Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc người bài là vị cùng phòng thần thánh nào của anh tôi.
Cậu ta đột nhiên nhận ra điều , giọng điệu lập tức thay đổi.
[Tôi không quen người mà cậu nói, bài hoàn toàn là do cá nhân tôi chướng mắt, không muốn cướp người yêu cả, không có ý khác, cậu cứ xem chưa từng lướt qua bài .]
Tôi sững sờ.
Nhấp vào trang chủ của cậu ta.
Bài bị xóa.
Giây tiếp theo, tài khoản bị hủy theo.
Rõ ràng, cậu ta lấy lại lý trí và không muốn bị người xung quanh phát hiện ra bài .
Tôi nhìn trang chủ trống rỗng trên màn hình, một ngọn lửa khao khát tìm hiểu bùng cháy lòng.
Chắc chắn là cùng phòng của anh tôi.
Nhưng… rốt cuộc là ai số đây?
Anh tôi có tổng cộng ba người cùng phòng.
ký ức của tôi, mối quan hệ của đều khá tốt.
Tôi không có tương tác nhiều .
Hoàn toàn không nghĩ ra ai lại lén lút loại bài thế .
Suy nghĩ đau cả đêm, không có kết quả.
Tôi định dò anh tôi, thì nhận tin nhắn anh ấy gửi .
[Trưa nay cùng phòng mời ăn, anh không mang cơm nữa, tự ăn .]
[Chuyển khoản 1.000]
Tôi ngay lập tức nắm bắt thông tin mấu chốt.
cùng phòng.
Mời.
[ cùng phòng nào thế? tự nhiên lại mời?]
Anh tôi trả lời: [Tạ Thần, có quen đâu.]
Tạ Thần.
Chính là nam thần học đường quanh năm chễm chệ trên bảng tỏ tình.
Tôi nhớ lần tiên tôi ký túc xá nam tìm anh , chính cậu ấy là người mở cửa tôi.
Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng, toát ra khí chất lạnh lùng và quý. Vóc dáng lớn vai rộng eo thon.
Không hề nói quá, cậu ấy đẹp mức khiến tôi ngừng thở giây lát.
Nhưng mỗi lần tôi nhắc cậu ấy, anh tôi lại cảnh giác nói rằng cậu ấy không là người tốt.
Vả lại, trông cậu ấy thực sự không giống người thiếu gái.
Người bài bí ẩn kia, tôi loại cậu ấy ra khỏi danh sách nghi ngờ tiên.
Nhưng tôi vẫn .
[ cùng không?]
Anh tôi khó hiểu: [ không quen mà, làm ?]
Tôi bịa đại: [ chỉ muốn ăn cơm anh thôi, hôm qua anh còn chẳng ở bên ngày sinh nhật.]
[Ài, thôi , ăn một mình một chút không đáng thương, không cả.]
Anh tôi: […]
[Thôi rồi, anh thử xem.]
Năm phút sau. Anh tôi gửi tôi một địa chỉ.
[Mười một giờ rưỡi, nơi thì anh ra đón .]
Tôi bật dậy khỏi giường.
[OK!]
Tôi thực sự quá tò mò muốn biết người là ai.
Sau khi sửa soạn đơn giản, tôi đúng giờ.
Gửi tin nhắn anh tôi xong ở cửa, người bước ra lại không anh tôi.
Mà là Tạ Thần.
Tôi nhìn gương mặt đẹp tạc tượng trước mắt, theo bản năng : “Giang Ngộ đâu rồi?”
Tạ Thần giữ vẻ mặt lãnh đạm.
“Cậu ấy vừa vào một trận game chưa xong, bảo tôi ra đón cậu.”
Không biết có là ảo giác của tôi không.
Tôi cứ khi cậu ấy nói câu , ngữ khí mang theo sự khó chịu ngầm.
Chắc là do phiền phức khi bị nhờ vả.
Tôi hơi ngại ngùng cúi .
“Ồ…”
lúc ngượng nghịu không tự nhiên, tôi chợt thoáng màn hình điện thoại sáng của cậu ấy.
Chính là giao diện diễn đàn.
Tôi sững người.
“Ê, cậu diễn đàn à?”
Bước chân Tạ Thần chợt khựng lại, cả người cứng đờ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì tìm chủ đề phá vỡ sự im lặng, tiếp tục nói.
“Cậu có lướt qua…”
Lời chưa nói hết, tôi chợt cảm có sai sai.
Khoan , ảnh đại diện góc dưới bên kia…
lại giống hệt ảnh của người bài hôm qua?
Tôi đứng đờ ra tại chỗ.
Tạ Thần thì hơi cứng nhắc giơ tay lên, tắt màn hình.
“Tôi không diễn đàn.”
Đại não tôi gần ngừng hoạt động, theo bản năng tôi lại gần.
“Vậy vừa nãy cái …”
Cậu ấy lập tức quay bước nhanh về phía trước một bước, né tránh ánh mắt của tôi.
“Người khác dùng điện thoại của tôi .”
“Người khác?”
Tôi giật mình, vội vàng tiếp.
“Ai thế?”
Tạ Thần phía trước rất nhanh tạo ra một khoảng cách nhỏ tôi, âm lượng nói chuyện nhỏ mức tôi suýt không nghe rõ.
“Một cùng phòng nào , tôi quên mất rồi.”
Cậu ấy nói rất nhanh, ngữ khí có chút kỳ quái.
Nhưng tôi lại bắt từ khóa.
cùng phòng.
Hoàn toàn khớp suy đoán ban của tôi.
Người bài kia quả nhiên là một hai người cùng phòng còn lại của anh tôi!
đúng.
dù điện thoại của Tạ Thần có nhập tài khoản .
Một người thanh , quý cậu ấy, có thể loại bài ?
Chỉ là cậu ấy khăng khăng nói rằng mình quên mất cụ thể là ai.
Tôi không tiện truy mãi.
“Ồ ồ, vậy thôi.”
Tạ Thần dẫn tôi vào một phòng ăn nhỏ.
Anh tôi vùi game cực khổ hai người khác trên chiếc ghế sofa góc phòng.
Nghe tiếng động mở cửa, anh ấy tượng trưng nhấc mắt lên.
“ rồi à?”
Tôi và Tạ Thần đồng thời “Ừm” một tiếng.
Sau lại tiếp tục chiến đấu sôi nổi, không rảnh để nói chuyện.
Chỉ có tôi và Tạ Thần ngồi không, hơi gượng gạo.
Tôi không nhịn .
“Cậu không cùng ?”
Tạ Thần nhẹ nhàng mở lời.
“Cai rồi.”
“Tại vậy?”
“Trước đây tôi một cô gái nói rằng, con nghiện game không là đồ tốt đẹp .”
Khi nói câu , cậu ấy dường cố ý liếc nhìn tôi một cái.
Tôi nghiêng .
Ờ, câu nghe quen thế nhỉ. Hình tôi từng nó ở đâu , nhưng không nhớ ra.
Tôi gãi gãi tai thì anh tôi đột nhiên ngẩng lên.