Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thái độ của tôi quá chắc chắn.
Tạ Thần hỏi vài câu cũng tin.
Nhưng dường như thế giới của cậu ta sụp đổ ngay lập tức.
Cậu ta lẩm bẩm vài từ khóa.
“Trên mạng…”
“Ngày nào cũng đăng…”
“Nhiều người xem…”
“Trời… ơi…”
Cậu ta dường như hết sức lực và mọi cách xoay xở.
Suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Cũng phải thôi.
Đột nhiên biết ảnh riêng tư của mình, dặn dò kỹ lưỡng là phải bảo , lại đăng mạng, hơn nữa người bên cạnh lưu lại không thiếu một tấm…
Ai mà chẳng suy sụp?
Cậu ta biết hết mọi sở thích của tôi, sẵn sàng bênh vực tôi…
Thậm chí sau này tôi mới nhớ ra, câu “Đàn ông mê game chẳng ra gì” là câu tôi tùy tiện đăng trang cá nhân sau đồng đội chơi tệ trong game làm tức điên. Vậy mà cậu ta ghi nhớ kỹ lưỡng, và vì điều mà cậu ta cai game.
ràng cậu ta tốt với tôi đến thế…
Vậy mà tôi không trêu đùa cậu ta.
Mà vì che giấu lời nói dối của mình, khiến cậu ta suy sụp như thế này.
bước chân loạng choạng của Tạ Thần quay đi.
Cảm giác tội lại dâng trong lòng tôi.
Tôi không nhịn được tiếng.
“Khoan .”
“Tạ Thần.”
“Cậu muốn không?”
Cả người cậu ta khựng lại.
“Gì cơ?”
Tôi nắm chặt tay, lấy hết can đảm mở lời.
“Được …”
“ ra không phải tôi lưu trên mạng đâu.”
“Những bức ảnh , chính là cậu gửi tôi.”
Tạ Thần đờ đẫn.
“Hả?”
“Tôi gửi cậu á?”
“Là… ý gì?”
ràng cậu ta không thể xử lý thông tin này nhanh chóng được.
Tôi thở dài một hơi.
“Tôi… chính là cái người dùng tài khoản ẩn danh nhắn tin riêng cậu .”
“Tôi , Tạ Thần.”
“ không nói cậu biết từ trước.”
“ ra, người lướt thấy bài đăng và bình luận, chính là tôi.”
“Tôi cũng nhanh chóng xác định được, người đăng bài là cậu.”
“Thế nhưng tôi…”
“Tôi cũng không biết tại nữa, có lẽ là vì nghĩ mình phát hiện ra của cậu? Hay là vì lý do gì khác, là, là muốn trêu chọc cậu một thôi…”
“… tôi tạo cái tài khoản ảo …”
“ , tôi…”
“Tôi không cố ý đùa giỡn cậu đâu, cậu muốn tôi thế nào tôi cũng chấp , bồi thường cũng được, lòng …”
Sau thú một hơi, cảm giác nhẹ nhõm trong tôi nhiều hơn nỗi sợ hãi Tạ Thần trách móc và oán giận.
Bởi vì tôi luôn cảm thấy, mình có với Tạ Thần.
Tôi cúi gằm , hoàn toàn không dám cậu ta.
Mãi sau.
Tôi cảm thấy có người nhẹ nhàng vỗ vai mình.
Ngay sau là một giọng nói rất dịu dàng.
“Có gì mà phải chứ?”
Tôi quay lại.
Ánh mắt tôi chạm vào đôi mắt Tạ Thần lấp lánh như chứa đầy trời.
“Nếu cậu biết hết , vậy tôi nói thẳng nhé.”
“Nếu trên đời này nhất định phải có một người nắm giữ của tôi, nắm được điểm yếu của tôi.”
“ tôi mong muốn nhất, người là cậu.”
“Cũng may mắn là cậu.”
“Tiểu Sơ.”
Cậu ta chớp chớp mắt.
“Tôi gọi cậu như vậy được không?”
“Trước tôi, cậu quên à? Tôi định cướp người yêu của bạn cùng phòng cơ mà, bản thân tôi cũng chẳng phải người tốt lành gì, nói bao nhiêu lời lẽ trái khoáy, kiểu gì tôi cũng là người xấu hơn một chứ? Ha ha ha.”
Tôi sững sờ.
vào đôi mắt chân thành của Tạ Thần.
Tôi đưa tay che .
“ ra… chuyện này lại liên quan đến một việc khác…”
Tạ Thần nghiêng .
“Chuyện gì?”
“Tôi và Giang Ngộ…”
“Là anh em ruột đấy.”
Không biết vì chột dạ hay vì lý do gì khác, tôi hạ giọng rất nhỏ.
Nhưng Tạ Thần không hề hỏi lại lần thứ hai.
Cậu ta .
Và đần ra.
“Anh, anh em ruột?”
Tôi gật .
“À, đúng vậy.”
“Anh, anh em ruột. Thế hai cậu không cùng họ?”
“Tôi theo họ mẹ, anh tôi theo họ bố, tên chúng tôi một là ‘Sơ’, một là ‘Ngộ’, không phải rất ràng …”
“Nhưng… tôi chưa từng hai người nói là…”
“Cũng, cũng đâu có ai hỏi đâu…”
Tạ Thần ngửa trời.
hai phút để chấp này.
“Được .”
“Vậy… chuyện này cậu sẽ giữ với anh cậu chứ?”
“Giữ gì cơ?”
Tạ Thần xoa mũi.
“… chuyện tôi thực thích cậu…”
Tôi chớp mắt.
Không biết có phải nhờ men rượu hay không, tôi mạnh dạn lặp lại.
“Cậu thích tôi à?”
“Vậy chúng ta ở bên nhau không phải là được ? phải giữ gì nữa chứ?”
Tạ Thần đờ người.
“Cậu, cậu nói gì cơ?”
Tôi lắc , quay người đi.
“Không à? Vậy thôi nhé…”
Tạ Thần vội vàng kéo tôi lại.
“Đừng, đừng!”
“Tôi , , tôi là… hơi không tin thôi.”
“Đây là ?”
Tôi dùng sức gật .
“Không giả – đảm bảo !”
Sau này nghĩ lại.
Việc tôi trực tiếp đề nghị hẹn hò với Tạ Thần quả có bốc đồng.
Nhưng tôi không hối hận.
Dù đôi con người không hành động bốc đồng một , sẽ chẳng biết phải lần lữa bao lâu mới đi vào vấn đề chính.
Từ cái ngày tiên tôi ngủ vì liên lạc với Tạ Thần, tôi ra.
Tôi thầm thích Tạ Thần từ lâu .
là…
Tôi vẫn không từ bỏ việc dò hỏi anh trai tôi.
“Anh, rốt cuộc tại trước đây anh lại nói Tạ Thần không phải người tốt vậy?”
Anh tôi tôi làm phiền suốt mấy ngày liền, cuối cùng cũng chịu thừa .
“Cái thằng Tạ Thần vẻ ngoài lưu manh đến thế mà em không thấy à?”
“Tuy tạm thời anh chưa tóm được bằng chứng, nhưng sau này nó chắc chắn là tra nam! Anh không phép em nảy sinh ý nghĩ gì với nó…”
Trong lúc anh ấy nghiến răng nghiến lợi giải thích lý do, tôi vô tội chọc chọc ngón tay.
“Thế à?”
“Nhưng lỡ em có ý nghĩ phải làm đây…”
Tôi vừa nói xong, Tạ Thần cũng thò ra từ cửa.
Trên nở nụ cười ngây ngô kỳ quặc không hề hợp với khuôn điển trai của cậu ta.
Cậu ta toe toét cười với anh tôi.
“Hì hì, anh.”
Anh tôi: “?”
Anh ấy qua lại giữa tôi và Tạ Thần.
Sau xác cả tôi và Tạ Thần đều có vẻ rất nghiêm túc.
Anh ấy sốc nặng.
“Đừng đùa anh.”
“Tạ Thần.”
“Mày dám động vào em gái ruột của tao á??”
Tạ Thần rất vô tội.
“Anh, anh chưa bao giờ nói Tiểu Sơ là em gái ruột của anh mà…”
Anh tôi nổi trận lôi đình.
“Thế! Cũng! Không! Được!”
Giữa tiếng gầm giận dữ, tôi lặng lẽ lùi lại, lùi xa thêm nữa.
Chuyện bạn cùng phòng biến thành em rể, thôi cứ để anh tôi có thời gian từ từ chấp vậy…