Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phiên ngoại Phó Tế 2

Mọi người đều thích mà.

4

Năm Phó Tế mười tuổi, ta bốn tuổi.

Ta đã có nhận biết được vài loại d.ư.ợ.c thảo đơn giản.

Chỉ riêng vị xuyên tâm liên, phụ thân ta lại quen gọi bằng tên khác, “nhất kiến hỷ”.

Quả nhiên, ta lại tò mò :

“Tại sao xuyên tâm liên lại gọi là nhất kiến hỷ?”

Câu làm khó Phó Tế.

Chàng vốn hiểu d.ư.ợ.c liệu.

ta cứ mãi truy , chàng đành mím môi, thuận miệng bịa ra:

“Chắc là … chỉ cần nàng, liền không sinh vui mừng.”

Ta lập tức thật.

5

Năm Phó Tế mười một tuổi, ta năm tuổi.

Hai nhà bối bọn ta thân thiết như vậy, hơn nữa phụ thân ta từng có ơn cứu mạng Phó Tế, nên dần nảy sinh ý định kết thân.

gia chỉ có một cô gái độc nhất, còn Phó gia thì có ba người trai.

Phó gia chủ động đề nghị, để này Phó Tế sẽ nhập gia làm rể.

đại phu tôn trọng, nên đã ý kiến Phó Tế.

Chàng suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu đồng ý.

Thực ra chàng muốn quay Phó gia.

hôn ước được định ra, thân Phó Tế đã khỏe mạnh hơn, phụ thân ta đề nghị gửi chàng đến thư viện học tập.

Thư viện là Vân Thâm Thư Viện, danh tiếng lừng lẫy khắp thiên hạ, nằm tận Thanh Châu, cách kinh hàng ngàn dặm.

Ngày Phó Tế rời đi, ta ôm lấy chàng không chịu buông, khóc đến nấc nghẹn không thở .

Tiếng khóc ta khiến chàng mềm nhũn ra.

Cuối cùng ta khóc mệt quá, ngã chàng mà ngủ thiếp đi.

Phụ mẫu ta vội sai người bế ta phòng, rồi đích thân đưa chàng đi.

Không ngờ, đó lại là lần cuối cùng chàng phụ mẫu ta.

6

Năm Phó Tế mười hai tuổi, ta sáu tuổi.

gia bị tịch biên.

phủi mẫu ta bị áp giải lên pháp trường, trong họ canh cánh nhớ đến đứa gái nhỏ.

Trước bị bắt, phụ thân ta đã nhận được báo, trong lúc vội vàng chỉ kịp giao ta cho một thuộc hạ thân tín mang đi trốn.

Không biết giờ đây ta thế nào, có được bình an hay không…

Giờ hành hình đến, lưỡi đao vung lên.

Máu b.ắ.n tung tóe đầy đất.

Phó Tế, lúc đang ở tận Thanh Châu, nghe được gia bị diệt, thì đã là nửa tháng .

Chàng điên cuồng chạy ngày chạy đêm để trở , muộn mất rồi.

Ngay một lần cuối được gặp mặt, không còn kịp.

7

Năm Phó Tế mười bốn tuổi, phụ thân và huynh chàng bất ngờ qua đời.

Chàng bị buộc phải ngồi vị trí gia chủ, dùng thủ đoạn sấm sét để quét sạch đám họ hàng đang dòm ngó tài sản.

Phó phu sợ chàng, ngay Phó Diễm xa cách dần.

bao lâu, bên ngoài bắt đầu lan truyền đồn rằng hắn khắc c.h.ế.t phụ thân và huynh .

, ngay Phó Diễm , chỉ tay mặt chàng mắng:

“Là ngươi khắc c.h.ế.t phụ thân và huynh ! Ngay vị hôn thê ngươi, nhà họ bị ngươi khắc c.h.ế.t!”

Chàng lạnh lùng Phó Diễm mắng xong, rồi bị Phó phu vội vàng kéo đi.

Không ai biết rằng, những đêm khuya tĩnh mịch, chính Phó Tế căm ghét bản thân mình.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

sao người sót lại là chàng?

Rõ ràng người thân yếu ớt là chàng, rõ ràng người bị phán rằng khó quá ba mươi tuổi là chàng.

Thế mà cuối cùng, phụ thân, huynh , và phu phụ gia đều lần lượt qua đời.

Chỉ còn lại mỗi mình chàng.

Chỉ còn lại chàng.

Nếu không trong còn vương ý định rửa oan cho gia, có lẽ chàng đã sớm không trụ nữa.

8

Phó Tế luôn tìm kiếm tung tích ta.

Chàng bằng mọi giá lần ra được người thân tín năm xưa phụ thân ta, phải vất vả lắm mới moi được chút manh mối từ miệng kẻ đó.

Ta còn .

Chỉ là năm , người thân tín sợ bị liên lụy, nên đã bỏ rơi ta giữa đường.

Một đứa bé sáu tuổi, cô độc một mình, làm sao có giữa thế gian này?

Phó Tế không dám tưởng tượng.

Chàng điên cuồng lùng sục khắp nơi để tìm ta.

suốt một năm trời, có chút tức nào.

Cho đến một ngày, chàng muốn đích thân mua một lô d.ư.ợ.c liệu, nên đã đi tới Phùng , nơi xa cách kinh hàng ngàn dặm.

Phùng nằm ở vùng hạ lưu Hoàng Hà, quanh năm chịu cảnh lũ lụt.

chàng đến đó là tháng tám, trong có vô số trẻ mồ côi mất người thân, ngồi ven đường ăn xin.

Nếu ta còn , liệu ta có giống như những đứa trẻ không, đói khát, lạnh lẽo, không nơi nương tựa?

Nghĩ đến đó, chàng chợt mềm , sai người đi mua bánh bao, mang phát cho lũ trẻ ăn mày trên phố.

đó, chàng đến điểm hẹn với thương để kiểm hàng, vừa chuẩn bị xem t.h.u.ố.c thì trong đám trẻ nãy có một đứa chạy theo đến.

Đứa bé toàn thân lem luốc, tóc rối bời, không ra dung mạo thật.

Chỉ có đôi mắt đen láy sáng rực lên trong lớp bẩn thỉu .

Chàng cúi xuống, định sao đứa nhỏ cứ bám theo chàng mãi, phải chăng bánh bao nãy không đủ no.

đứa bé lại đưa tay chỉ đống d.ư.ợ.c liệu trong tay thương .

“Thuốc này ngâm nước rồi, không tốt.”

Nghe vậy, sắc mặt thương liền biến đổi, suýt nữa nóng định đá đứa nhỏ đi.

Chưa kịp ra tay, gia Phó Tế đã bước lên ngăn lại.

Phó Tế nghe tim mình đập dồn dập trong lồng ngực.

Chàng cố nén cơn kích động, nhẹ giọng :

“Đây là vị t.h.u.ố.c gì, muội nhận ra không?”

Đứa nhỏ chăm chú một lúc, lại đưa mũi ngửi nhẹ, rồi chớp chớp đôi mắt đen.

“Là Nhất Kiến Hỷ.”

Phó Tế khẽ mỉm cười.

“Biết rồi.”

Tìm được rồi.

– Hoàn văn – 

Tùy chỉnh
Danh sách chương