Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Ngày đại hôn, hầu phủ treo đèn kết hoa, khách khứa tấp nập.
Người không tính là đông, không khí vô náo nhiệt.
Tạ Lễ rằng có hai do:
Một là cưới được một mỹ nhân như ta, y hận không tuyên cáo thiên hạ, lại sợ người dòm ngó, thế nên chỉ mời hữu gần gũi.
Hai là vì cục diện hiện nay của Tạ phủ… Tạ Tuân.
Cô nương kia chẳng phải dạng hiền lành, từ hôm đó gây náo loạn khắp thành, khiến Nhị công t.ử Tạ nổi danh chẳng hay ho gì.
Tạ không xử nàng ta vào thời điểm gió sóng ngọn, mà Tạ Tuân lại trọng thương không ra ngoài được.
chắc chắn không kết thúc êm đẹp.
Ta ngồi trước bàn trang điểm, phượng quan hiệp bối khoác lên mình.
Tổng phúc phu nhân vừa chải tóc cho ta vừa tặc lưỡi khen ngợi sự chu đáo của Tạ đại nhân.
Giờ lành đến, hỷ nương phủ khăn hỷ lên ta, dìu ta bước ra cửa.
Nghi thức trang trọng thuận lợi.
Tạ phụ ngồi trên cao đường, mặt đầy vẻ hài lòng.
Tạ Lễ mặc hỉ phục đỏ rực, tôn lên dáng vẻ tuấn nhã, nho nhã như ngọc lại tăng thêm khí thế quý trọng, khiến người nhìn không khỏi tán thán.
Qua lớp khăn hỷ, ta cảm nhận được mắt rơi lên người mình, dịu dàng mà kiên định.
Lúc ấy, ta bỗng thấy rất ơn những dòng chữ kia.
Nếu không có chúng, e rằng dẫu những bẩn thỉu của Tạ Tuân, ta như lời họ …
Cứ thế mà nhẫn nhịn đời.
May mắn thay.
Người ta yêu, vừa hay yêu ta.
“Lễ thành——”
lễ sinh vang lớn hân hoan.
Khi mọi người chuẩn chúc mừng, ngoài cổng phủ bất ngờ truyền đến một trận náo động.
Một nữ t.ử mặc váy giản dị, bụng hơi nhô, khóc lóc lao qua đám nhân ngăn cản, ngã sụp ngay trước hỉ đường.
“Tạ lang! thật nhẫn tâm! đón thiếp vào phủ mà! Con của chúng ta không không có cha!”
khóc lóc tàn tạ, tức khắc thu hút toàn bộ mắt khách khứa.
sảnh đường đồng loạt xôn xao.
nhìn dồn vào Tạ Tuân.
Hắn đứng giữa khách khứa, mặt trắng bệch, muốn chạy lên kéo nàng ôm chặt lấy chân.
“Nữ nhân điên ở đâu đến vậy! Dám quấy nhiễu hôn lễ! Kéo xuống!”
Tạ phụ giận dữ quát.
“Thiếp không điên! Thiếp đang m.a.n.g t.h.a.i con của Tạ Tuân! ấy hứa cưới thiếp!”
vừa khóc vừa vùng vẫy, cảnh tượng hỗn loạn đến cực điểm.
Dòng chữ gấp đến phát điên:
【Trời ơi! Con bạch liên dám tới! Tạ Tuân tên ngu kia, lúc muốn kích ả, bảo ả bỏ đứa bé đi sao?】
【Tạ Tuân đúng là đồ phế vật! Người ta bám được vào rồi thì làm gì chịu buông, lại mổ mắt bởi chim ưng nữa chứ!】
【Ca! Mau bảo vệ muội bảo! Lòng đố kị của nữ nhân không xem thường!】
Đúng lúc hỗn loạn nhất, Tạ Lễ từ đến giờ im lặng, khẽ siết tay ta, ra hiệu ta đừng lo.
Y bước lên một bước.
Không nhìn đang khóc lóc, mà mắt tĩnh quét khắp sảnh đường, dừng lại trên người Tạ Tuân.
“A Tuân.”
y không lớn, rõ ràng át hết mọi ồn ào.
“Ngươi có nhận ra vị cô nương không?”
Môi Tạ Tuân run rẩy, khó khăn gật .
“Vậy đứa bé trong bụng nàng là của ngươi?”
Tạ Tuân nhắm mắt, suy sụp :
“…Phải.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Tiếng nghị luận nổ lên tứ phía.
Tạ Lễ gật , vẫn thản vô ba:
“ vậy, Tạ không chối. hôm nay là ngày đại hỉ của ta đại tẩu đêk, không để quấy nhiễu.”
“Triệu thúc, đưa vị cô nương sang biệt viện tạm an trí, chăm sóc cho tốt. Mọi việc chờ lễ thành xong, ta phụ đích xử .”
Tác phong ổn, rành mạch rõ ràng.
Vừa giữ được diện Tạ , vừa không chút mập mờ về việc ai mới là nhân vật chính hôm nay, ai mới là chủ mẫu Tạ phủ tương lai, lại nắm trọn quyền xử trong tay.
Cao thấp nhìn là ngay.
Xứng đáng là người đứng ở trung tâm quyền lực, không cần nhìn, ta mắt mình lúc ấy chắc chắn sáng đến kinh người.
“ nhà gây xáo lòng các vị, xin thứ lỗi. Nghi thức tiếp tục.”
Không có phải ảo giác của ta không, mà sau khi xử xong, tâm tình Tạ Lễ có vẻ… tốt hơn hẳn.
Khóe môi y cứ khẽ cong, không nén nổi.
Tạ Tuân, từ đến chỉ đúng một câu.
Tiếng chúc mừng xung quanh trở nên châm chọc tột độ.
Y nhìn về phía ta, mặt như tro tàn mà loạng choạng rời đi.
14
Đêm động phòng hoa chúc.
Nến đỏ đốt cháy, hương thơm lan khắp căn phòng.
Khăn hỷ được nhẹ nhàng vén lên, ta ngẩng mắt, đối diện nhìn thâm sâu mang ý cười của Tạ Lễ.
Y uống rượu, đuôi mắt nhuộm một tầng hồng nhạt, so với ngày thường càng thêm vài phần phong lưu mê hoặc, khiến ta không hiểu sao toàn nóng lên một luồng khô khốc khó tả.
“Phu nhân.”
Y khẽ gọi ta, khàn đục, quyến rũ đến lạ thường.
“Phu quân.”
Ta c.ắ.n môi đáp lại, hai gò má bỏng rát.
Hai tay giao nhau, uống xong ly hợp cẩn.
“Hôm nay, có sợ không?”
Tạ Lễ vuốt lên mặt ta, ngón tay nóng ấm.
“Có ở đây, ta không sợ.”
Ta lặp lại câu ấy lần nữa, trong lòng yên đến kỳ lạ.
Nụ hôn mang theo mùi rượu thanh lạnh phủ xuống, kèm theo một tiếng cười nhẹ đầy dịu dàng, lời tình yêu vấn vương.
“Hàn Nguyệt, nàng trở thành thê t.ử của ta rồi.”
Mềm mại nghiền ngẫm, dây dưa triền miên.