Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi là người coi tiền mạng . Gần đây bà còn thỉnh về một bức tượng Thiềm.
Tôi vừa học đạo trở về, chỉ liếc một cái đã nhận ra đó là Quỷ Thiềm.
Thứ nó nhả ra không vàng, là tiền giấy dành cho người c.h.ế.t.
Người dùng tiền âm phủ không nổi quá bảy ngày.
Mẹ tôi xong, trong đêm liền đem Quỷ Thiềm đặt bia mộ của ông bố đã khuất của tôi.
1
“Cảnh Ninh mau lại đây! Xem con Thiềm mẹ mới kiếm này!”
Vừa bước cửa, tôi đã thấy nụ không giấu trên mặt mẹ.
Nhưng theo ánh bà xuống dưới, nụ của tôi dần cứng lại.
“Mẹ thứ này ở đâu ra?”
Tôi sa sầm mặt mày, hạ giọng hỏi.
Mẹ tôi chớp chớp .
“… là dượng ba hàng xóm cạnh cậu cả của con cho đấy.”
Tôi chằm chằm con Quỷ Thiềm toàn thân đen sì, không kìm co mấy ngón lại.
“Không ngờ con vừa học thành tài trở về, đã kẻ chán dám tặng Quỷ Thiềm cho ta.”
Vai mẹ tôi bỗng chốc cứng đờ, bà nắm chặt tôi hỏi dồn:
“Con cái gì? Quỷ Thiềm? Là thứ gì?”
Tôi vỗ vỗ mẹ để bà yên tâm.
Sau đó liên tục quan sát con Quỷ Thiềm mặt.
Con Quỷ Thiềm này tuy vẽ đầy bột vàng, nhưng hình dáng lại vô cùng quái dị.
Tôi chỉ bụng con cóc và :
“Mẹ xem này, Thiềm bình thường bụng sẽ tròn trịa, miệng rộng.”
“Thế nên mới thuyết chiêu tài tiến bảo, trấn trạch cầu may.”
“Nhưng mẹ con này xem.”
Mẹ theo tôi quan sát kỹ, rồi gật .
“Con này đúng là bụng hơi tóp, miệng cũng…”
Tôi gật , sau đó rút từ ví ra một tờ tiền giấy.
Tôi nhét tờ tiền nằm ngang miệng Quỷ Thiềm, không to không nhỏ, vừa khít.
“Quả nhiên là vậy.
“Con Quỷ Thiềm này nhả ra không vàng, là tiền giấy cho người c.h.ế.t.”
Mẹ tôi lộ vẻ mặt không thể tin nổi.
Tôi tiếp:
“Nếu người dùng tiền âm phủ, không quá bảy ngày.”
đến đây, mẹ tôi tức đến mức mất bình tĩnh.
Bà cầm chiếc gạt tàn trên bàn trà định đập xuống, tôi thấy thế vội vàng ngăn lại.
“Cảnh Ninh con tránh ra, mẹ đập nát cái thứ hại người này!”
Tôi bất lực ôm eo mẹ.
“Mẹ bình tĩnh lại đi, nếu đập nát thực sự hết t.h.u.ố.c chữa đấy.”
Mẹ tôi vậy tức tối dậm chân bình bịch.
“Đáng c.h.ế.t, nó muốn mạng của tôi đã đành, lại còn lừa tôi là thể chiêu tài tiến bảo!”
Tôi thở dài thườn thượt, chuyện này cũng không trách mẹ tôi tham tiền .
Sau khi bố tôi qua đời vì t.a.i n.ạ.n xe, cả gia đình đều dựa một bà chèo chống.
Bạn bè thân thích không giúp đỡ hai mẹ con thôi, ngược lại còn nghĩ đủ cách để vay tiền bồi thường của bố tôi.
Từ đó về sau, mẹ tôi trở nên coi tiền mạng.
“Mẹ đã bảo sao nó đổi tính lại tặng đồ cho mẹ, không ngờ là…”
Người “nó” trong miệng mẹ tôi chính là cậu cả.
Sau khi bố tôi mất, ông ta là người tiên nhảy ra vay tiền.
Mẹ tôi không chịu nên ông ta cắt đứt quan hệ với tôi.
Sau này mẹ tôi mở quán trà sữa ăn phát đạt, ông ta lại đến bắt quàng .
Tôi khẩy.
“Mẹ, xem ra bọn vẫn chưa con học cái gì đâu nhỉ.”
Mẹ tôi lắc .
“Người khác hỏi mẹ cũng chỉ bảo con đi ăn xa ở tỉnh ngoài thôi.”
Hai năm tôi bệnh nặng, một lão đạo sĩ đi ngang qua cứu giúp.
Điều kiện là đệ t.ử thân truyền của ông ấy.
Mẹ tôi không còn cách nào khác đành đồng ý.
Ánh tôi d.a.o động, sau đó mẹ với vẻ phức tạp.
“Chuyện này chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến cậu cả, chỉ là…”
Mẹ tôi hiểu tức khắc, vỗ đùi cái đét tuyên bố.
“Cảnh Ninh con yên tâm, mẹ chắc chắn không mềm lòng đâu.”
rồi không bà lôi ở đâu ra một cái bao tải.
“Thứ này chẳng cho người c.h.ế.t dùng sao?”
“Bà đây đem đặt mộ ông bố đã c.h.ế.t của con!”
tôi sáng lên, giơ ngón cái với mẹ.
“Tuyệt vời mẹ ơi, sao con không nghĩ ra nhỉ!”
“Con Quỷ Thiềm này nhả tiền âm phủ, thế bố ở dưới kia tha hồ sung sướng rồi.”
Mẹ tôi đỏ mặt, nhưng vẻ mặt vẫn hất hàm đầy kiêu ngạo.
Hai mẹ con tôi lập tức chuyển con Quỷ Thiềm đó ra mộ bố.
Vừa chuyển xong, điện thoại của cậu cả gọi tới.
“Chị à, con Thiềm đó chị đặt theo lời em dặn không?”
Sắc mặt mẹ tôi trầm xuống tức khắc, nhưng giọng trong trẻo lại cố nén cơn giận.
“A Cường à, chị lời cậu đặt đàng hoàng lắm.”
“Quả nhiên hai hôm nay buôn bán khấm khá hơn hẳn.”
Giọng cậu cả bên kia dây trở nên run rẩy, là ông ta kích động thế nào.
“Thật hả chị, thế chị thờ cúng cho cẩn thận đấy nhé!”
Mẹ tôi vâng dạ liên tục, đợi cúp điện thoại xong.
Mẹ tức đến nỗi nhổ sạch cỏ mộ bố.
“Cái lão già c.h.ế.t tiệt này, ông xem mẹ con tôi bị người ta bắt nạt ra cái dạng gì rồi!”
“Tiền lần này gửi cho ông, ông nhớ tiêu cho nhiệt tình ! Cũng nhớ phù hộ cho mẹ con tôi tiền nước đấy nhé!”
Tôi che miệng đứng một bên.
Mẹ tôi không bố lúc này đang ngồi xổm bên cạnh bà đếm tiền.
Còn bà đang mải mê oán trách.
Bố tôi ngẩng tôi hiền từ, trong dường chút không nỡ.
Tôi bấm đốt ngón tính toán, lập tức hiểu ra.
Bố gật , sau đó hóa thành làn khói bay đi.
2
Cuộc điện thoại của cậu cả đã đ.á.n.h tan hoàn toàn chút tình thân còn sót lại của mẹ tôi dành cho ông ta.
Nên bà để tôi thoải mái ra trả thù.
tôi từ miệng mẹ, chị tôi, tức con gái cậu cả, hình đang yêu một gã bạn trai gia cảnh rất khá.
Trên vòng bạn bè cô ta toàn khoe hàng hiệu và ảnh du lịch khắp thế giới.
Mẹ tôi khinh bỉ:
“Nó á, một năm đổi mười mấy thằng, thằng nào cũng béo ú đầy mỡ.”
rồi lườm tôi một cái:
“Nhưng vẫn tốt hơn con, ế từ trong trứng nước.”
Tôi chép chép miệng.
Đột nhiên, tôi nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
Mẹ tôi cớ tôi về , mời gia đình cậu cả và dì út đi ăn cơm.
Để báo đáp “tâm ý” của cậu cả, tôi đặc biệt dậy sớm ra cửa hàng đứng đợi.
Một lát sau, một chiếc Bugatti Veyron mới coóng đỗ lại cửa.
Chị màu hạ kính xe xuống, chỉnh lại kính râm, để lộ chiếc nhẫn cương to tổ chảng.
Lúc mở cửa xe còn suýt ngã.
Một gã đàn ông to béo đầy dầu mỡ ôm eo cô ta, đỡ cô ta xuống.
Trên mặt chị tràn ngập nụ e thẹn.