Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Có lần tôi lén nhìn anh – người đứng nhất khối – chăm chú giúp tôi qua màn “Ghép Kẹo Vui Vẻ”, vừa nhìn gò má nghiêm túc của anh, vừa nghĩ:
Không biết sau ai sẽ cưới được tên cục mịch ha.
Ai ngờ… người lại là tôi.
Vì Thẩm Trác Ngôn luôn là người đáng tin, nên suốt khoảng thời gian anh đi công tác, tôi kiềm chế bản thân cực tốt.
Không hối anh trả lời tin nhắn. Không bóng gió nhắc đến cái túi xách mới tôi muốn.
Tôi tự trấn an: “Không đâu, người thông minh Thẩm Trác Ngôn, không mình nhắc, chắn cũng nhớ túi xách của mình mà.”
tôi đã đoán sai.
Anh ấy không mang túi xách .
6
Thẩm Trác Ngôn trở , tôi ở nhà mong ngóng từ sáng tới tối.
Nếu có thể, tôi ước mỗi mười phút lại gửi tin: “ chưa? chưa !”
tôi cố nhịn.
thấy tiếng mở cửa dưới lầu, lúc tôi đang nằm chơi điện thoại trên giường, chưa kịp mang dép đã lao bay từ tầng hai xuống.
“Thẩm Trác Ngôn!” Tôi hét lớn khi thấy anh vali bước , “Cuối cùng anh cũng rồi!”
“Ừ.” Anh nhìn thấy tôi chân trần, nhíu mày: “ không đi dép?”
“Quên mất.” Tôi nói, “ thấy tiếng anh nên chạy vội xuống luôn.”
Anh mở tủ giày, lấy ra đôi dép lê, ngồi xổm xuống đeo chân tôi: “Nền nhà lạnh, coi chừng cảm.”
“Dạaaa~” Tôi líu lo đáp, rồi vội vàng giơ hai tay ra, lòng bàn tay hướng , ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn anh.
Người thông minh anh, chắn sẽ hiểu tôi đang chờ .
sắc Thẩm Trác Ngôn bắt đầu cứng lại.
Tôi:
“?”
Tôi thấy lạ, liếc qua hành lý của anh.
túi xách mang theo đều là túi nhỏ, là quà vặt hay bánh kẹo thôi.
Vậy thì cái túi xách tôi muốn… nằm trong vali rồi!
Tôi lập tức bước qua Thẩm Trác Ngôn, lao tới chiếc vali, nó ra, đặt nằm xuống đất…
Giọng Thẩm Trác Ngôn vang sau lưng tôi, có chút ngập ngừng:
“Văn Tẩm, anh nói đã…”
Tôi nhập mật khẩu bốn chữ số bằng sinh của mình để mở vali, lật vali ra, nhìn thấy bên trong…
Không có túi xách của tôi.
Tôi không tin mắt mình, nhìn đi nhìn lại lần, rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Trác Ngôn:
“Túi của đâu?”
Hiếm lắm mới thấy vẻ lúng túng đang chột dạ hiện trên anh.
Anh nắm lấy cánh tay tôi, tôi dậy: “Dậy trước đã, sàn nhà lạnh lắm.”
Anh tôi ngồi xuống ghế sofa, còn tôi thì đầy biểu cảm “xem anh định biện hộ thế nào”, hơi chu môi ra vẻ không vui.
Anh nửa quỳ trước tôi, nhìn thẳng mắt tôi nói: “Vài trước anh bận quá, sự không có thời gian.”
“Đến cuối cùng mới rảnh để ghé cửa hàng, ai ngờ nhân viên lại nói cái túi cuối cùng đã có người hôm trước rồi.”
“Anh đã nhờ họ kiểm tra tồn kho ở các thành phố khác rồi, khoảng hai sẽ nhận được…”
Nói đến đây, anh mím môi, hơi căng thẳng nhìn tôi.
Nói thì… tôi có chút thất vọng .
Tôi đã mong đợi lâu vậy, đặt bao vọng chuyện , nên thất vọng cũng theo mà tăng gấp đôi.
Chiếc túi tôi hoàn toàn có thể tự đặt qua dịch vụ xách tay. tôi cố tình nhờ anh mang — là vì tôi muốn dùng chiếc túi để kiểm chứng xem anh có sự quan tâm đến tôi không.
Nếu là trước đây, tôi chắn sẽ anh bõ tức.
bây giờ, chỉ nhớ lại cái giấc mơ kia…
Cơn của tôi lại bị tôi nhét ngược lòng.
Tôi tự lẩm bẩm niệm “chú tâm kinh” trong đầu.
Không được , không được , không được .
Không được mình mẩy, không được mình mẩy, không được mình mẩy.
Thẩm Trác Ngôn không cố ý, không cố ý, không cố ý.
Tôi hít hơi sâu, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo, cực miễn cưỡng nói ra năm chữ: “Ờ ờ, không đâu!”
Thẩm Trác Ngôn sững người.
Tôi giả vờ rộng lượng vẫy tay: “Không mà! Không !”
Trong lòng thì gào thét: Tức chết tôi rồi! Mình tự đi đặt vậy!
Tôi đứng dậy, quay người định đi lầu.
chưa kịp bước được bước, cổ tay tôi bị anh lại mạnh mẽ.
Thẩm Trác Ngôn nhíu mày: “ lại không ?”
“ không đồ anh à?”
“Hay là——”
“Có tên đàn ông nào khác rồi?”
Tôi: “?”
7
Tôi không theo kịp tốc độ xoay não của Thẩm Trác Ngôn, chỉ biết tâm trạng anh tự nhiên trở nên cực tệ.
Còn cái tính khí tôi đang cố đè nén, “bùng” tiếng bật tung trở lại.
Khoan đã, Thẩm Trác Ngôn anh là cái kiểu vậy chứ?!
Rõ ràng là anh thất hứa!
Tôi đã cố gắng thông cảm anh rồi, mà anh lại còn tỏ thái độ khó chịu? Còn nắm cổ tay tôi đau điếng !
“Thẩm Trác Ngôn! Tay đau!”
tôi nói vậy, anh bừng tỉnh, lập tức buông tay.
“Xin lỗi.” Anh thấy cổ tay tôi đỏ , vội vã cúi đầu xin lỗi, “Anh… anh không cố ý…”
Tôi càng nghĩ càng tức, cái ý định sửa tính bay biến sạch.
Tôi không buồn anh giải thích, chạy thẳng lầu, sập cửa cái rầm.
Thẩm Trác Ngôn cái đồ khốn!
dù sau tôi có bị huỷ hôn, phải ra đường ngủ, tôi cũng không tha thứ anh đâu!