Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi cứng họng, mơ hồ cảm thấy ta cũng có vài phần đạo .

Suốt đường đi không ai gì, xe thuận lợi tiến vào nội đô Hoa Uyển, ngoặt vài cái là trước cửa ngôi nhà “hung” đó.

Nội đô Hoa Uyển chia làm khu trước sau, khu 1 là nhà vườn thấp tầng, khu 2 là khu biệt thự, nơi chúng tôi đang đứng là khu biệt thự kiến trúc mỗi nhà một vườn riêng biệt.

Giữa các hộ ở đều ngăn cách bởi những tường cây xanh tầng tầng lớp lớp, vừa đảm bảo sự riêng tư gia chủ, vừa đảm bảo diện tích sử dụng thực tế ngôi nhà, cũng chính nhờ chiến lược sử dụng đất lãng phí như vậy mà nó mới trở khu biệt thự cao cấp nổi tiếng nhất phố này.

Có thể gọi là tấc đất tấc vàng.

Lão Trương xuống xe, vươn vai đón ánh nắng, cùng tôi quan sát dinh thự bị bỏ hoang suốt một trước mặt.

Biệt thự không quá lớn khá trang nhã, nhờ có ban quản thường xuyên bảo dưỡng khu vườn rộng trước cửa cũng không mọc cỏ dại um tùm, chỉ có bồn hoa do chủ cũ tự tay vun trồng thì nay hoàn toàn tàn lụi.

Lão Trương đưa tay đòi chìa khóa, liếc nhìn tôi ánh mắt đầy ẩn ý: “Có gan vào trong tham quan tôi một chút không?”

Tôi vốn cũng hơi sợ, định đưa chìa khóa là chuồn, bị ta khích tướng như vậy, m.á.u đàn trong người tức xông lên não.

“Có gì mà không dám?”

, tôi bám sát ngay sau lưng lão Trương bước vào cổng biệt thự.

cánh cửa lớn vì cạn dầu khi phát tiếng kẽo kẹt trầm đục như tiếng rên rỉ.

Cửa vừa , gió lùa âm u kẹp theo mùi ẩm mốc ập thẳng vào mặt.

Tôi lão Trương bịt mũi, đứng ở cửa tròn 10 phút, đợi toán khí mù mịt trong nhà tan hết mới bước vào.

“Nào, giúp tôi một tay, hết cửa nẻo trong nhà này .” Lão Trương vừa gọi tôi vừa tự mình đi về phía cửa sổ phòng khách.

Miệng tôi đáp vâng, chân thì thật đứng chôn tại chỗ, không dám rời xa lão Trương quá phạm vi ba mét, giả vờ quan sát môi trường xung quanh.

Biệt thự thiết kế theo phong cách Trung Hoa, sàn lát gỗ thịt, do thiếu bảo dưỡng một phần nứt nẻ, cong vênh.

Trần nhà ốp khung gỗ gụ quét sơn bóng, qua một cũng chưa bong tróc hoàn toàn, chỉ hơi xỉn màu.

Chiếc đèn chùm hình lồng đèn bát giác khổng lồ rủ xuống trần nhà, góc độ tôi vừa khéo che khuất cầu thang lên tầng phía sau bức bình phong trăm lỗ.

bỏ hoang một , vẫn lờ mờ nhận gia đình này xưa từng sống trong nhung lụa, nhà cao cửa rộng tráng lệ nhường nào.

Tôi lật tấm vải trắng che bụi trên chiếc ghế gỗ gụ bên cạnh, vuốt ve những vân gỗ ấm áp, buột miệng cảm thán tận đáy lòng: “Giàu thật đấy!”

“Trên mạng bảo chủ cũ nhà này làm kinh doanh logistics, buôn bán lớn lắm, có tiền phải chuyện bình thường sao?”

Không biết lúc nào lão Trương hết cửa nẻo tầng một, nghe tôi cảm thán, ta vừa đi lên tầng vừa cười tôi:

“À đúng , cậu rảnh thì lấy cái chổi ở cửa quét giúp tôi sàn phòng khách tầng một nhé, tối nay tôi ngủ ở đấy.” Lão Trương , không đợi tôi chối bồi thêm: “Trưa nay mời cậu đi ăn chay ở Phúc Linh bên cạnh.”

Tôi rằng đi tìm chổi luôn.

Đợi lão Trương cửa sổ tầng đi xuống, tôi cũng vừa khéo dọn một khoảng trống trước ghế sofa phòng khách tầng một.

Lão Trương cười ha hả vỗ vai tôi đầy hài lòng, trải túi ngủ sàn, lôi điện thoại chân đế đặt ở cửa, chỉnh góc quay xuôi liền cùng tôi lên xe đi Phúc Linh.

Phúc Linh là ngôi duy nhất xây trong nội , nghe đồn cầu tài cầu bình an linh thiêng lắm hương khói rất vượng.

Nổi tiếng không kém là chay ở .

Đắt, ngon.

Không chỉ khách hành hương quanh đổ xô , mà ngay cả nhiều đôi tình nhân hẹn hò cũng chọn ăn uống.

Lão Trương gọi bảy tám món chay “tủ” ở nhà ăn, bảo tôi ăn trước, lão đi dạo quanh đại điện một chút, thắp vài nén hương mấy bài vị.

Tôi biết kiểu người làm nghề kiếm tiền cửa “âm” này tín ngưỡng rất chọn lọc, tức là tùy theo nhu cầu bản thân mà chọn tin hay không tin, hoặc tin vào cái nào, tôi cũng hỏi lão đi thắp hương gì, yên tâm ngồi ăn, mặc kệ lão đi đâu thì đi.

Lão Trương đi cũng khá lâu, đợi lão về thì tôi ăn gần hết thức ăn, tiện thể chén luôn ba bát , thố canh sâm.

Lão đưa tay xem giờ, vội vài miếng đi thanh toán, một bữa tốn hơn một ngàn tệ.

Thế này thì dù mặt dày như tôi cũng thấy hơi ngại, bèn hỏi lão còn cần tôi giúp gì nữa không.

Lão ngẫm nghĩ bảo nếu chiều tôi rảnh thì mua giỏ hoa quả bệnh viện tỉnh, đưa cô y tá tên Trần Tĩnh, nhắn cô ấy là chuyến này về lão có việc không đích thân qua , nhờ cô ấy đặt giỏ hoa quả trước giường bệnh Quốc .

Tôi theo phản xạ định hỏi Quốc là ai, lời bên miệng lại nuốt xuống.

Nếu đoán không lầm thì Quốc chắc chính là người bạn làm ăn chung bị ngộ độc rượu người thực vật, nhà lại tuyệt tự kia.

Mấy nay Quốc còn nằm trong bệnh viện, ngoài tiền bảo hiểm thì chắc phần còn lại đều do lão Trương kiếm tiền bù vào.

Có điều, tặng giỏ hoa quả người thực vật, cái mạch não lão Trương này có phải hơi khác người quá không?

tôi cũng không tìm hiểu sâu, chỉ coi là nghi thức thể hiện sự quan tâm đặc biệt người đàn trung niên mười tám tuổi đi lính, ít học hành, không biết cách bày tỏ.

Thế là tôi gật đầu đồng ý, xin số điện thoại Trần Tĩnh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương