Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 6:
“Tất cả những thành công của anh… sẽ chẳng còn liên quan đến em nữa.”
Tôi lặng lẽ nhìn anh, nhìn trai khiến tôi say mê, giờ vì cái gọi là tương lai không biết trước mà méo mó đến mức này.
Ánh nắng chiếu lên nửa khuôn anh, vẫn không soi nổi vào nội vặn vẹo của anh.
“Thành công của anh, vốn dĩ chẳng liên quan đến tôi. Mời anh rời .” – Tôi nhạt giọng đáp.
Sắc Bùi Diên lập tức tối sầm lại.
Anh nghiến răng, như một thú dồn đến chân tường:
“Em không tin đúng không? Được! Anh sẽ chứng minh em thấy! Đến lúc đừng có mà hối hận!”
Những luận ở khoảnh khắc điên cuồng tràn lên:
【Xong rồi xong rồi, lần này nữ chính quyết chia tay thật rồi! Rời khỏi nam chính cô sẽ hối hận !】
【 mà… không thấy nam chính quá đáng ? Tôi lại cảm thấy nữ chính làm thế rất tốt, cuối cùng cũng có chính kiến rồi.】
【Đúng vậy! Bây giờ nam chính Tô Linh nói trước nội dung rồi, nên mới trở nên ngạo mạn như vậy. Thật sự nghĩ là trung thế giới à?】
【Tô Linh tiết lộ tình tiết nam chính, liệu có làm thay đổi hướng của câu chuyện không? Tôi lại thấy nữ chính thay đổi rồi. Rất mong chờ xem cô ấy học lại rồi sẽ được bao nhiêu điểm…】
【 được bao nhiêu ? Sánh nổi việc nam chính tương lai là tỷ phú à? Ngoan ngoãn làm cô vợ nhỏ nam chính mới là đường chính đáng!】
Tôi không còn để đến những dòng chữ hỗn loạn kia nữa, chỉ lật mở cuốn bài tập.
Nắng vẫn chói chang, chiếu lên những công thức chen chúc khắp trang giấy.
Và cũng chiếu lên ngã rẽ mới của cuộc đời tôi.
…
lần chia tay trong không khí ngột ngạt , tôi chặn hết tất cả cách liên lạc của Bùi Diên.
Toàn toàn ý vào việc học lại.
Chuông báo thức lúc sáu giờ sáng.
Đèn bàn sáng đến mười một giờ đêm.
Chồng đề chất cao ngất trên bàn.
Cuộc sống của tôi được giản lược thành một đường thẳng.
Không còn cần tôi lặp lặp lại giảng những bài cơ bản.
Không còn giờ tự học kéo tôi ra ngoài tản bộ sự.
Không còn khiến tôi thức đêm về nhà để sắp xếp và chỉnh lý các bài tập sai nữa.
Thời gian của tôi cuối cùng hoàn toàn thuộc về .
Và tôi cũng nhanh chóng phát hiện, không còn Bùi Diên quấy nhiễu nữa, hiệu suất học tập của tôi cao đến kinh ngạc.
Khoảng thời gian anh ta chia cắt thành mảnh vụn, giờ có thể tập trung liên tục suốt nhiều giờ liền.
Có lẽ vì cuộc sống của tôi mỗi ngày quá đơn điệu, nên số lượng luận cũng ngày càng ít .
Trong những xem kia, một nữ chính mà không có cảnh nam chính … dường như chẳng còn đáng chú ý nữa.
Điều trái lại khiến tôi càng tập trung vào việc học hơn.
…
Thời gian thấm thoắt trôi .
Cuối cùng, lại đến ngày công bố điểm đại học một năm .
Tôi ngồi trước máy tính, hít sâu một hơi, nhập số báo danh.
Vài giây trang web tải dữ liệu lâu như vừa trải qua cả thế kỷ.
… 695 điểm!
Tôi bụm miệng, khóe không kìm được nóng lên.
Số điểm này đủ vào Hoa – Bắc Đại.
Khi phòng tuyển sinh của Hoa và Bắc Đại lần lượt gọi điện tôi, những luận hình như mới nhớ đến nữ chính là tôi, náo động trở lại:
【Vãi chưởng, tôi bỏ lỡ cái vậy? Mới chớp 1 cái mà nữ chính đỗ Hoa rồi?!】
【Phá án rồi! Năm ngoái nữ chính kém hoàn toàn do nam chính làm lỡ!】
【Không lạ khi trong nguyên tác nói nữ chính vừa theo nam chính khởi nghiệp vừa ôn nghiên cứu sinh mà vẫn vào Hoa. Hoá ra không nhờ nam chính kèm cặp, mà vì cô ấy vốn có thực lực này!】
【Aaaa chị gái ngầu quá!!! Tự lật bàn nghịch cảnh! Phê dã man!!】
【 bảo nữ chính rời nam chính là phế đâu rồi? Có thấy đau không?】
Phản ứng của luận đột nhiên xoay hẳn.
ra, khi bạn đủ mạnh mẽ, đủ rực rỡ mọi định kiến đều tự sụp đổ.
Hy sinh bản thân để thành toàn khác, chỉ là trò .
Chỉ có không ngừng nâng cao chính , mới là đường đúng đắn.
Tôi thu xếp hành lý, bước lên chuyến tàu phương Bắc.
Thế số phận luôn đầy tính kịch.
Chưa đầy một tuần khi nhập học, ngay trước cửa thư viện, tôi đối trực diện với Bùi Diên và anh ta là Tô Linh với nụ tươi rói.
…
Ánh Bùi Diên dừng lại trên tôi.
Ban đầu là mừng rỡ, rất nhanh một vẻ hiểu rõ hết rồi phủ lên.
“ vậy, học lại một năm rồi cuối cùng cũng nghĩ thông ra? Đến tận Hoa để tìm anh à?”
Khóe môi anh nhếch lên một nụ giễu cợt, như thể nhìn thấu trò mèo của tôi.
Tô Linh ở cũng phụ họa gió:
“Cô giáo nhỏ, bây giờ mới nhớ ra muốn quay lại à? Có hơi muộn rồi không? Tôi với Bùi Diên sắp được rót vốn đầu tư rồi, tương lai đang mở ra rất tốt đẹp. Còn cô… giờ chạy đến gần, tưởng vẫn được ưu ái như trước ?”
Bùi Diên cố làm ra vẻ, lắc đầu một cách đầy tiếc nuối:
“Đáng tiếc nhỉ, vị trí anh bây giờ quý lắm. Không em muốn quay lại là quay lại được đâu.”
Anh cố ý dừng lại, rồi mới tiếp:
“ mà… nếu em chịu nhận sai, anh cũng có thể cân nhắc em một cơ hội nữa.”
Ánh nắng chói chang, tôi hơi nheo lại, nhìn trai mà tôi dốc hết lòng vì anh ta.
Giờ tôi không nhớ nổi vì thích anh ta nữa.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không đến tìm anh.” – Tôi tĩnh nói.
“Hơ, mạnh miệng lắm.” – Bùi Diên bật chế nhạo:
“Không tìm anh? Vậy đến Hoa làm ? Đừng nói là đến tham quan. Hay là…”
Ý trong anh càng sâu: