Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phiên ngoại Phó Tế 1

1

mắt quản gia Chu bá, Phó Tế là một gia chủ rất tốt.

Nhưng ngoài điều ra, dường như hắn lại thiếu mất thứ gọi là thất lục d.ụ.c của người bình thường.

Phó Tế mười bốn kế vị chức gia chủ, mẫu hắn từng mắng hắn giữa đám đông là “thiên sát cô tinh”.

Phó Tế không hề phản ứng, khẽ dặn hạ nhân đưa phu nhân viện riêng.

Hắn không quan tâm người khác mắng thế nào.

Hắn luôn sống rất cô độc.

Ôn Từ xuất hiện đúng vào quãng thời gian ấy.

Phó gia không thiếu chi phái, nếu Phó Tế muốn nhận một người muội muội nuôi dưỡng, sẽ có vô số đứa trẻ được đưa tới để hắn chọn.

Thế nhưng hắn lại cố chọn một cô nhi không phụ mẫu, Ôn Từ.

Những đầu mới đến phủ, Ôn Từ luôn hấp tấp vụng , nói chuyện với Phó Tế thì thẳng thắn, không chút e dè.

Vậy mà Phó Tế chưa từng nổi giận dù một lần.

Chu bá nghĩ rằng do nàng ấy từng lang bạt, chưa được dạy dỗ quy củ, nên hỏi ý Phó Tế có nên mời nhũ mẫu đến dạy quy tắc cho thư hay không.

Không ngờ Phí Tế lại lắc đầu.

“Không cần ràng buộc, cứ để nàng tự do mà lớn lên.”

2

Một câu “không cần ràng buộc” ấy đã nuôi dưỡng nên một Ôn Từ khác biệt với mọi người.

Nàng thông minh, dũng cảm, ngây thơ mà vô úy, lại có một tấm lòng nhân hậu của người hành .

Sự tồn tại của nàng khiến Phó Tế trở nên giống một người thật sự hơn.

Chu bá cảm thấy những như thế cũng không tệ.

Nhưng cảnh yên bình kéo được cho đến một , phá vỡ hoàn toàn vì một cây quạt gấp.

Hai người vì cây quạt ấy mà cãi nhau dữ dội.

Đến Chu bá nghe tin, thì Ôn Từ đã bỏ nhà mà đi.

Phó Tế không ngăn cản.

Chu bá tìm được hắn thư phòng, Phó Tế đang lặp đi lặp lại việc lau chiếc hộp gỗ đàn hương đựng quạt gấp kia.

Rõ ràng trên hề dính bụi.

Thế nhưng hắn vẫn cẩn thận, lau đi lau lại.

“Gia chủ, ngài hà tất phải như vậy…” 

Chu bá bất lực thở .

thư trẻ, chưa hiểu chuyện.”

Nhưng hồi sau, ông nghe thấy một tiếng thở thật .

“Chính vì nàng chưa hiểu chuyện.” 

Phó Tế khẽ nói: “Nếu ta lợi dụng sự ngây ngô của nàng, thì xứng đáng làm người nữa.”

Ôn Từ không biết gì cả.

Hôn ước năm xưa, giờ đã thể tính được nữa.

Người trói buộc quá khứ, lại mỗi hắn.

“Nàng muốn sống thế nào, thích ai… cứ để nàng tự do đi.”

3

Sau ấy, Phó Tế ngã bệnh nặng, phải dưỡng rất mới khá lên đôi chút.

Không sau, kinh thành truyền tin : Ôn Từ đang ở phủ, chữa bệnh mắt cho gia.

Ba năm sau , những tin tức từ kinh thành vẫn rời rạc gửi đến.

gia Trịnh gia hủy hôn.

Quan hệ giữa Văn Từ và gia càng thiết.

phủ dần lan truyền lời đồn rằng gia sẽ cưới Ôn Từ nữ làm thê tử.

Tin ấy đến được Vinh Châu, Phó Tế nhìn dòng chữ trên thư, lặng người thật .

hắn khẽ lẩm bẩm:

“Vậy à…”

“Cũng tốt, cũng tốt…”

Chu bá nhìn thấy, lòng vừa xót xa vừa lo lắng.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Sau trở phòng, ông lén một phong thư, giấu Phó Tế.

May thay, ông đã kịp .

Mọi chuyện… vẫn kịp.

Phiên ngoại – Từ:

1

Phó Tế năm bảy lâm bệnh nặng một trận.

Cuối cùng, nhờ mối quan hệ giữa hai nhà, phụ mẫu chàng mời được đại phu, ấy là viện sứ Thái viện, đến chữa trị cho chàng.

Từ trở đi, chàng chuyển đến gia ở kinh thành, sống ở suốt một thời gian .

Thầy bói nói rằng phải nuôi chàng như gái thì mới giữ được mạng, nên gia liền nói với bên ngoài rằng họ có hai cô gái.

Hóa đại phu thuật cao minh, tính lại hài hước, là người nhiệt nổi danh gần xa.

phu nhân là một nữ nhân hiền hòa vùng Giang Nam, thương xót Phó Tế nhỏ đã hay bệnh tật, thường xuyên tự tay chuẩn món ngon riêng cho hắn.

Hai phu phụ ấy, dường như đã thỏa mãn mọi mơ ước của chàng phụ mẫu.

Tựa như ông trời thương xót chàng, nên ban cho chàng một đôi phụ mẫu mới.

2

Năm Phó Tế bảy , ta — , mới tròn một .

Lúc chàng vừa đến nhà ta, vì sợ gây phiền phức cho người khác, nên gần như bao giờ rời khỏi sân viện của .

Lần duy nhất chàng bước ra ngoài, là vào ta đầy năm.

Phụ ta thương ta, nên tổ chức lễ “ đồ vật”.

Phó Tế đứng ngoài đám đông, nghe thấy tiếng phụ ta nhà cất lên:

sách đi, , sách đi!”

lại vang lên giọng mẫu ta:

gái ngoan, đừng nghe phụ , thi tập đi, sau này làm tài nữ!”

Phó Tế thấy buồn cười, liền bước lại gần một chút.

Không ngờ lại người phía sau vô va phải, suýt nữa ngã xuống.

chàng kịp định thần lại, trước mặt đã xuất hiện một đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm.

Đôi tay ấy túm lấy tay áo chàng, không chịu buông ra.

Chàng cúi đầu, liền chạm phải ánh mắt đen lay láy của ta.

Miệng ta vẫn dính nước dãi, nhưng vui vẻ nắm lấy tay áo chàng mà lắc lắc.

Năm ta tròn một , lễ đồ vật, ta đã được Phó Tế.

3

Năm Phó Tế chín , ta ba .

Chàng nắm tay ta, từng nét từng nét dạy ta tên của chính .

Tay ta nhỏ, yếu, nên chữ xiêu vẹo, xấu xí.

Nhưng ta lại vô cùng đắc ý.

“Ta biết tên !”

Ta ngắm “báu vật” ra, lại bất chợt nhíu mày.

“Nhưng mà, ca ca, tại sao ta lại tên là ? nghĩa là gì vậy?”

Phó Tế khẽ cười, dịu giọng giải thích:

tại , nghĩa là ghi nhớ mãi không quên.”

“Vậy chắc phụ ta rất thích ta !”

“Ừ.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương