Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Hôm nay là ngày cúng thất đầu tiên của chị, tôi thầm ghi nhớ, đi mua ít tiền vàng rồi lén chạy vào núi để đốt chị.
Trên đường trở về, tôi bị một bà lão chặn lại.
Bà lão nhíu :
“Cô nương, gần đây nhà cháu có có người c.h.ế.t oan không?”
Vốn dĩ tôi không định trả lời, nhưng thấy bà trông hiền từ nhân hậu, cuối cùng tôi vẫn gật đầu.
Bà lão lại nói:
“Trên người cháu âm khí nặng, ‘người ’ oán cháu đấy!”
Tôi giật nảy mình:
“Không thể ! chị em cháu thân nhau nhất, chị ấy không do cháu hại c.h.ế.t, có oán ai không thể oán cháu!”
Bà lão bấm ngón tính toán một :
“Vậy là có kẻ đã dùng tà thuật, khiến chị ấy hiểu lầm cháu chính là hung thủ.”
Tôi lập tức nghĩ chiếc trống kia, bèn hết can đảm kể lại toàn bộ sự việc.
Bà lão thở dài:
“Đúng rồi, đúng là vậy rồi. Luyện ‘Cổ Nữ’ đã tạo sát nghiệt, việc bắt cháu gõ trống chính là muốn dẫn dụ oán khí của người c.h.ế.t oan sang người cháu. Bọn muốn tìm người c.h.ế.t thay đấy.”
“Tối nay là thất đầu tiên của chị cháu, chị ấy nhất định sẽ quay về tìm cháu, , e là khó mà chạy.”
Bà nhét vào tôi một miếng ngọc, dặn tôi nhất định giữ thật cẩn thận.
Bà bảo tôi gọi bà là Thôi A Bà, bà sống trong căn nhà tranh trên đỉnh núi Tây, bà dặn nếu có chuyện tìm bà.
Tôi nắm chặt miếng ngọc trong , lòng trĩu nặng tâm sự trở về nhà.
Trời đã nhá nhem tối, anh trai tôi đứng ở cửa, bất mãn lườm tôi một cái, có vẻ chê tôi về chậm.
“Đồ chổi, làm chậm trễ việc tao sinh trai, xem tao có đ.á.n.h c.h.ế.t không!”
Anh trai xoay người cùng chị dâu đi vào phòng, nhanh sau bên trong vọng những âm thanh mờ ám.
Tôi tê dại gõ từng nhịp trống, trong lòng không ngừng suy nghĩ về lời nói của bà lão.
Chị tôi… thật sự sẽ hại tôi ?
Bỗng nhiên, trong bóng tối, vọng tới giọng nói của chị tôi.
“Tiểu Thúy, Tiểu Thúy!”
Tôi quay đầu lại, và đã thấy một cảnh tượng kinh hoàng nhất trong đời.
6.
Chị tôi toàn thân không da, da thịt và mỡ phơi bày ngoài, một mảng đỏ vàng lẫn lộn, trông hệt một cục thịt di động.
Xương chân của chị đã bị anh trai tôi đi làm dùi trống, chị không thể đi lại, chỉ có thể lê lết cơ thể, nhích từng chút một về phía trước.
đường chị đi qua, bùn đất hòa lẫn với thịt vụn, kéo lê thành một vệt dài.
Tôi không kìm được cơn buồn nôn, ọe khan tiếng.
Giọng điệu của chị tôi lập tức trở nên âm u:
“Tiểu Thúy, ngay cả em thấy chị ghê tởm ?”
Tôi chưa kịp lắc đầu, chị ấy đã áp sát ngay trước mặt tôi.
chúng tôi đứng gần nhau, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi.
Chị gái bóp chặt cổ họng tôi, trên móng dài của chị dính cả tơ m.á.u và thịt vụn.
Chị ấy nói: “Tiểu Thúy, em xuống dưới bầu bạn với chị đi.”
chị ấy càng càng siết chặt, tôi không thể thở nổi, cảm giác tròng mắt mình sắp lồi cả ngoài.
Ngay , miếng ngọc Thôi A Bà đưa tôi bỗng lóe lên một vệt sáng đỏ.
Chị gái thét lên một tiếng t.h.ả.m thiết rồi biến mất không tăm hơi.
Tôi ngã phịch xuống đất, cố gắng hít thở bầu không khí quý giá vừa giành lại được.
Mọi chuyện một giấc mơ vậy.
Chị tôi đâu rồi? Chị ấy biến mất rồi ? Sau … chị ấy có quay lại nữa không?
Mặc dù chị gái đã tấn công tôi, nhưng tôi không hề trách chị.
Tôi chỉ hận những kẻ đã bắt tôi gõ trống, hận những kẻ đã đẩy oán khí của chị sang tôi.
Bọn hại c.h.ế.t chị tôi trước, giờ lại muốn hại cả tôi.
Mối thù không trả, tôi không là người.
Chị dâu không biết đã ngoài từ , mụ ta nhặt miếng ngọc rơi dưới đất lên, hỏi tôi đã trộm nó ở đâu.
“ khốn ranh , hôm nay trộm ngọc, ngày mai có thể trộm đàn ông, đê tiện y chị .”
Tôi định giải thích bị chị dâu cắt ngang.
“Ồ… trong ngọc lại có vệt máu, đúng là ngọc tốt, tao miễn cưỡng nhận vậy.”
Tôi ngẩn người chị dâu cầm miếng ngọc đi vào phòng.
Nhưng mà… tôi nhớ rõ, miếng ngọc vốn trong suốt lấp lánh, làm có màu .
Lẽ … là tôi nhớ nhầm ?
7.
Hôm nay chị dâu ăn diện lộng lẫy hơn hẳn mọi ngày.
Trên cổ mụ ta đeo miếng ngọc đã cướp của tôi ngày hôm qua.
Ở chính giữa miếng ngọc quả nhiên có một vệt màu đỏ rực, trông thể bị nhuốm máu.
Chị dâu thấy tôi chằm chằm, liền xếch ngược đôi lông lá liễu, quát tôi cái mà .
Mụ ta mắng bỗng cúi đầu nôn ọe.
Anh trai tôi giáng cú vào đầu tôi, khiến đầu óc tôi quay cuồng.
Thấy gã định đ.á.n.h tiếp, tôi vội lách người né đi, chỉ vào đĩa cá trên bàn.
“Anh, anh đừng đ.á.n.h nữa, có chị dâu có tin vui rồi không?”
Anh trai tôi sững người:
“Mau, mau mời đại phu tới!”
Đại phu vuốt chòm râu bạc trắng:
“Đúng là hỉ mạch rồi, hơn nữa, có khả năng là một bé trai.”
“Nhưng mà…”
Anh trai tôi vừa nghe xong nửa câu đầu đã phấn khích mức đi vòng quanh, rồi ôm chầm chị dâu cười ngây ngô.
Cả bọn làm tâm trí đâu mà nghe vế sau nữa?
Tôi nhân cơ hội tiễn lão đại phu ngoài, đưa tiền khám bệnh ông.
Đứng ở cổng, lão đại phu ái ngại nói với tôi:
“Lão có biết một chút về thuật âm dương, cái t.h.a.i … trông không giống người, mà giống một oán quỷ đòi mạng hơn.”
“Nhưng lão không rành về món , có khi là nhầm không chừng, cháu về nói với anh chị của cháu, bảo tìm người rành nghề xem lại chắc.”
Tôi gật đầu, rồi xoay người đi vào.
Chuyện , tôi sẽ không đời nói .
Tôi chỉ mong là có oán quỷ đòi mạng bọn mà thôi!
8.
Anh trai tôi vì muốn ăn mừng việc chị dâu m.a.n.g t.h.a.i trai, đã mở tiệc lớn đãi cả làng.
Trong bữa tiệc, khách khứa qua lại, chén tạc chén thù.
Ai nấy đều bóng gió xa gần, dò hỏi xem chị dâu đã dùng cách mà lại m.a.n.g t.h.a.i được.
Dù , cả cái làng có ai mà không biết chị dâu là loại “gà mái không biết đẻ trứng” chứ.