Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Đợi tôi đưa lão về biệt thự, rẽ mua cái giỏ hoa quả rồi lái xe đến viện tỉnh thì đã là 1 giờ rưỡi chiều.

Mặc dù cảm thấy chiều thăm nhân không được may mắn cho lắm, nhưng đã nhận lời thì phải cho trót, tôi đành nhắm mắt gọi cho Trần Tĩnh, rồi theo chỉ dẫn điện thoại tìm đến trước cửa một đơn.

Khác với giọng nữ khàn khàn, trưởng thành trong điện thoại, Trần Tĩnh ngoài đời trông thanh nhã và trẻ trung, mặt mộc không trang điểm, chỉ đeo đôi bông tai quả cherry màu đỏ, nếu không phải vết chân chim nơi khóe mắt khi cười để lộ tuổi tác thì trông cô ấy cùng lắm chỉ bảy, tám tuổi.

Cô ấy nhận lấy giỏ hoa quả, chỉ hỏi một , sao lần này lão không tự đến.

Tôi lão nhận một mối việc, nhờ tôi đến thăm thay, mai xong việc chắc anh ta sẽ tới.

Trần Tĩnh khẽ “ồ” một tiếng, nói cảm ơn rồi quay người bỏ .

Vì quy định viện, người không phải người giám hộ hoặc không có sự đồng ý của người giám hộ thì không được vào thăm nặng đơn, nên tôi chỉ đứng ngoài cửa kính lướt Lý Quốc Lập nằm bất động trên giường, tiện chụp tấm ảnh gửi cho lão , nhắn một đồ đã đưa rồi vội vàng rời .

Dù sao thì phía chủ vẫn đợi tôi cùng xem livestream ngủ “hung” của lão .

3.

Khi tôi đến căn hộ rộng hơn 200 mét vuông của chủ , cậu ta đã chiếu livestream từ điện thoại lên lớn của rạp chiếu phim tại gia và bắt xem rồi.

Trước đó, để đảm góc máy quay được toàn bộ khách, căn này lại quá rộng, nên lão đã đặt điện thoại ở vị trí ngay cửa ra vào, đối diện với cầu thang lên tầng .

Vì thế, dù lúc này chiếu đã đủ lớn, nhưng vẫn chỉ thấy được bóng dáng lão lại lại trong chứ không rõ mặt mũi.

Trong khách có tổng cộng ba người ngồi.

Một thanh hơn 20 tuổi, một người đàn ông trung hơn 40 tuổi có nét mặt hao hao cậu thanh , và một ông mặc bộ đồ lụa đời Đường bằng vải thô, trông vô cùng quý phái thoát tục.

Tôi bước đến trước mặt cậu thanh , hơi khom người chào: “Sếp Lưu.”

Cậu thanh gật coi biết tôi đến, nhưng mắt vẫn dán chặt vào không chớp.

Ngược lại, người đàn ông trung là biết bố sếp Lưu lại cười với tôi, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh ông áo thô: “Tiểu Bốc phải không, vất vả cho cậu quá, ngồi , ngồi .”

Ông áo thô mỉm cười gật với tôi.

“Tiểu Bốc, tôi giới thiệu một chút, đây là con trai tôi Lưu , người đã việc với nhau rồi, thằng bé này được tôi chiều từ nhỏ nên chẳng có chút lễ phép nào.” Nói đoạn, sắc mặt ông thay đổi, giọng không lớn nhưng đầy uy nghiêm quát: “Lưu !”

Sếp Lưu chăm chú chằm chằm bị bố gọi giật một cái, dù rất miễn cưỡng nhưng vẫn quay lại nói với tôi một : “Chào nhé.”

Lão Lưu lúc này mới hài lòng gật , giơ trái lên giới thiệu ông áo thô bên cạnh:

“Vị này là bạn cũ của tôi, Trần Quảng Trí. À đúng rồi, cậu môi giới bất động sản thì chắc chắn từng danh, thầy Trần là thầy phong thủy nổi tiếng của tỉnh ta đấy.”

lão Lưu giới thiệu vậy, tôi vội vàng đứng dậy cúi người đưa về phía ông , cung kính nói: “Chào thầy Trần, danh đã lâu, sấm bên tai. Không biết có tiện kết bạn Zalo không ạ?”

Ông áo thô cười dè dặt, đưa bắt nhẹ với tôi, gần vừa chạm vào đã rút ra ngay: “Xin lỗi, tôi không dùng điện thoại di động.”

Tôi từ từ ngồi xuống với vẻ mặt ngượng ngùng và bối rối, nhưng trong lòng lại tự chấm điểm tuyệt đối cho diễn xuất vừa rồi của .

Cái Trần Quảng Trí, cái thầy phong thủy, thực ra tôi chưa từng tên bao giờ, nhưng cái nghề này của chúng tôi thì dựa vào cái ?

Ngoài mặt dày ra thì còn phải biết mặt người ta liệu cơm gắp mắm chứ!

Khách ông ta nổi tiếng, thì dù chưa bao giờ phải hùa theo là sấm bên tai.

Khách ông ta là thầy phong thủy, thì dù ông ta có là thằng lừa đảo đường xó chợ phải giúp chống đỡ cái danh ấy.

Thế mới gọi là biết điều!

Huống hồ người nói này là ai? Là bố Lưu đấy!

Lưu là ai? Tổng giám đốc công ty vận tải Kinh Hoa!

Ở cái thành phố này ai chẳng biết vận tải Kinh Hoa hiện là trùm ngành vận tải của tỉnh, cơ bản đã độc quyền vận chuyển hàng hóa số lượng lớn của mấy tỉnh lân cận, tuyến đường bộ và đường thủy tỏa khắp cả nước, nói một giàu nứt đố đổ vách tuyệt đối không ngoa.

Nhân vật tầm cỡ vậy, đừng nói là chỉ vào một ông già tôi không quen biết là thầy phong thủy, cho dù ông ấy có chỉ vào đống phân trước mặt tôi ngon lắm, tôi phải khen lấy khen để là quả thực rất ngon.

lúc suy nghĩ miên man, tôi chợt Lưu lầm bầm vẻ mất kiên nhẫn: “Rõ ràng có bác Trần ở đây, còn nhất quyết tìm một thằng ngủ thử “hung” thùng rỗng kêu to, đúng là thừa hơi. Nếu thật sự lo có chuyện mờ ám thì để bác Trần ra không phải xong rồi sao?”

“Mày thì biết cái đếch , tao việc còn cần mày dạy à?” Lão Lưu nổi trận lôi đình: “Lăn đây cho tao.”

Dù cực kỳ không tình nguyện, nhưng Lưu vẫn ngoan ngoãn nhích m.ô.n.g về phía lão Lưu, “bốp” một tiếng, trên mặt cậu ta lập tức in hằn năm dấu ngón .

Lưu im thin thít, còn tôi thì giật thót vì cái tát bất ngờ này, nghĩ bụng lão Lưu này uy quyền ghê gớm thật, đến tát con bắt con tự vác mặt đến cho tát.

Ngược lại, thầy Trần có vẻ đã quen với cảnh này.

Tùy chỉnh
Danh sách chương