Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Học sinh mới chuyển đến – Tô Tình – đồn là có khả năng tiếng lòng người khác.
ấy không chỉ lặp y chang mấy lời than phiền thầy Toán, mà còn đoán trúng luôn cả suy muốn ăn gà rán của thằng mập ngồi sau.
Cố Ngôn – thanh mai trúc mã của tôi – nghịch mấy sợi tóc tôi, hờ hững bóc viên kẹo, tiện đút thẳng miệng tôi.
Anh nhướng mày, liếc nhìn Tô Tình:
“Ninh Ninh, vậy ta có được tớ thích cậu đến mức nào không?”
Tôi đỏ , dùng làm thủ ngữ:【Đừng có trêu tôi, ta chỉ giỏi đọc biểu cảm thôi.】
Cố Ngôn búng giấy gói kẹo về phía bàn Tô Tình.
Tô Tình không né, chỉ nhìn Cố Ngôn bằng ánh mắt đầy thương hại.
“Ê, bà đồng, ? thử xem.”
Tô Tình chỉ vị trí trái tim.
“Tôi cậu : nếu được bé câm này, thì cậu sẽ thắng vụ đó.”
1
Lời của Tô Tình viên đạn, bắn tan mọi âm thanh xung quanh.
Cả lớp học lập trở nên im phăng phắc.
Viên kẹo ngọt miệng tôi bỗng chốc trở nên ghê tởm đến mức buồn nôn.
Tôi cứng đờ quay nhìn Cố Ngôn.
Nụ cười trên gương cậu đông cứng .
Đôi mắt cậu – vốn luôn ánh lên vẻ dịu dàng – lúc này thoáng hiện sự hoảng hốt.
Nhưng cậu nhanh chóng trấn tĩnh .
“Cậu bậy thế?”
Giọng Cố Ngôn trầm xuống, mang theo cơn giận xúc phạm.
“ học sinh mới chuyển đến, muốn gây chú ý mà chuyện cũng dám bịa?”
cậu đứng bật dậy, thân hình cao lớn lập bao trùm lấy tôi.
“Ninh Ninh, đừng tin lời ta nhảm.”
cậu định kéo tôi.
Tôi theo phản xạ lùi về sau, né tránh.
Bàn cậu khựng giữa không trung, nét lập trở nên khó coi.
Ánh mắt của bạn bè xung quanh đâm tôi cây kim nhỏ.
Có đồng cảm, có tò mò, cũng có cả sự hả hê.
Tôi nhìn được khẩu hình miệng của họ xì xào bàn tán.
“ ? chứ?”
“Cố Ngôn theo đuổi Ninh Ninh, hóa chỉ là vụ ?”
“Không nào, anh ta đối xử với Ninh Ninh tốt vậy mà, ai trường chẳng biết.”
Tôi cảm máu người mình dần dần lạnh đi.
Tôi không , chỉ có dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Ngôn, mong tìm được chút dấu hiệu cho cậu oan.
Nhưng không có.
Chỉ có sự giận và chột dạ khi vạch trần.
Tô Tình không nhìn cậu, chỉ nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy lo lắng chân thành.
“Ninh Ninh, tôi không cậu.”
“ lòng cậu ta vẫn , phải làm sao để xoay chuyển tình hình, để cậu tiếp tục tin tưởng cậu ta.”
“cậu ta cậu đơn thuần, dễ , chỉ cần thêm vài lời ngọt ngào, rơi thêm vài giọt nước mắt, thì cậu sẽ mềm lòng.”
chữ chữ, búa đập tim tôi.
Phải , tôi đúng là dễ thế.
Bởi cậu là Cố Ngôn – người tôi lớn lên cùng từ nhỏ.
Là người tiên cõng tôi về nhà khi tôi ngã.
Là người đánh nhau với kẻ khác cười nhạo tôi là con bé câm.
Là người mà tôi tưởng sẽ bảo vệ tôi suốt đời.
Tôi cúi , sức kìm nước mắt.
Tôi không muốn khóc trước bao nhiêu người thế này, quá thảm hại.
Cố Ngôn phản ứng của tôi, hoàn toàn nổi giận.
cậu vung chộp lấy sách trên bàn, ném thẳng về phía Tô Tình.
“Đồ điên! im đi cho tôi!”
Cuốn sách sượt qua Tô Tình, đập mạnh tường, phát tiếng “rầm” vang dội.
Có bạn nữ lớp hét lên sợ.
Nhưng Tô Tình thậm chí không chớp mắt.
ấy chỉ bình tĩnh nhìn Cố Ngôn phẫn nộ.
“ chưa, cậu ta bắt hoảng .”
“ tôi trúng tim đen nên mới nổi giận thế.”
Cố Ngôn thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng dữ dội.
cậu chỉ Tô Tình, chỉ tôi.
“Tốt lắm, rất tốt.”
“Ninh Ninh, tình cảm hơn chục năm của chúng ta, thua câu của kẻ đảo?”
Giọng cậu đầy thất vọng và đau khổ, người phản bội là cậu ta vậy.
Tôi nhìn cậu ta, bỗng vô cùng xa lạ.
Những ký ức ấm áp trước đây, giờ phút này đều trở thành châm biếm.
Những việc cậu làm cho tôi, rốt cuộc bao nhiêu phần là thật lòng, bao nhiêu phần là ?
Tôi không dám , cũng không .
Tôi lấy điện thoại , run rẩy gõ dòng chữ, đưa cho Tô Tình xem.
【 là ?】
Tô Tình nhìn điện thoại, nhìn sang Cố Ngôn.
Sắc Cố Ngôn lập trắng bệch.
cậu ta lao đến định giật điện thoại của tôi.