ. có vay nợ, bán nhà, cầm sổ… tôi chỉ đúng số tiền đó — tiền mặt.
Cuối cùng, ông ta cũng miễn cưỡng gom đủ cho tôi năm trăm vạn tiền mặt, còn nhà thì không thể xoay sở nổi. Sau cùng, ông phải thuyết phục tiểu tam cầm cố nhà, mới gom đủ được năm trăm vạn còn lại.
Tổng cộng triệu tệ, tất cả là tiền mặt — tôi không chấp khoản.
mà biết ông ta có giở trò gì không, bị thu hồi lại, thì tôi thành người thiệt.
Kể từ đó, cho Lê Âm ngày ngày gây sự, ba tôi cũng không dám động đến tôi nữa, chỉ dám cười trừ làm lơ.
Nhưng tôi hiểu, bị tôi dắt mũi đến vậy, ông ta có bỏ qua, thì người đàn bà bỗng dưng gánh món nợ năm trăm vạn kia chắc chắn sẽ không cam lòng.
tôi đoán không sai, họ sẽ tìm cách rút ruột tập đoàn Doãn thị để kiếm tiền trả nợ.
Thái độ thay đổi của ba tôi khiến Lê Âm bắt đầu cảm thấy bất an, ra không thể kích động ông ta đối phó với tôi như trước nữa, cô ta liền dốc toàn lực lôi kéo mẹ tôi.
Tôi càng thường xuyên về nhà ba mẹ nuôi, mẹ tôi càng lạnh nhạt với tôi. Mà mẹ càng lạnh nhạt, tôi càng về nhà ba mẹ nuôi .
bà thích con gái của tiểu tam đến vậy — vậy cứ việc mà cưng chiều đi.
17
Chớp mắt đã đến giai đoạn nước rút lớp 12, tôi ngày đêm vùi đầu trong đống bài vở, cày đề như điên.
Còn Lê Âm thì tận dụng nhan sắc và tiền bạc, tạo dựng hình tượng tiểu thư nhà giàu dịu dàng, nhân hậu, bắt đầu làm “hotgirl mạng”.
Chuyện vốn chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng một hôm, bạn của tôi báo — mạng xã hội đang truyền tai nhau những bịa đặt nhắm vào tôi, kèm theo một bài viết “vạch trần sự thật” còn đính kèm ảnh làm bằng chứng.
Ồ, đúng là có ảnh là có thật.
Ảnh tuy đã được làm mờ, nhưng gương mặt của tôi nhìn thấy rõ ràng.
Sau đó, có người cố tình định hướng dư luận, moi ra toàn bộ thông cá nhân của tôi.
Chỉ trong chớp mắt, mạng xã hội bùng nổ, hàng loạt lẽ thóa mạ đổ ập xuống đầu tôi — nào là không biết liêm sỉ, nào là bán , nào là phóng túng rẻ tiền…
nhắn nặc gửi tới cũng ngập tràn ngôn từ bẩn thỉu.
hủy hoại một cô gái, bịa chuyện dâm ô là cách nhanh nhất và độc ác nhất.
Đó chính là mạng xã hội — không bằng chứng, không lý do.Chỉ tạo được chủ đề hot, cho họ cái để bàn tán, họ có thể lôi cả ba đời nhà bạn ra mà rủa xả.
Đến mẹ tôi cũng bắt đầu nghi ngờ — nói rằng thời gian tôi không về nhà, có phải ở ngoài làm chuyện bậy bạ không.
Thậm chí còn “nhắc nhở đầy thiện ý” rằng, tôi làm chuyện bậy thì sẽ ảnh hưởng đến tiếng của Lê Âm.
Thật nực cười — mỗi lần tôi đến nhà ba mẹ nuôi, đều nhắn cho bà ấy cả.
đây, phản ứng là dại, tự thanh minh là ngu.
Tôi chọn cách im lặng, chờ thời cơ.
Lê Âm bày ra trò lớn như vậy, chỉ để dìm tôi thì quá tầm thường. Tôi đoán, cô ta chắc chắn sẽ dựa vào lượng chú ý để kiếm chác.
Quả nhiên, vụ việc bị đẩy đến đỉnh điểm, Lê Âm — với hình tượng “cô gái trong sáng, nhà giàu sống tình cảm” — bước ra “bênh vực chị gái”.
“ chị tôi hay không về nhà, nhưng tôi chị ấy không phải kiểu người bán . Mọi người đừng mắng chị tôi nữa…”
“ chị tôi lớn lên ở vùng , rất thiếu tiền, nhưng ba mẹ tôi mỗi tháng đều cho chị ấy rất tiền mà. Chị tôi sẽ không làm chuyện như vậy đâu, xin mọi người đừng hiểu lầm chị tôi…”
“Tôi đã khuyên chị rồi, chị sẽ sửa sai. Mong mọi người tha thứ cho chị tôi…”
Những giúp Lê Âm leo thẳng lên hot search, tiếng nổi như cồn.
Càng có tôi là “con tiện không biết liêm sỉ”, thì cô ta lại càng nổi bật với hình tượng trong sáng, dịu dàng, giàu có mà bao dung.
Tôi thật sự… cạn .
Chưa đến 100 ngày nữa là thi đại học, vậy mà còn phải phí thời gian đi xử lý loại người ?
18
Tôi bỏ ra chút tiền, lần ra ID đăng ảnh — kết quả trùng khớp với ID của Lê Âm.
Sau đó, tôi hack tài khoản của cô ta, đăng tất cả bằng chứng Lê Âm đánh em trai tôi, loạt ảnh cô ta đi khách sạn với từng “bạn trai cũ”, ảnh nóng trong máy cô ta, và cả chứng cứ cô ta tự dựng đồn bẩn về tôi bằng tài khoản phụ — tất cả đăng từ chính tài khoản của cô ta.
Đúng Lê Âm đang tận hưởng ánh hào quang, thì cô ta đăng nhập lại tài khoản, cả giới mạng đã quay lưng.
Cô ta thành con chuột chạy qua đường, thấy cũng chửi.
Cô ta phát điên lên, cố gắng xóa bài.
Nhưng cư dân mạng đã kịp chụp ảnh, quay video, chia sẻ khắp .
Tôi không vào mạng xem người ta mắng nào, nhưng tôi biết — chắc chắn rất bẩn thỉu, ác độc.
Tôi hiểu rõ — dùng chuyện “trinh tiết” để công kích phụ nữ là rất đê tiện, rất hèn.
Nhưng người bị công kích là Lê Âm, tôi không thấy lương tâm cắn rứt chút nào.
Đây gọi là:“ cách của kẻ đê tiện, trả lại đúng cho kẻ đê tiện.”
Tôi đang chăm chỉ làm đề trong phòng thì —“RẦM!” — Lê Âm đạp tung cửa phòng, lao thẳng về phía tôi, vừa hét vừa gào…
“Lê Tuyết, con tiện nhân! Là mày đúng không? Là mày cố tình hại tao! Mày hủy hoại tao, tao phải đánh chết mày!”
Tôi chỉ thấy nực cười.Đã bao nhiêu năm rồi, cô ta chẳng có một chút thức nào về thực lực của bản ?
Tôi đá một cú hất văng cô ta ra xa:“Lê Âm, mày phát điên thì biến ra chỗ khác mà điên.”
Mẹ tôi nghe thấy ồn ào, vội chạy đến đỡ Lê Âm dậy, ôm cô ta vào lòng, tức giận quát tôi:“Lê Tuyết! Con phát điên gì vậy?!”
“Hu hu… mẹ ơi… Lê Tuyết hại con trên mạng… giờ trên mạng cũng chửi con, hu hu… con không còn mặt mũi nào sống nữa rồi…”
Mẹ tôi cầm điện thoại của cô ta xem, sắc mặt lập tức bừng bừng lửa giận.
Từng lẽ dơ bẩn nhắm vào “con gái cưng” khiến bà mất hết lý trí.
Bà không hỏi han một câu, ngay lập tức rằng là tôi hãm hại.
Không nói không rằng, bà giơ tay định tát tôi một cái thật mạnh.
“Con thật là độc ác! Âm Âm nhà mẹ trong sáng như vậy, con có thể vu oan cho nó như ?!”
Tôi nhanh tay tóm cổ tay bà, hất mạnh ra, lạnh lùng nói:
“Vậy con bị bôi nhọ trên mạng, mẹ không bằng chứng đã kết luận con sai, chỉ lo sợ ảnh hưởng đến Lê Âm.
Giờ Lê Âm bị bôi xấu, mẹ cũng chẳng bằng chứng, liền khẳng định là con làm — phải không?”
Bị tôi động vào “uy quyền”, mẹ tôi càng nổi giận :“ không phải mày thì còn vào đây?! Ngoài mày ra còn có thể độc ác đến ?! tao lại có đứa con như mày!”
Tôi cười lạnh:“Độc ác à? Mẹ, con là mẹ sinh ra đấy — gọi là di truyền.”
19
Để tránh cơn bão sắp tới ảnh hưởng đến tôi, đồng thời tập trung ôn thi đại học, tôi thu dọn đồ đạc, về nhà ba mẹ nuôi.
Trước đi, tôi đưa cho mẹ ruột một túi hồ sơ lớn, bên trong là toàn bộ ảnh mật của ba tôi với tiểu tam và con gái cô ta, kèm theo bằng chứng ba tôi biển thủ tài sản công ty.
Nghe nói — tập đoàn Doãn Thị như nổ tung.
Mẹ tôi đã cưng chiều con gái tiểu tam gần 18 năm, cho đã đưa con gái ruột về rồi cứ thiên vị đứa con không cùng huyết thống.
Thậm chí còn vì cô ta mà đuổi con ruột ra khỏi nhà, trở thành một trò cười lớn.
Công ty đã hoàn toàn rơi vào tay ba tôi, suýt nữa thì đổi thành họ Lê.
Sau ba tháng đấu đá tranh quyền, mẹ tôi cuối cùng giữ được công ty, đuổi ba tôi ra khỏi hội đồng quản trị, chấp ly hôn, nhưng đổi lại là một cái giá rất đắt.
Thời gian đó, tôi ở nhà ba mẹ nuôi ôn thi, thậm chí còn tăng cân một chút, kỳ thi đại học cũng làm rất tốt.
điểm thi công bố, tôi vượt điểm chuẩn đại học top đầu 50 điểm, được rất trường tiếng cả nước gửi thư mời.
Tôi chọn học tại một trường đại học ở thủ đô.
Mọi chuyện đã an bài.
Lần gặp lại mẹ tôi, bà đã tiều tụy đi rất , trông già trước ít nhất cả chục tuổi.
Ba mẹ nuôi tôi âm thầm lùi đi, để lại không gian riêng cho hai mẹ con.
“Tiểu Tuyết… xin lỗi… mẹ… trước đây mẹ đã… xin lỗi con…”
Tôi né tránh bàn tay bà định nắm tôi, lạnh nhạt nói:
“Mẹ còn nhớ năm đó mẹ đến đón con, con đã hỏi mẹ một câu không?”
“Mẹ từng hứa gì?”
Bà khựng lại.
Năm đó, tôi đã hỏi bà: sau con và con gái của mẹ xảy ra mâu thuẫn, mẹ sẽ đứng về phía ?
Bà nói:“Con là con ruột của mẹ, tất nhiên mẹ sẽ đứng về phía con.”
nhưng, từ ngày tôi về nhà họ Lê, từ tình cảm rạn nứt, từ cái tát hụt, cho đến chúng tôi hoàn toàn cắt đứt, bà chưa bao giờ đứng về phía tôi.
Tôi chỉ nói một câu:“Mẹ à, lòng người không nguội đi trong một ngày.”
Thấy chưa, tôi đã chọn đúng.Tình có thể phản bội, chỉ có tri thức trong đầu mới không bao giờ phản bội .
Mẹ tôi rời đi với dáng vẻ mất hồn.
Bà đã bán phần lớn cổ phần công ty, gửi cho tôi một khoản tiền rất lớn.
Có lẽ bà nghĩ —Trước kia không cho tôi tiền sinh hoạt, có thể khống chế tôi,thì bây giờ cho tôi một khoản tiền lớn, có thể đổi sự tha thứ.
Tôi không từ chối.Nhưng tôi cũng không cảm ơn.
bà già yếu, người chăm sóc,tôi sẽ chăm sóc bà như con nên làm.
Tôi đã đủ tám tuổi rồi.
Số tiền một ngàn vạn năm đó, tôi dùng để mở một cửa hàng nhỏ cho mẹ nuôi, giúp họ kinh doanh nhỏ kiếm .
Tôi còn mua hai nhà nhỏ, một để họ ở, một cho thuê tiền lo học phí và sinh hoạt cho em trai tôi — sau còn có thể làm nhà cưới cho nó.
Ba mẹ nuôi tôi nhà và dọn vào, nhưng nhất quyết không chịu để tên , buộc phải để tên tôi.
Tôi cũng mua một cho bản , nhưng cho thuê luôn.
Sống một cô đơn quá, tôi thích ở nhờ nhà ba mẹ nuôi, làm một “ký sinh trùng hạnh phúc”.
Tôi để dành đủ tiền học phí cho mấy năm đại học, số còn lại tôi đem quyên góp để xây trường học ở vùng tôi lớn lên.
Kỳ nghỉ hè, tôi cùng em trai trở về ngọn ấy, ngôi trường tôi tài trợ đã hoàn thành xong xuôi.
Tôi ngạc nhiên phát hiện, ngôi trường ấy được đặt theo tên tôi.
20
Tôi học liên thông thẳng lên thạc sĩ – tiến sĩ, còn em trai thì nối gót tôi, từng bước thi đậu vào trường đại học hàng đầu thủ đô, và mang về tức của Lê Âm cùng cha cô ta.
Năm đó, tiếng của Lê Âm đã thối hoắc, lại mất đi cái “tiểu thư tập đoàn Doãn Thị”, ngay cả kỳ thi đại học cũng không tham gia.Cô ta bất mãn với mẹ ruột và cha ruột của , suốt ngày phát điên trong nhà, đòi mua đồ hiệu, đòi túi xách xa xỉ, đòi phẫu thuật thẩm mỹ để “làm lại cuộc đời”, còn đòi bỏ hàng trăm triệu đi du học.
Nhưng mẹ cô ta – tiểu tam – còn ôm một khoản nợ năm trăm triệu, còn cha cô ta, tuy được chia tiền, nhưng vốn không đăng ký kết hôn với mẹ cô ta, dựa vào cái gì phải trả món nợ khổng lồ đó?
Ông ta đi tìm một cô gái trẻ , đẹp , tiếp tục sống cuộc đời nhung lụa — chẳng phải ?
Chỉ là… Lê Âm đâu phải loại dễ xua đi.
Năm sáu tuổi đã dám cầm gậy sắt đánh người, thì đến tám tuổi, cũng dám rút dao đâm người.
Vì tiền, cô ta cùng cha nội đấu tàn khốc, kẻ thì thành người tàn phế, kẻ thì vào tù bóc lịch.
sáu tuổi không vào tù, thì tám tuổi rốt cuộc cũng phải vào.
Nhưng mà… tất cả những chuyện đó…đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Ba mẹ nuôi — à không, giờ là ba mẹ ruột của tôi, cũng lên thủ đô sống cùng chúng tôi. Họ nói, chúng tôi ở đâu, đó là nhà của họ.
Nhưng điều mà họ không biết là —Trong lòng tôi, nào có tình yêu, đó mới là nhà.
tôi kết hôn, ba mẹ tôi đưa tôi một thẻ ngân hàng, bên trong là số tiền mà bao năm qua tôi gửi cho họ, họ đều gom góp cẩn thận, còn tự bỏ thêm vào, nói rằng — đó là của hồi môn cho tôi.
Ngày cưới, tôi cũng mời mẹ ruột đến, nhưng bà không đến.Chỉ lặng lẽ gửi một món quà hậu hĩnh.
Thật ra, trong đám đông hôm đó, tôi có nhìn thấy bóng dáng bà đang trốn tránh.
Sau , tôi và em trai đều làm việc tại thủ đô.Trong những rảnh rỗi, chúng tôi cùng con cái tham gia các hoạt động thiện nguyện, thi thoảng cũng quay lại ngọn năm xưa, nghe lũ trẻ đó vang lên tiếng đọc sách ê a.
Chúng tôi — rốt cuộc đã dựa vào tri thức, chân chính bước ra khỏi rừng.
Và chúng tôi cũng hy vọng,sẽ dẫn thêm thật đứa trẻ khác, bước ra khỏi rừng cùng .
-HẾT-