Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

“Anh tỉnh rồi à?”

“Đừng vội nói chuyện, anh vừa phẫu thuật xong, cơ thể còn rất yếu.”

Trong mắt anh ta đầy sợ hãi và tuyệt vọng, khóe mắt chảy xuống một hàng lệ đục.

Tôi cầm lấy một quả táo, chậm rãi gọt vỏ.

“Cảnh sát đã đến, kết quả xét nghiệm máu và nước tiểu cũng có rồi, không có cồn, cũng không có chất ma túy.”

“Tai nạn kết luận là ngoài ý .”

“Gia đình tổng giám đốc Lý tuy rất đau buồn, nhưng vì anh cũng thành tàn phế, nên không truy cứu nữa.”

“Dự án của công ty anh coi như tiêu rồi, các đông đang ầm ĩ đòi rút vốn, chắc sắp tuyên bố phá sản thôi.”

Mỗi câu tôi nói ra, sáng trong mắt Cố Diễn lại tối thêm một phần.

Cuối , chỉ còn lại sự tuyệt vọng tro tàn.

Tôi cắt táo thành từng miếng nhỏ, dùng tăm xiên lấy một miếng, đưa đến trước anh.

“Há .”

Anh quay đi, né tránh.

Tôi khẽ cười, đặt miếng táo trở lại đĩa.

“Không ăn thì thôi .”

“À, còn một chuyện nữa, báo cho anh biết.”

Tôi ghé sát tai anh, dùng giọng chỉ hai chúng tôi thấy, từng chữ từng lời nói:

“Bạch Lộ… đã nhà trường đuổi học.”

“Video của cô ta và anh, không biết do ai phát tán mạng trường, bây giờ, cô ta trở thành trò cười của trường.”

nói tinh thần cô ta sốc, đêm trước đã cắt tay tự sát trong ký túc xá.”

“May mà bạn phòng phát hiện sớm, đưa đến viện chúng tôi kịp thời, mới giữ lại mạng.”

“Nhưng tay, để lại một vết sẹo dài bằng bàn tay.”

Cơ thể Cố Diễn run rẩy dữ dội, đường nhịp tim màn hình theo dõi nhảy loạn .

Anh ta trợn to mắt nhìn tôi, trong mắt đầy sợ hãi và không thể tin nổi.

Như thể đang nhìn thấy một con ác quỷ vừa chui ra địa ngục.

Tôi đứng thẳng dậy, cao nhìn xuống anh ta, nụ cười nơi khóe như băng, tàn nhẫn đến tột .

“Cố Diễn, tôi đã nói rồi, anh khiến tôi buồn nôn.”

nên, anh và tiểu tam của anh — đều trả giá cho sự buồn nôn đó.”

Hôm sau, bên ngoài phòng vang một trận náo động.

Ba Cố Diễn dẫn theo vài đông xông vào, chỉ tay vào thân thể tàn phế của anh ta mà chửi bới om sòm.

“Thằng bất hiếu! Mày hủy hoại công ty rồi!”

“Cố Diễn, trả lại tiền mồ hôi nước mắt của tao đây!”

Họ cãi vã, xô đẩy, Cố Diễn thậm chí còn định túm tóc tôi, nhưng tôi lùng đẩy ra.

Cố Diễn nằm giường, nhìn đông từng nịnh bợ mình nay mũi dữ tợn, nhìn anh ta gào khóc chửi rủa, sáng trong mắt anh ta hoàn toàn vụt tắt.

ngày sau đó, ngày tôi cũng đến viện thăm Cố Diễn.

Tôi lau người cho anh ta, đút cơm, xoa bóp. Trong mắt người ngoài, tôi là một người vợ hiền không bỏ rơi chồng hoạn nạn.

Chỉ có Cố Diễn biết, mỗi lần tôi đến gần, đều thì thầm bên tai anh ta, miêu tả tường tận cảnh thê thảm của Bạch Lộ.

nói gia đình cô ta đến đón về, cha cô ta tức giận đến mức tát cho cô ta hai cái ngay tại chỗ.”

“Bạn bè trước kia thì đều tránh xa, sợ cô ta liên lụy.”

“Đồng nghiệp ở khoa tâm thần kể, giờ mỗi đêm cô ta đều gặp ác mộng, dùng liều lớn thuốc an thần mới ngủ nổi.”

giận dữ, phẫn nộ ban , đến tê liệt, tuyệt vọng về sau.

Cố Diễn như một cái cây rút cạn sinh khí, héo rũ nhanh chóng.

Một tháng sau, anh ta cuối cũng có thể nói .

Câu tiên anh ta nói là: “Thẩm Lê, cô là con đàn bà độc ác.”

Tôi đang cắt móng tay cho anh ta, , tay “vô ” trượt một cái, cắt trúng thịt.

Máu tươi lập tức trào ra.

Anh ta đau đến rên khẽ một tiếng, trán rịn đầy mồ hôi .

Tôi đặt kéo xuống, cầm tăm bông, chậm rãi khử trùng cho anh ta.

“Thế này đã gọi là độc rồi à?”

Giọng tôi nhẹ nhàng như lời thì thầm của nhân: “Cố Diễn, người thật sự độc ác — là anh.”

Tôi đút cơm cho anh ta, thìa cũng “vô ” cọ vào vết loét ở khóe ; tôi lau người cho anh ta, ngón tay luôn “không cẩn thận” chạm vào chỗ đau nhất.

mắt anh ta nhìn tôi đầy oán hận, nhưng lại hoàn toàn bất lực.

Tôi xé một miếng băng cá nhân, nhẹ nhàng dán vết thương của anh ta.

“À đúng rồi, suýt quên nói với anh.”

“Tôi có thai rồi.”

Cố Diễn toàn thân run , đồng tử lập tức co rút.

“Có… có thai?”

Giọng anh ta khàn đặc, đầy khó tin: “Khi ?”

“Ngay mấy ngày trước vụ tai nạn.”

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới vẫn còn bằng phẳng, nở một nụ cười dịu dàng.

“Tính ra thì đã gần hai tháng rồi.”

“Cố Diễn, anh sắp làm cha rồi, vui không?”

Anh ta nhìn chằm chằm vào bụng tôi, mắt phức tạp đến cực điểm.

Có kinh ngạc, có hoài nghi, lại có … một tia hy vọng mà chính anh ta cũng không nhận ra.

Đúng , anh ta đã liệt, công ty thì phá sản, trở thành một kẻ tàn phế không còn gì trong tay.

Đứa con này, có lẽ là hy vọng duy nhất cho nửa đời còn lại của anh ta.

Tôi nhìn sáng le lói vừa xuất hiện lại trong mắt anh ta, nụ cười môi càng rạng rỡ hơn.

Cố Diễn, đừng vội.

Trò chơi này… mới chỉ bắt .

Việc tôi mang thai khiến ba tôi chỗ không hài lòng với việc tôi chăm sóc Cố Diễn, dần chuyển thành ngầm chấp nhận.

tôi thậm chí còn tự tay hầm thuốc bổ mang đến viện, nhìn tôi từng muỗng từng muỗng đút cho Cố Diễn uống.

Bà nắm tay tôi, không ngừng thán:

“Lê Lê, cuối con cũng hiểu chuyện rồi. Vợ chồng vốn như chim rừng, giờ nó thế này, con không thể bỏ mặc .”

mắt Cố Diễn nhìn tôi cũng thêm vài phần dịu dàng.

Anh ta bắt chủ động phối hợp điều trị, nỗ lực tập luyện phục hồi chức năng.

Dù bác sĩ lâu đã kết luận, khả năng anh ta có thể đi lại là chưa tới một phần trăm.

Tôi nhìn thấy hết tất , trong lòng chỉ khẽ cười .

Anh ta tưởng rằng, có đứa con rồi thì chúng tôi sẽ quay lại như xưa ?

Anh ta tưởng, lỗi lầm mình gây ra có thể xóa sạch bằng một lời xin lỗi ?

Thật ngây thơ.

Hôm đó, tôi đang xoa bóp chân cho anh ta.

Anh ta bỗng nắm lấy tay tôi, áp vào má mình.

Làn da anh ta khô ráp, sần sùi, đã không còn vẻ mịn màng năm xưa.

“Lê Lê,” giọng anh ta khàn khàn, “xin lỗi em.”

“Anh biết trước đây anh đã làm nhiều chuyện khốn nạn.”

“Anh không nên qua lại với người đàn bà khác, càng không nên nói lời tổn thương em.”

“Nhưng Lê Lê, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với em.”

“Trong lòng anh, em mãi mãi là vợ anh.”

Tôi rút tay lại, sắc không biểu nhìn anh ta.

?”

“Nhưng chẳng anh kết hôn với tôi, là vì nhắm vào thế lực của gia đình tôi ?”

Sắc Cố Diễn tái đi một chút, sau đó cười khổ.

“Anh thừa nhận, đúng là có tư lợi.”

“Nhưng Lê Lê, con người đâu cây cỏ, ai mà không có ? Năm năm sớm tối bên nhau, chẳng lẽ em không nhận anh dành cho em ?”

Anh ta kích động chống tay ngồi dậy, nhưng lại vô lực ngã trở lại giường.

“Anh biết, cuộc sống hôn nhân của chúng ta không hòa hợp.”

“Em cũng… rất nhạt.”

“Anh tưởng em không yêu anh, nên mới…”

“Đủ rồi.”

Tôi ngắt lời, không thêm lời biện bạch nực cười.

“Cố Diễn, anh biết vì tôi ‘ nhạt’ không?”

Anh ta ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi cúi người xuống, từng chữ từng lời, rõ ràng nói cho anh ta biết.

“Vì đêm tân hôn, anh uống say, không màng tôi phản kháng, đã cưỡng ép tôi.”

Tôi cười, cười đến nỗi nước mắt cũng trào ra:

“Đương nhiên là anh không nhớ rồi. Anh chỉ nhớ ham và sự bất mãn của mình.”

“Anh có nhớ tôi khóc lóc van xin anh đừng chạm vào, nhớ tôi vùng vẫy tìm cách thoát ra, nhưng anh lại như con dã thú, xé nát tất tự trọng và cơ thể tôi.”

“Tôi đau đến ngất đi, tỉnh lại, anh nằm bên cạnh tôi như không có chuyện gì, môi còn là nụ cười thỏa mãn.”

hôm đó, tôi mắc , một loại tâm lý. Tôi sợ anh đụng chạm, sợ gần gũi với đàn ông. Mỗi lần ân ái với anh, với tôi, đều là một lần tra tấn.”

Sắc Cố Diễn trắng bệch từng chút một.

Anh ta như chuyện hoang đường, mắt trợn trừng như chuông đồng, mở ra rồi khép lại, khép lại rồi lại mở ra.

“Không… không thể …”

Anh ta thì thào, “Anh… anh không nhớ…”

“Anh không nhớ à?”

Tôi cười, cười đến mức nước mắt rơi lã chã.

“Đúng rồi, dĩ nhiên anh không nhớ rồi.”

“Anh chỉ nhớ đến ham và sự bất mãn của bản thân.”

“Anh coi tôi là một con búp bê không biết đau, không biết khóc.”

“Cố Diễn, anh đã hủy hoại tôi, anh có biết không?”

Cố Diễn hoàn toàn sụp đổ.

-HẾT-

Tùy chỉnh
Danh sách chương