Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8

Chương 8:

Nửa tháng sau, tôi xây dựng xong một đội ngũ mới.

Chúng tôi nhạy bén nắm khe hở kiếm tiền trong thị trường ứng dụng AI trên di động, nên đã dốc lực nghiên cứu.

Một sau, đội của Bùi Diên và Tô Linh tiến bộ chậm chạp, đổi người lần này tới lần khác vì ai chịu nổi bài kiểm tra đầy kiêu ngạo của Bùi Diên quá lâu.

Còn tôi, cộng sự từng bị anh ta đào thải, lại thuận lợi phát triển công một ứng dụng AI bùng nổ thị trường.

Thông chiến lược tăng trưởng, cộng thêm hệ thống video ngắn quảng bá như rất bình thường, chúng tôi thu hiệu quả vượt ngoài dự đoán.

Xu hướng bình luận cũng từ chỗ mù quáng ủng hộ nam chính chuyển nhiều người đứng phía tôi:

【Trời ơi! Trước đúng là nhìn nhầm ! Cứ nghĩ nam chính mới là cái đùi vàng, nữ chính là người hưởng ké, ai ngờ đại lão sự lại là nữ chính!】

【Chuẩn luôn! Trong nguyên tác, ứng dụng của nam chính là nhờ chiến lược làm video ngắn do nữ chính đề xuất mà nổi đình nổi đám! Bây giờ không có nữ chính, đội của nam chính tạo nổi chút tiếng vang !】

【Thế tại trong nguyên tác, người hưởng bộ hào quang lại chỉ có nam chính? Chỉ vì anh ta là đàn ông ? Quá bất công!】

【Nam chính như vậy còn mặt mũi kiểm tra người khác?Anh ta mới là tảng đá cản đường công của nữ chính! Nếu không anh ta giả vờ học kém kéo nữ chính tụt lại một , nữ chính đã đỗ Thanh Hoa từ sớm !】

【Tất cả gì nữ chính có hôm nay, đều là do chính cô ấy nỗ lực mà ! Còn nam chính, không có nữ chính bên cạnh, đến cái gọi là hào quang nam chính cũng giữ nổi!】

Sự nghiệp của tôi lúc phát triển mạnh mẽ.

người tôi tiếp xúc nhiều, tầm nhìn thế giới cũng không ngừng mở rộng.

Tôi dần dần cũng có chút tiếng tăm trong giới.

Hôm đó khi tôi đang gọi điện thoại bàn chuyện một vòng gọi vốn.

Vừa cúp máy, liền nghe một giọng quen thuộc:

“Thiên Tư.”

Tôi quay đầu lại.

Là Bùi Diên.

Anh ta đứng cách tôi mấy bước, thân ảnh hơi cô đơn.

Đôi mắt từng đầy ngạo mạn ấy, giờ lại giống như thủy tinh phủ bụi, cẩn thận, dè dặt, xen chút mong đợi.

“Thiên Tư, anh có xem ứng dụng của các em . Làm rất tốt.”

Anh ta mấp máy môi, dường như muốn nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng chỉ đọng lại vị đắng nhạt nhẽo.

Tôi không có thời gian để xã giao, không có ý định hồi quá khứ nên chỉ :

“Tìm tôi có việc gì?”

Anh ta như bị nghẹn vì sự thẳng thừng của tôi, yết hầu khẽ chuyển động, lấy can đảm mở miệng:

“Anh… anh nghĩ thông , Thiên Tư, người anh yêu vẫn là em. Trước đây là anh quá tệ, là anh cố chấp, anh em định sẽ quay lại.”

Anh hít sâu một hơi, trong mắt cuộn lên sự hối hận nặng nề:

anh luôn đợi em, đợi một cách ngu ngốc. Anh không ngờ em lại thực sự rời …”

“Anh chưa từng quên em, một cũng không. Trong lòng anh ngoài em , không thể chứa nổi ai khác nữa…”

Nắng xiên rọi vào khóe mắt hơi đỏ của anh, trông có vài phần đáng thương.

Nhưng tôi đã không còn là cô gái ấy, sẽ vì vài phần yếu đuối của anh mà mềm lòng.

“Vậy à? Tiếc là tôi lại không bài kiểm tra của anh.” – Tôi bật cười lạnh, chỉ cảm thấy mệt mỏi khi nhớ lại.

“Không đâu! Sẽ không bao giờ nữa!”

Bùi Diên hấp tấp biện giải, xen lẫn hoảng loạn:

“Lần đó là lần , anh chỉ là không ngờ em sẽ sự rời …”

“Bùi Diên…” – tôi bình tĩnh cắt ngang lời thú tội ấy:

“Mọi chuyện đã . Tôi đang sống rất tốt. Anh cũng nên nhìn phía trước.”

“Có em để ý chuyện của Tô Linh không? Anh với cô ta không có gì cả! sự…”

“Không liên quan đến cô ta.”

Tôi bằng giọng thản nhiên:

“Từ khoảnh khắc anh chọn dùng dối trá để thử lòng tôi giữa chúng ta đã không còn khả năng nữa.”

Lời vừa dứt.

Ánh sáng còn sót trong mắt anh ta hoàn tắt ngấm.

Bóng dáng cao ấy loạng choạng một chút, như thể mất bộ sức lực để chống đỡ bản thân.

Lại thêm hai nữa trôi .

Khi tốt nghiệp Thanh Hoa, tôi đã là một doanh nhân trẻ có tiếng trong giới.

cộng sự đó lựa chọn tin tôi, giờ đều đã tự do tài chính.

Còn Bùi Diên, hơn tôi một khóa, vẫn đang chìm lẫn giữa biển người, dù nhiều lần khởi nghiệp nhưng làm nên trò trống gì.

Thỉnh thoảng, tôi lại thấy vài tin tức anh ta từ dòng bình luận.

Nghe anh ta cũng mơ mơ màng màng, hoàn không còn dáng vẻ hùng hồn như nam chính trong nguyên tác nữa.

Thái độ với Tô Linh cũng rất tệ.

Anh ta nhiều lần chất vấn cô ta:

“Không tôi là nam chính ? Không Lâm Thiên Tư định sẽ hối hận, sẽ khóc lóc quay cầu xin tôi ? Không tôi sẽ trở người giàu nước ?Tất cả đều là lừa tôi?! Lừa !”

Nghe anh ta đặt đủ loại bài kiểm tra cho Tô Linh, chỉ cần cô ta không hợp ý liền bắt đầu phủ nhận, chèn ép cô ta.

Lúc đầu Tô Linh còn nhịn.

Nhưng khi khoảng cách giữa tôi và Bùi Diên , Tô Linh bắt đầu nghi ngờ lời tiên tri của hệ thống.

, sau một lần cãi vã kịch liệt nữa,

Tô Linh xé bỏ lớp vỏ ngụy trang, chỉ thẳng mặt Bùi Diên mà c.h.ử.i ầm lên:

“Tôi ôm lấy nam chính đời sẽ nở hoa! Nhưng với cái dạng này của anh á? Phi! Lãng phí mấy thanh xuân quý báu của bà đây! Chính anh tự phá nát cái hào quang nam chính của anh, còn trách ai hả? Tôi chịu nổi ! Cút ! Đồ phế vật!”

Theo bước chân Tô Linh rời , con đường khởi nghiệp của Bùi Diên hoàn rơi vào bế tắc.

Thực , với trí tuệ và học lực của anh ta, tìm một công việc lương cao không hề khó.

Nhưng anh ta không chịu nổi khoảng cách hiện tại.

Thỉnh thoảng, ở một góc đó nơi sự kiện đông người, tôi sẽ bắt gặp Bùi Diên đứng xa xa, lặng lẽ nhìn tôi hồi lâu.

Nhưng tôi còn bận tâm nữa.

Con đường tôi nhắm tới là bầu trời và biển .

Còn anh ta đã sớm hóa hạt bụi nhỏ bé nằm lại bên lề đường .

.

Tùy chỉnh
Danh sách chương