Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Ta gượng , giọng run run: “Thần là Thẩm Thanh Thanh, bệ hạ nghĩ kỹ lại xem… có phải chọn nhầm người rồi không?”

Dư Hoằng Dụ mỉm , khiến ta muốn khóc luôn bằng miệng.

“Hẳn là không .”

Hắn kéo ta lại gần, tay nắm tay, đầu ngón tay khẽ cọ trong lòng bàn tay ta: “Thanh Thanh, ngoài nàng ra, ai có khiến bao nhiêu trụ cột triều đình phải tranh nhau dâng thiệp cầu thân?”

Đáng sợ thật…

quá…

Ta muốn trốn, cũng muốn ở lại, lại hận bản thân không kiểm soát được đôi mắt.

“Bao nhiêu thiệp rồi? Mười tám?”

Ta buột miệng: “Hai mươi, còn hai tấm đến sau… nếu tính luôn người là… Thôi thần không nói nữa.”

Dư Hoằng Dụ nhướng mày, ta nguy rồi, lập tức ngậm miệng.

“Hai mươi mốt… Ừm, trăm quan trong triều, nhà nào có con trai đến tuổi cũng thành thần tử dưới váy nàng rồi?”

Ta khiêm tốn: “Ngài quá rồi, quá rồi…”

Hắn siết tay ta lại, ánh mắt sắc lạnh: “Trẫm thực sự muốn , với tính cách cương trực liêm khiết của Thẩm ái khanh, sao lại dạy ra một nữ nhi… đa tình tứ phía như thế?”

Ta xoắn khăn, không giải thích sao, chỉ đành cúi mặt tỏ vẻ xấu hổ: “Thì… thì thần mê sắc …”

Dù ngoài mặt bị bóng hồi nhỏ hắn để lại đè nén nói vậy, trong lòng ta thì đang hét lên đầy lý : Không mê sắc thì mê gì?! Chẳng mê mấy kẻ nhiều chuyện như ngài à? Còn đáng sợ !

Dư Hoằng Dụ vẫn , mắt sáng như sao.

Đôi môi đến mức ai thấy cũng muốn hôn ấy… lại thốt ra câu độc như băng: “Trong hôm , đem hai mươi tấm thiệp đó viết thư chối hết, từng người một, cắt đứt cho sạch. Hiểu chưa?”

Thị vệ bên cạnh lập tức dâng bút mực.

Ta nghẹn : “Chẳng phải thánh chỉ của bệ hạ đủ để họ điều rồi sao?”

Hắn gật đầu: “Hóa ra nàng cũng chừng mực.”

Ta ánh mắt mong chờ: “Vậy… vậy có khỏi viết không?”

Dư Hoằng Dụ thẳng thừng: “Phải viết. Trẫm muốn xem.”

thứ quyền lực chết tiệt này.

4.

Ta thắp đèn viết suốt đêm, mỗi khi viết xong một phong thư chối, ta lại nhớ về những “kỷ niệm lãng mạn” với từng ca ca kia.

Viết đến đỏ hoe mắt, tim đập thình thịch.

Khát vọng được ngắm mỹ nhân của ta, so với mười mấy ngày trước chỉ có tăng chứ không giảm.

Không nói quá chứ… nếu không được mỹ nhân, ta chết mất.

Chết vì lòng tan nát.

Ta túm cổ áo nữ quan hầu cận: “Đi tìm cho ta một mỹ nhân.”

Nữ quan hoảng hốt: “Nương nương đừng ! Thần vẫn còn tiền đồ rộng mở, không sa vào sắc dục được đâu!”

?

Ta nghiêm giọng: “ xem ta là loại người gì đấy?”

Nữ quan vùng ra, quỳ luôn xuống: “Chẳng phải nương nương muốn thần… làm mỹ nhân cho nương nương sao…”

kỹ thì mặt nàng vẫn còn đỏ.

Còn mặt ta thì đen như đáy nồi: “Ta đi tìm mỹ nhân, không phải làm mỹ nhân!”

Nữ quan bừng tỉnh: “Thần lập tức đi tìm cho nương nương.”

Nàng ta nhận nhanh quá, khiến ta hơi nghi ngờ.

Chừng một khắc sau, ta vừa viết xong phong thư thứ mười, nữ quan quay lại.

Ta kích động: “Tìm được rồi?”

Nàng cũng kích động không kém: “Hôm mỹ nhân e là không rảnh, ngày mai có mời nương nương gặp mặt.”

Ta càng kích động : “Là người nhất hậu ?”

“Vâng, nhất hậu !”

Ta hì hì, vỗ tay một , lập tức có động lực viết nốt mấy lá thư còn lại.

5.

Ngày thứ mười sáu vào , lần đầu tiên ta tự mình dậy sớm, không cần nữ quan thúc giục ba lần bảy lượt.

Ta lắc nữ quan đang ngái ngủ dậy: “Đi thôi, thời cơ không đợi người.”

Nàng ngẩn ra một rồi tươi tỉnh hẳn: “Thỉnh nương nương đi theo.”

Ta lòng đầy hoa nở, cảm thấy hoa hai bên đường hôm cũng tươi thường ngày.

Cho đến khi ta thấy ba chữ vàng chóe: “Dưỡng Tâm .”

Ta kéo nữ quan lại, chắc chắn: “Đi nhầm rồi.”

Nữ quan sức lực kinh người, mặc kệ ta, còn lớn tiếng công công đứng gác: “Nương nương Ương cầu kiến, mau bẩm báo!”

Ta trợn mắt há hốc, cố sức bịt miệng nàng: “Láo xược! Láo xược! Ai dạy nói vậy?”

Nàng đáp tỉnh queo: “Nương nương thần tìm mỹ nhân, bệ hạ chẳng phải là người nhất hậu sao?”

Ta còn chưa kịp phản bác, cửa Dưỡng Tâm mở ra.

Dư Hoằng Dụ ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, hơi nghiêng đầu, nhíu mày xem tấu chương trên án.

Ánh nắng sớm nhu hòa chiếu một lớp sáng mỏng xuống phần quai hàm của hắn, khiến người ta thôi cũng thấy như có hào quang.

Khoảnh khắc ấy, ta bất giác nhớ đến pho tượng Phật mạ vàng trong chùa.

Nếu có tiên nhân hạ phàm, chắc cũng chỉ đến thế.

Chỉ tiếc gương mặt ấy lại gắn trên đầu Dư Hoằng Dụ. Đáng tiếc, đáng hận!

Ta âm thầm nguyền rủa, xoay người định bỏ đi.

Thì sau lưng vang lên một giọng hơi ngập ngừng: “Thần xin vấn an hậu nương nương.”

Thú thật đây là lần đầu ta nghe ai mình là “ hậu”.

Kỳ quái thật.

Ta quay lại. rõ người kia, lập tức thấy không kỳ quái chút nào.

là ai?”

Trong lòng ta, đáp án tự có: một thiếu niên cao tám thước, mặc giáp mềm vẫn lộ rõ vai rộng eo thon chân dài dáng , khí khái hiên ngang – là mỹ lang quân!

Thường công công chạy tới, giọng run như sắp khóc: “Ôi trời ơi, sao Đại nhân lại tới Dưỡng Tâm ? Ai mù mắt dắt Đại nhân đi sai đường thế? Mau sang Nam Thư Phòng cho ta!”

Ta nhẹ nhàng bước tới, chặn trước mặt mỹ lang quân, thần thái đoan trang: “Bệ hạ ở đây, gặp ở đâu chẳng như nhau? Bệ hạ thương thần tử nhất, công công cần gì khó dễ Đại nhân?”

Mỹ lang quân chắp tay cúi đầu: “Tạ ơn nương nương quan tâm, thần đi nhầm đường, là thất lễ với bệ hạ, không phá quy củ.”

Dứt , chàng định theo công công rời đi.

Không được!

Tuy ta chàng đang nghĩ cho ta, trong lòng hẳn có ta,

Chẳng ta phải đuổi theo sang Nam Thư Phòng? Như thế lộ liễu quá!

ta định chặn lần thứ ba, giọng Dư Hoằng Dụ trong vang ra, lạnh như gió đông: “Vào.”

Tốt quá rồi.

Chàng được công công đưa vào cửa, ta cũng lập tức bước theo.

Dù sao Dư Hoằng Dụ đâu có nói ai được vào, ai không được?

“Thần, Thẩm Vinh, bái kiến bệ hạ.”

Chàng dù quỳ vẫn oai phong như thế, sống mũi thẳng, sống lưng càng thẳng chuẩn người ta để mắt tới.

Dư Hoằng Dụ dịu giọng chàng đứng lên.

Rồi quay sang… cấm đoán ta: “, vào nội .”

là hai chuẩn hai khác.

đế thì giỏi lắm chắc?!

Ta giận đùng đùng bước vào nội , lòng tức muốn bật lửa.

6.

Hai người họ trò chuyện chừng nửa khắc, đại khái đều là việc chiến sự biên cương.

Ta chỉ nghe lọt hai câu khách sáo: một câu chàng là Thẩm Vinh, một câu hỏi chàng có nguyện về kinh không.

Thẩm Vinh lập tức đáp ứng.

Ta suýt nữa bật thành tiếng.

Không phải vì ta về thì vì ai chứ?

Nói ra ai tin nổi!

Đợi ta thoát khỏi trí hậu này, ta lập tức cùng chàng thề non hẹn biển!

Giọng Thẩm Vinh trầm thấp dễ nghe, âm lượng vừa phải, cực kỳ thích hợp ru ta ngủ.

Ta nghe đến mức đầu óc mơ màng, sắp ngủ gục bên khung cửa thì bị Thường công công tỉnh: “ hậu nương nương, bệ hạ triệu kiến.”

Ta dụi mặt, lạch bạch bước vào.

Dư Hoằng Dụ ngẩng mắt ta, giọng lạnh tanh: “ hồi đáp thiệp hết chưa?”

Ta nữ quan dâng xấp thư mình viết đêm qua, vô cùng chờ mong: “Viết rồi, thần viết đến tận canh ba mới xong.”

Dư Hoằng Dụ lật từng tờ, sắc mặt sáng tối.

Ta vò góc tay áo, dè dặt hỏi: “Vừa rồi Thẩm Vinh kia… thật anh hùng tuấn mỹ nhỉ!”

Tay Dư Hoằng Dụ hơi khựng lại: “Hắn hai mươi lăm tuổi, có thê tử và con . Nàng định làm nhà người ta?”

Người ta nói thật: nam nhân có thê tử rồi, còn chẳng bằng con chó.

Ta quyết định không “Thẩm lang quân” nữa. Trong mắt ta, hắn giờ chỉ là gã họ Thẩm có chủ.

“Bệ hạ xem thần là loại người gì? Chẳng chỉ cần có người nam nhân trông được một chút là thần liền muốn sao?”

Dư Hoằng Dụ thản nhiên: “ nào không ?”

Ta vặn tay: “Không hẳn…”

Ít nhất trong khoảng một nén nhang vừa rồi, có hai người là ta không muốn.

Dư Hoằng Dụ nhíu mày, mạnh tay vo tờ thư ta khổ cực viết đêm, ném sang một bên: “Trẫm cho nàng hồi đáp chối, không phải nàng viết kiểu lửng lơ giữ người.”

Ta chưa kịp ngăn, lòng đau như bị cắt: “Làm người phải chừa đường lui, sau này còn dễ gặp lại …”

Ánh mắt Dư Hoằng Dụ lạnh xuống, giọng nghiêm lại: “ dám mỉa trẫm? Láo xược! Hôm viết một tờ kiểm điểm!”

“Lại viết nữa hả?!”

Ta kêu thảm thiết.

Tùy chỉnh
Danh sách chương