Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

Tô Tĩnh Thần không biết tỉnh từ khi nào, đã mở ra nhìn tôi.

Tôi lúng túng rụt tay lại, anh lại giữ lấy ngón tay tôi.

lại ngừng?”

“Ninh Ninh đã thích áp dụng lý thuyết vào thực hành, anh đương nhiên phải ủng hộ rồi.”

Ngón tay anh nóng bỏng khiến tôi rút lại, anh không cho tôi cơ hội—dẫn tay tôi mở từng chiếc cúc áo sơ mi một cách cẩn thận.

Tôi kinh hoàng:

“Anh… anh ơi?”

Tô Tĩnh Thần khẽ “ừ” một tiếng:

“Đừng sợ. Anh sẽ không bẩn Ninh Ninh đâu, chỉ là dạy em nhìn rõ bản chất đàn ông, để sau không bị tra nam lừa thôi.”

Tuy là vậy.

tôi… vẫn tháo chạy mất.

Đêm , tôi lại mơ thấy Tô Tĩnh Thần.

Anh không mặc gì, quỳ mép giường, khẽ tên tôi không ngừng:

“Ninh Ninh… Ninh Ninh…”

4

Tôi bệnh rồi.

Có lẽ là quá thiếu thốn tình cảm, nên hết đến khác lại mơ tưởng đến chính anh trai mình.

Tôi nhận lời tỏ tình của một cậu em khóa , kiểu ngoan ngoãn, dính .

Hôm tôi đến lớp học phần tâm lý học tự chọn, cậu ấy cứ nhất quyết đi theo.

Tô Tĩnh Thần đang giảng gì bục, tôi hoàn toàn chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ chăm chăm nhìn đôi môi anh đang mấp máy, vừa nhìn đã thấy rất hôn.

Cậu em khóa nắm lấy tay tôi gầm bàn, tôi dùng ngón út khẽ cào vào lòng bàn tay cậu ấy.

Cậu đỏ mặt ngay lập tức.

Tôi thấy buồn , liền lấy mũi giày khều nhẹ cẳng chân cậu.

Cậu đỏ đến tận mang tai, lí nhí cầu xin:

“Chị ơi, đừng… đừng vậy ở đây, em xin chị đấy.”

Tôi còn chưa kịp thành tiếng, đã bị Tô Tĩnh Thần tên:

“Xin mời bạn Lâm Hinh Ninh lặp lại trọng điểm phần vừa rồi.”

Tôi lập tức đơ .

Cậu em khóa vội chỉ vào sách gợi ý cho tôi.

Tô Tĩnh Thần đẩy gọng kính:

“Lâm Hinh Ninh, mời em đứng cạnh bục giảng nghe tiếp.”

Cả tiết học, tôi như ngồi đống lửa, vừa phải chịu ánh nhìn lạnh lẽo từ Tô Tĩnh Thần, vừa phải chịu ánh lo lắng của cậu em .

Chuông tan học vang , tôi thầm thở phào, tưởng đâu giải thoát—nào ngờ Tô Tĩnh Thần lại tôi:

“Đến văn phòng một chuyến.”

Tô Tĩnh Thần có địa vị học thuật rất cao trong nước, chẳng ai một năm trước anh lại chọn đến trường dạy học.

vẫn còn tham gia dự án nghiên cứu nên nhà trường đặc biệt sắp xếp cho anh một văn phòng riêng biệt, vị trí đẹp, tiện cho việc phân tích học thuật những lúc không có lớp.

Đây là đầu tôi bước vào văn phòng của Tô Tĩnh Thần. Cánh cửa điện tử khép lại sau lưng tôi.

Anh kéo rèm cửa phía đông ra, để lộ một tấm gương hai chiều khổng lồ.

Chuông vào tiết vang , phía sau gương, một giáo viên đang bắt đầu giảng bài cho học sinh.

Tô Tĩnh Thần kéo tôi đến gương, ép tôi dựa vào :

“Ninh Ninh, em thích cảm kích thích à?”

Tôi dốc hết sức đẩy anh ra:

“Em… chúng ta không thể như vậy .”

Tô Tĩnh Thần nghiêng đầu nhìn tôi một lúc, rồi ngờ bật :

“Ninh Ninh đang nghĩ gì vậy? Anh chỉ cho em xem cách anh quan mục tiêu, thống kê dữ liệu.”

Tô Tĩnh Thần chỉ tay vào mặt gương, tôi nhìn theo hướng .

Thấy cậu bạn trai mới của tôi cũng đang ngồi trong lớp kia, hàng ba, cạnh cửa sổ.

cạnh cậu ấy là một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu. Tai cậu đỏ lựng, ánh nhìn cô gái kia dịu dàng đến lạ.

ra, có một số … cảm xúc có thể chép dán lại. Đổi đối tượng rồi, cũng vẫn có thể phát huy hiệu ứng y như cũ.

Một hơi thở nóng rực phả vành tai tôi:

“Ninh Ninh, đàn ông giỏi nhất là diễn kịch. Đừng dễ dàng tin kỳ ai.”

5

Đêm , tôi lại mơ thấy mình thân mật Tô Tĩnh Thần.

anh bế tôi thả vào bồn tắm, hai bàn tay to lớn… đủ kiểu.

Sáng hôm sau tỉnh dậy.

Tôi xấu hổ đến mức không thể chấp nhận nổi. Dù không có quan hệ máu mủ, chúng tôi vẫn là anh em.

tôi lại có thể nảy sinh những ý nghĩ dơ bẩn như vậy chứ…

Cảm dằn vặt còn chưa kịp kéo dài, tôi chợt cảm thấy có thứ gì cấn vào hông lớp chăn.

Tôi đưa tay mò.

Giây tiếp theo, máu trong tôi như đông cứng lại.

Trong lòng bàn tay tôi là một chiếc cúc áo—hoàn toàn giống chiếc cúc sơ mi Tô Tĩnh Thần mặc ngày hôm qua.

Chẳng lẽ… chuyện tối qua, không phải là mơ?

Tôi cầm cúc áo đi tìm anh, không nhịn lắp bắp:

“Anh… cái của anh rơi rồi.”

“Thế à?”

Tô Tĩnh Thần đứng dậy:

“Chỉ là một cái cúc thôi , Ninh Ninh phải căng thẳng vậy?”

Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh như xuyên thẳng qua da thịt tôi.

Tôi bắt đầu thấy hối hận.

Tô Tĩnh Thần đột nhiên tháo cà vạt ra, trói chặt hai tay tôi lại:

“Em phát hiện rồi đúng không?”

6

Tôi chợt hối hận hành động bốc đồng của mình, cố nặn ra một nụ gượng gạo:

“Phát… phát hiện gì cơ? Anh, anh ơi, em không anh đang nói gì.”

Tô Tĩnh Thần dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ tôi:

“Ninh Ninh, đừng bao giờ nói dối anh.”

… em gái không ngoan sẽ bị trừng phạt đấy.”

Cảm khiến tôi nổi da gà, tôi cố giãy giụa không thể thoát khỏi gọng kìm của Tô Tĩnh Thần.

“Em… em không nói dối .”

“Anh ơi, có phải… anh lầm gì rồi không?”

“Ồ, lầm à?” Tô Tĩnh Thần nghiêng đầu nhìn tôi, như dã thú đang nhắm thẳng vào con mồi không đường trốn chạy.

Tôi chợt có ảo kỳ quái — như thể giây tiếp theo, mình sẽ bị anh cắn nát .

Tôi hoảng hốt chụp lấy bình hoa phía sau lưng, đập mạnh vào đầu Tô Tĩnh Thần. Mảnh sứ vỡ văng tung tóe, rạch một đường ngang kính của anh.

tay tôi tự do.

Tô Tĩnh Thần nhanh chóng lấy lại dáng vẻ trầm tĩnh của một đoá cao lãnh khó , anh từ tốn lau máu trán:

“Ninh Ninh lớn rồi, biết tự mình đối phó kẻ xấu có ý đồ không đứng đắn. Vậy anh yên tâm rồi.”

“Ngày mai anh phải đi công tác một thời gian, em nhớ chăm sóc tốt bản thân, có chuyện gì cứ liên lạc anh.”

Tôi như đại xá, vội vàng lùi về phía cửa:

“Vậy… anh, em xin phép về trước.”

Tôi chạy ra cửa, sau lưng chợt vang tiếng anh :

“Chờ chút.”

Tôi cứng đờ quay lại.

Anh lấy điện thoại, mở đoạn ghi hình giám cho tôi xem:

“Hôm qua Nhạc Nhạc cào rách áo sơ mi của anh, bung mất mấy cái cúc.”

Nhạc Nhạc là chú chó lông xù trắng tôi mới nhận nuôi.

“Ninh Ninh, anh là anh trai em. Sau có chuyện gì cứ hỏi thẳng, càng giấu giếm càng dễ gây lầm. Anh không giữa anh em mình xảy ra mâu thuẫn.”

Tôi xem đi xem lại đoạn video, không hề có dấu vết chỉnh sửa.

Tôi nhìn vết thương trán Tô Tĩnh Thần, thấy hối hận hành động quá khích ban nãy:

“Anh ơi… để em đưa anh đến bệnh viện kiểm tra nhé?”

Anh mệt mỏi xua tay:

“Không cần. Anh mệt rồi. Em ra ngoài đi.”

“Vâng, nếu cần gì em nhé.”

Ra khỏi phòng, càng nghĩ tôi càng áy náy, liền lấy bộ y tế trong nhà rồi quay lại gõ cửa nữa:

“Anh ơi, là em.”

Cửa mở ra.

Tôi lấy ra tăm bông và nước trùng:

“Để em xử lý vết thương cho anh.”

Tô Tĩnh Thần nhìn tôi chăm chú, yết hầu chuyển động nhanh, tay tôi run .

Anh đột ngột nắm chặt tay tôi.

“Anh ơi, em anh đau à?”

Tô Tĩnh Thần bỗng đứng bật dậy, ép tôi tường:

“Ninh Ninh, em có biết không…”

“Lòng trắc ẩn của phụ nữ, là liều thuốc kích thích mạnh nhất đàn ông. Không ai chịu nổi sự dịu dàng của em.”

“Cả anh cũng không chịu nổi ?”

Miệng tôi nhanh hơn đầu óc, đến khi nhận ra mình vừa nói gì, mặt đã đỏ bừng:

“Em… xin lỗi anh, em không có ý …”

Tô Tĩnh Thần bật trầm khẽ, ghé tai tôi:

“Anh tất nhiên chịu , miễn là… Ninh Ninh . Thực ra anh còn chịu đựng giỏi hơn em tưởng đấy.”

Tôi bỏ chạy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương