Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Thế cả đời chưa bao giờ “chí phèo” đến thế, tôi cầm điện thoại mở ứng dụng ngân hàng, quay sang giơ trước mặt lão : “Trả tiền!”

Lão hơi sững sờ, khóe miệng nhếch , nở nụ cười khó coi hơn cả khóc: “Cậu em quả là sấm rền gió cuốn, đặt vào mươi năm trước chắc chắn thành kiêu hùng phương! Linh, chuyển tiền!”

Lão đã tiếng, tiểu dù không tình nguyện đến mấy cũng đành cầm lấy điện thoại của tôi chuẩn chuyển khoản.

Đúng lúc này, nghe thấy thầy Trần – người vẫn luôn dán vào màn hình kệ người chúng tôi nội chiến – rít tiếng hít khí lạnh.

Tiếng động này lại lần nữa kéo sự chú ý của chúng tôi về phía màn hình.

Lúc này đây, lão đã tháo bịt ra, và đã thích nghi với ánh đèn phòng.

Rõ ràng là ông ta đã nhìn thấy Mẫu Sát đang đứng cách đó không xa, kẻ đã nghe ông ta ngáy suốt ít nhất mười lăm phút.

Nhưng ông ta không hét , thậm chí cũng chẳng hề sợ hãi.

Ngược lại khoanh , ánh đầy vẻ hứng thú, chép miệng.

Tại sao cha nội này không sợ? Chẳng lẽ ông ta là cao nhân ẩn dật đó? Hay là ông ta đơn thuần cậy bát tự cứng?

Có cùng thắc mắc, tiểu khẽ hỏi: “Hai người bọn họ, cứ đứng im thế kia là đang gì?”

Tôi đoán ẩn ý câu nói của cậu ta là: chẳng lẽ hai người đó quen nhau?

Thầy Trần đưa vuốt râu nói: “ Mẫu Sát lúc trước vì sự bài xích tự nhiên của vật đối với Cô Dương Sát không dám manh động ta hiểu , nhưng vị bằng hữu này bày ra điệu bộ kia lại khiến ta hơi khó hiểu…”

Nhưng chính lão đã rất nhanh đưa ra câu trả lời.

thấy ông ta bước đi với dáng vẻ cà lơ phất phơ, vừa đi vừa lắc lư tiến về phía Mẫu Sát, miệng tặc lưỡi liên tục.

“Ái chà, trang điểm đấy, trông cũng ra gì phết. Áo lỗ trắng quần đùi đỏ, tóc tai rũ rượi, ăn cứ Đậu Nga ấy nhỉ…”

Thôi xong, cha nội này tưởng Mẫu Sát là người đóng giả ma để dọa người nhà “hung” !

Kể ra cũng không trách ông ta , biết đâu hồi trước đi ông ta từng gặp kiểu người này cũng .

Thế giới này luôn có những người sở hữu những sở thích quái gở khác thường, có người cuồng đồ vật, có người cuồng xấu, đương nhiên cũng có người cuồng ma quỷ, hai loại đầu khoan hãy nói, riêng loại cũng khối người, nổi tiếng nhất không ai khác chính là ảnh đế Oscar – Nicolas Cage.

Ông anh này cực mê sưu tầm nhà ma, trước mua tổng cộng căn nhà ma nổi tiếng thế giới, đó có là lâu đài.

đó phá sản.

Thế có cầu ắt có cung, để chiều lòng sở thích của nhóm người này, có người chuyên kinh doanh nhà ma, thuê hẳn đội ngũ giả thần giả quỷ, biến nhà thường thành nhà ma, biến nhà ma thật thành nhà ma đang ma ám thật, cốt để bán giá cao.

Rõ ràng là lão đang tưởng gặp phải đội giả ma đó.

Tôi cạn lời nhìn ông ta lượn vòng bên trái, vòng bên phải quanh Mẫu Sát, đồng thời bình phẩm cách ăn của người ta, lúc bảo thân dưới không quần phải váy, lúc lại bảo tóc người ta suôn mượt quá, phải dập xù , tạo cảm giác lông tóc dựng ngược…

Khung cảnh đó quả thực kỳ quái không nói lời, khiến người ta cảm thấy sự kinh dị lại pha chút buồn cười.

“Ê, trên người cô có gì đang kêu thế, để tôi xem máy ghi hiệu gì thanh tốt vậy, cứ trẻ con khóc thật ấy… Vãi lúa, quái gì thế?!!”

Chúng tôi trơ nhìn bàn lão xuyên thẳng qua phần bụng dưới hơi nhô của người phụ nữ, nhẹ d.a.o nóng cắt bơ, kèm theo tiếng xèo xèo, tựa xuyên qua đám mây.

Ngay đó, từ loa truyền ra hai tiếng kêu la t.h.ả.m thiết ma khóc sói gào, suýt nổ tung dàn thanh trị giá hàng vạn tệ ngay tại chỗ.

Lão độc chiếc quần đùi, lăn lê bò toài lao về phía cửa phòng, nhưng dù ông ta kéo thế , cánh cửa vốn không hề khóa trái lại hoàn toàn không mở , cùng lúc đó Mẫu Sát kia cũng ôm bụng dưới gào thét không ngừng, thanh nghe vô cùng đau đớn.

“Khá lắm, Cô Dương Sát mang từ bụng mẹ của người anh em này quả nhiên là khắc tinh của Mẫu Sát!” Thầy Trần phấn khích đập mạnh xuống bàn.

Ngay đó thầy ta giật phắt điện thoại từ Linh lúc này đã hoàn toàn mất khả năng tư duy, lần này cũng chẳng đưa cho tôi nữa tự mở loa ngoài hét lớn: “ Dưỡng Đạo, cửa lớn đã bí pháp của ta phong ấn , muốn ra ngoài xốc lại tinh thần đại chiến trận với Mẫu Sát đi!”

“Đại tiên đại tiên, xin ngài thả tôi ra đi, tôi người trần thịt, tôi… tôi sao đấu lại thứ này!” Lão nghe tiếng, quỳ sụp xuống đất “bịch”.

Lúc này ông ta vẫn chưa nhận ra tiếng nói phát ra từ điện thoại, tưởng là cao nhân đó ngứa cố tình chơi khăm , lập tức nước nước mũi tèm lem dập đầu tứ phía.

Dưỡng Đạo, vừa anh đã thừa cơ cô ta không phòng dùng Cô Dương Sát thương cô ta, hãy tranh thủ lúc cô ta chưa lành vết thương lao vào đ.á.n.h giáp lá cà, tiêu hao hết khí của cô ta là anh có thể diệt cô ta!”

Lão thấy cao nhân không những không thả ra bắt đấu đôi với nữ quỷ, bèn dứt khoát quay sang dập đầu bình bịch gà mổ thóc về phía nữ quỷ.

“Cô nãi nãi ơi, thực sự xin lỗi, kẻ ngu này không biết tốt xấu đã mạo phạm cô, này tôi không dám ngủ nhà “hung”, không dám bốc phét nữa, xin cô thả tôi ra đi, ra ngoài ngày tôi cũng thắp hương đốt giấy cúng cô ạ, cô nãi nãi…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương