Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16.
Trong hơn một tháng tiếp xúc , tôi phát hiện Giản Hi đúng là một cậu nhóc vừa dịu dàng, vừa hiểu chuyện, lại biết quan tâm, còn luôn giúp tôi giải quyết đủ rắc rối.
Quan trọng nhất là… đôi anh biết nói. Đôi đẹp lấp lánh chỉ cần nhìn tôi một cái, tôi liền chẳng muốn truy hỏi nữa.
Ví dụ như… Hôm qua tôi vội ngoài, lại nhờ xe ông anh hàng xóm. mà ngờ đến tối hôm … Tiếng gào thét t.h.ả.m thiết của anh hàng xóm khắp khu:
“?! đ.â.m thủng lốp xe tôi vậy?! biết nó đắt cỡ nào không?! Trời đánh! Tại sao lại đ.â.m lốp xe tôi chứ?!”
Tôi ngẩn người giây, rồi không hiểu sao lại quay sang nhìn Giản Hi: “Ờm… Giản Hi…”
Giản Hi đặt quả trứng luộc bóc vào bát tôi, ngước nhìn tôi một cái, vô tội đến mức khiến tôi nghẹn thở.
Nghĩ đến bao lần tim tôi loạn nhịp vì anh mấy hôm nay, mặt tôi nóng bừng.
Ôi bố ơi… con gái hiếu… giờ con chỉ muốn với anh nhà các người tạo một pha giả cốt nhục thôi…
Nhưng mà nói thật. Tôi nhìn ông anh hàng xóm gào khóc ở ngoài cửa sổ, rồi lại quay sang nhìn Giản Hi ngồi ngoan ngoãn trầm tĩnh.
Tôi liền đến kết luận… Tôi đúng là điên rồi.
Sao thể nghi ngờ Giản Hi được chứ? làm chứ , tuyệt đối không phải Giản Hi! Anh ấy không bao giờ làm đâu!
Tôi! tin! anh ấy!
Tôi gắp quả trứng, giác nhớ tới vẫn ở đây.
Ngước lên trùng ngay ánh họ.
nuôi rất vui: “ hòa thuận này rồi ước cũng nên bàn lại thôi. Vừa hay tuần chúng ta công bố chuyện Giản Hi trở về, tiện thể công bố luôn ước của đứa.”
Tôi gắp trứng rơi cái “bộp”.
Khoan khoan khoan.
ước ? Sao tôi không biết?!
Tôi kinh ngạc nhìn Giản Hi. Anh vẫn thong thả ăn cháo, chẳng chút ngờ… rõ ràng biết từ trước.
Tôi nuốt nước bọt: “, … ước cơ ạ?”
nuôi ngạc nhiên: “Ơ? , lúc con không nói con biết hết rồi sao? Còn nói là đồng nữa, con quên rồi à?”
Tôi cố nhớ lại… Rồi ôm . Tại tôi nghe được nửa câu vội nhảy đồng . Nên mới thành này.
Tôi lấy hết dũng khí: “ , thật cái ước này, con hoàn toàn…”
“Con ăn xong rồi.”
Giản Hi đột ngột đứng dậy, không nhìn tôi lấy một cái, xoay người thẳng lên lầu.
Nhìn bóng lưng cứng đờ của anh biến mất cầu thang, tim tôi bỗng trống rỗng.
Tôi lập tức bỏ đũa, đứng dậy chạy theo.
17.
Đến trước cửa Giản Hi, tôi lại do dự.
Không hiểu sao bản thân lại chạy đến tận đây.
Tôi thở dài, chuẩn bị quay …
Rầm!
Một tiếng nặng nề lên từ trong .
Tôi giật mình, đẩy cửa xông vào: “Giản Hi! Cậu sao rồi?!”
Trong tối om, rèm kéo kín, bóng đêm đen đặc.
Tôi lần mò bước vào: “Giản Hi, cậu ngã à?”
Sẽ đau như thật: “Ừ, tớ thay đồ mất điện, nên trượt ngã…”
“Té nặng không? chảy m.á.u không? Để tớ xem…?”
Tôi dựa vào cảm giác mà lần đến gần. Theo đường nét gương mặt anh mà lần dưới, định sờ xem chân anh bị thương không.
Kết quả tôi nắm trúng một … cực kỳ lạ.
Tôi khựng lại giây.
Rồi… bóp thử.
“Ưm…”
Ngay lập tức phía trên một tiếng rên vừa đau vừa… kỳ lạ: “ … đừng…”
Đúng lúc … Đèn bật sáng.
Tôi nhìn rõ mình cầm.
Tiếng hét đinh tai nhức óc lên.
Aaaaaaa!!! Cứu tôi!!! Cái xấu xí này!!!
18.
Tôi hoảng hốt chạy về mình. Qua thật lâu ,
lửa mặt mới dịu đôi chút.
Tôi vừa nắm nắm cửa định đứng dậy ngoài cửa tiếng Giản Hi: “ , bảo ăn trái cây.”
Tim tôi giật một cái.
Tôi gắng bình tĩnh: “Ừ, biết rồi, cậu trước .”
Bên ngoài yên lặng một lúc. Tôi nín thở đợi đến khi tiếng chân anh biến mất ở cầu thang mới mở hé cửa.
Ngay lúc khe cửa vừa mở, một bàn dài và rắn chắc ngờ luồn vào, túm lấy cổ tôi. Tôi chưa kịp phản ứng bị kéo vào , lưng ép lên cửa, trước mặt là cơ thể nóng rực của Giản Hi.
Anh che mất ánh sáng. Tôi ngẩng , nhìn thấy trong anh là cảm xúc tối sâu cuộn lên.
“Giản Hi, vừa rồi tớ không cố … cậu… ưm.”
Chưa kịp nói hết, môi anh phủ . Ban chỉ là chạm khẽ, lưỡi cũng tiến vào.
Ngay khi lưỡi chạm nhau, tôi run bắn, nắm chặt áo anh.
Thời gian trôi chậm chạp. thức mơ hồ. Tôi chỉ nghe tiếng thở gấp của cả và nhịp tim đập loạn.
Cùng câu nói khẽ của Giản Hi: “Tớ thích cậu lắm… bé con…”
…
Hôm công bố Giản Hi trở về và ước của chúng tôi,
cũng đúng ngày sinh nhật anh. Tiếp khách xong, tôi kéo anh trốn vào một góc thổi nến, tiện thể tranh thủ xin một lượt ước.
Giản Hi chọc chọc má tôi: “Ước , nói tớ nghe được không?”
Tôi lườm anh: “Nói là không linh đâu…”
Giản Hi nghĩ giây: “Không nói, tớ không biết, mới không linh.”
Tôi hừ nhẹ: “Rồi rồi.”
Tôi chắp , khẽ nói: “Tớ ước… mỗi ngày đều được ngủ đến khi tự tỉnh.”
Ước xong, tôi quay sang anh: “Còn cậu? Giản Hi, cậu ước ?”
Giản Hi nghiêm túc đáp: “Trở thành cái khiến cậu… tự tỉnh.”
“Hả?”
Tôi đơ giây. Hiểu anh, liền hét lên: “Giản Hi! Đồ lưu manh!”
(Hết)