Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

Đứa bé trong bụng đá mạnh vào tôi một cái:
【Mẹ đừng dừng lại! Anh trai đang lừa mẹ đó, kiếp trước mẹ dừng lại, nó ôm chặt lấy mẹ, suýt chút nữa chúng bắt !】

Nhưng tôi vẫn dừng lại, quay người đi về con trai.

【Đừng mềm lòng! Mẹ quên là cơ hội duy nhất để về nhà sao, mẹ…】

Tôi khẽ xoa bụng, cúi người nhặt lấy một cây gậy dài và chắc.

Con trai hớn hở tôi, lao tới ôm chặt lấy tôi, há miệng chuẩn gào gọi người.

Cây gậy quất thẳng vào miệng nó trước một , đánh bật kêu trở vào trong cổ họng.

Nó trừng tôi đầy căm độc, tôi dùng gậy đâm về nó.

Nó gào thét, lăn lộn trên bãi cỏ, tay ôm lấy , máu chảy lênh láng.

Miệng vẫn chửi rủa: “Đồ heo chết tiệt! Đợi ba tôi tới đi, sẽ tự tay tôi !”

Những cú đánh giáng ngày càng dồn dập, như tôi muốn trút hết mọi đau khổ suốt bao năm qua.

Hoàn toàn mất kiểm soát.

【Mẹ ơi, chạy đi mới là trọng nhất!】

Nghe nói của đứa bé trong bụng, tôi bừng tỉnh, liếc con súc sinh nhỏ đang thoi thóp dưới đất, bên tai là ngày một gần.

Tôi sát xung quanh, một lối nhỏ chui vào.

Bên tai toàn là hò hét của dân làng.

“Con chạy ghê thật, bắt là đừng có thả ra đó!”

“Trời ơi! Cháu tôi! Ai đánh nó ra nông nỗi !”

ơi là con mẹ con — con đó! Bắt phải trị cho ra trò!”

“Khốn kiếp! Ai cho nó gan đánh con , ! Bằng mọi giá phải ra! phải lột da rút gân nó!”

“Ba ơi chạy hướng kìa, mau đuổi theo!”

Tôi vừa chạy vừa ngoái đầu lại, đột nhiên giẫm phải đá, cả người ngã nhào đất, tôi vội vàng bò dậy chạy tiếp.

Chạy vài phát hiện một bên đã gãy, không chạy nhanh, mà sau người vẫn bám riết không buông.

Tôi không bỏ cuộc, một con dốc cong cong, liền nằm mặc cho quán tính kéo mình lăn .

Khi dừng lại, tôi lăn lộn bò dậy, lần theo đường tới ngọn núi sau.

Tôi nhớ có một thầy giáo tình nguyện dạy học, nếu liên lạc với anh ấy, có lẽ tôi sẽ gọi cho gia đình và cứu.

Tôi đến nơi anh ấy , dùng tay đập cửa, các khớp ngón tay đã rướm máu từ lâu.

Cánh cửa mở ra, người thầy khoác áo bông dày bộ dạng tôi giật mình sửng sốt.

“Chị làm sao vậy?”

Sau khi tôi kể lại mọi , anh kéo tôi vào trong nhà, ló đầu ra ngó xung quanh.

Cửa đóng lại, anh quay sang thở dài: “ ban đêm sóng yếu lắm, đợi sáng chị dùng điện thoại tôi gọi cho người nhà nhé.”

hy vọng sống sót, tôi thở phào: “Cảm ơn thầy.”

Thầy xua tay: “ nhỏ thôi, trời lạnh, vào trong ngồi đi.”

Tôi vào phòng, đưa tay hơ bên lò sưởi cảm nhận hơi ấm.

Chạy quá lâu, cơ quen nhốt dưới hầm không vận động giờ đã kiệt sức, mí nặng trĩu mờ dần.

Đứa bé trong bụng không ngừng quẫy đạp, tôi cúi định hỏi nó có gì.

Ngay giây sau, khi nghe lòng của nó, toàn thân tôi run bần bật, hơi ấm trong phòng phút chốc hóa thành giá lạnh thấu xương.

3

【Mẹ đừng ngủ! Thầy giáo là người cùng phe với dân làng! Lúc mẹ treo cây, chính hắn là người ra tay!】

Tôi bật dậy, chiếc ghế đổ ầm đất.

Bên ngoài vang nói , tôi cố nén cảm xúc, đến bên cửa sổ, lặng lẽ mở hé một khe nhỏ…

Bên ngoài, thầy giáo tình nguyện kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, khói thuốc cuộn tản ra trong màn đêm, ánh ẩn hiện trong bóng tối.

anh mất liên gì đến tôi?”

Người ông đối diện sốt ruột giậm .

“Sao lại không liên ? Nó mà chạy thoát cả cái làng tiêu đời.”

“Con trai tôi nói , nó chạy về mày, anh không vì bản thân không có mà cố tình bao che nó, khiến tôi cũng không có chứ!”

Thầy giáo chằm chằm cánh cửa, nhả ra một làn khói:

“Tôi biết nó đâu, nhưng anh phải cho tôi một đứa , hoặc đưa tiền mua tin.”

Người ông tức đến đỏ mặt: “Anh điên à?!”

Hắn đẩy mạnh thầy giáo, định xông thẳng vào.

“Con khốn nạn, có phải mày đang trong đó không! Không muốn chết tự chui ra !”

Thầy giáo ngậm thuốc, giơ tay chặn lại: “ là nhà tôi, anh là xông vào trái phép.”

Người ông cười lạnh: “Trong làng mà chạy là lớn, ai rảnh tâm luật với chả lệ. Không cho vào đúng không? Mày muốn độc chiếm à!”

Hắn quay ra ngoài hét lớn: “ ! Nó !”

Chẳng mấy chốc, dồn dập vang bên ngoài.

Sắc mặt thầy giáo tái mét, đối với đám người vô lại anh hoàn toàn bó tay.

Tôi siết chặt bậu cửa sổ, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

chẳng có chỗ nào để trốn, nếu nhảy qua cửa sổ sẽ phải băng qua sân, chắc chắn sẽ phát hiện.

Đi ra cửa chính lại càng không . Tôi điên cuồng suy nghĩ phải làm sao.

Tùy chỉnh
Danh sách chương