Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bạn cùng bàn của tôi nổi tiếng là đẹp trai, lùng, đ.á.n.h nhau rất dữ, và chưa bao giờ cho ai ánh t.ử tế .
Tôi lúc nào dè dặt khi ở cạnh cậu ta, sợ bất cẩn làm đắc tội vị nhân vật lớn này.
Cho đến một ngày chủ nhật, tôi giúp bạn thân vẽ bảng.
Trong căn phòng vốn trống không ấy lại tụ tập đầy mấy nhân vật khó trị trong .
Cậu bạn cùng bàn cao lãnh của tôi ngồi chính giữa, vẻ mặt đắc ý:
“Có cái đáng khoe chứ? Còn lâu đẹp bằng nhà Cẩn nhà tao.”
Tôi ở cửa, không dám cắt ngang lời khoe khoang của cậu ta…
… Cẩn chính là tôi.
1
Sáng nay tôi đến lớp sớm, tranh thủ sáng trước khi bạn cùng bàn đến.
hễ cậu ta tới, tôi đến thở mạnh còn chẳng dám, nói uống.
Bạn cùng bàn tôi tên là Tạ Trầm. Thành tích giỏi, gia tốt, gương mặt thì đẹp đến mức khiến oán than cuộc sống.
Nhưng cậu ta lại nổi tiếng lùng, hai năm ngồi cùng bàn mà chưa từng nhìn tôi bằng ánh đàng hoàng.
Cậu ta sự rất dữ.
Mỗi lần ai nhờ tôi đưa thư tình cho cậu ta, Tạ Trầm sẽ ngừng bút, ánh muốn đ.â.m , ngón tay gõ từng nhịp trên mặt bàn, đang cảnh cáo:
“Dám nhận thử xem.”
Cậu ta còn bị ám ảnh sạch sẽ, mặt bàn còn gọn gàng hơn con gái là tôi.
Cậu ta giống hệt thần tiên trên trời, không cùng giới chúng tôi, nhìn đời bằng nửa con .
Tóm lại, tôi không dám nói chuyện nhiều cậu ta.
2
Nhân lúc Tạ Trầm chưa đến, tôi cho xong đã.
Tôi cẩn thận bóc hết vỏ , c.ắ.n được một miếng thì có khẽ đá vào ghế tôi.
Giọng quen thuộc, lẽo vang trên đỉnh đầu:
“Dịch ghế ra.”
Tôi theo phản xạ ngẩng . Quả còn đang c.ắ.n dang dở trong miệng.
Tạ Trầm cạnh, hai tay đút túi, mặt vô cảm.
Cậu ta ngồi phía trong, tôi ngồi ngoài, cậu ta đang đợi tôi nhường lối.
Tôi hoảng loạn bật dậy, không dám cậu ta chờ lâu.
Nhưng chưa nuốt được miếng , tôi… nghẹn.
Tôi đập n.g.ự.c thở gấp, đỏ bừng mặt.
Tạ Trầm chẳng đổi sắc mặt, lặng lẽ giơ tay mở bình giữ nhiệt đưa đến trước mặt tôi.
Tôi theo bản năng nhận lấy, uống nước nuốt miếng đang nghẹn lại. C.h.ế.t nghẹn thì chắc báo mất.
tai tôi vang giọng cậu ta:
“Sao quả thôi mà nghẹn được?”
là tôi bị chê rồi.
Tôi lí nhí giải thích:
“Tại sợ cậu đợi lâu… nên hơi vội.”
Tạ Trầm khẽ nhíu mày.
Tôi chợt sực tỉnh.
Hỏng rồi, tôi uống nước trong bình của cậu ta.
Xong đời, sao lại uống nước của vị tổ tông này chứ?
Tôi mím môi, không biết xin lỗi nào.
Thấy cậu ta vẫn đợi, tôi vội lách sang một .
Cậu ta không nói , đi vào, ngồi xuống ghế.
Còn tôi một , loay hoay lấy khăn giấy lau cái bình hết lần này đến lần khác.
“Cậu ghét bỏ ?”
Giọng cậu ta đột ngột vang làm tôi giật mình.
“Không, không, muốn lau cho sạch.” Tôi cuống quýt. “ sự không có ghét bỏ.”
Tạ Trầm không nói, nhìn tôi.
Đúng là cái kiểu nhạt hằng ngày của cậu ta.
Tôi ôm cái bình, không biết làm .
Cuối cùng tôi lấy hết can đảm đưa bình lại:
“Tạ… Tạ Trầm, cậu… còn cần không?”
Hình nỗi sợ của tôi không hề sai: ánh cậu ta dừng ở miệng bình vài giây, rồi từ từ trầm xuống.
Xong rồi, xong rồi!
Rất lâu sau, Tạ Trầm mở miệng:
“Không cần trả.”
Nói rồi cậu ta không thèm ý nữa, mở quyển sách vật lý dày cộp ra xem.
Tôi liếc bìa sách.
Giỏi , cậu ta đã học đến trình độ đại học rồi, còn tôi… vật lý cấp ba vẫn còn mớ bòng bong.
“Tạ Trầm, hôm nay xin lỗi cậu nhiều. sẽ mua cái bình đền cậu.”
Không ngẩng đầu, cậu ta lùng nói:
“Không cần.”
Tôi cạnh hối hận muốn c.h.ế.t.
Xong rồi, tôi đắc tội đại lão rồi. Nghe nói cậu ta đ.á.n.h nhau không dạng thường.
Nghe đồn học kỳ trước có đám du côn chặn cậu ta, kết quả bị Tạ Trầm chặn ngược, một trận đ.á.n.h cho không dậy nổi.
Tôi sợ lắm.
3
là sau đó tôi sống trong nơm nớp, có lưỡi đao lơ lửng trên đầu. Cái bình mua không dám đưa cho cậu ta.
Nhưng Tạ Trầm hình chẳng bận tâm.
Thái độ tôi vẫn bình thường, tức là chẳng nói mấy câu.
Tôi bình an qua một .
Cuối , tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Lan:
“Cẩn Cẩn cứu mạng!!! Cuối rảnh không? Vào giúp vẽ cái bảng tuyên truyền . sốt rồi huhu!!!”
Tôi nghĩ ngợi một chút. Tôi biết vẽ, nên lập tức trả lời:
“Được, cậu cứ nghỉ đi. Bảng mình lo.”
—
Thời tiết đẹp, nắng ấm mà không gắt.
Cuối , im lìm, gió lọt qua hàng lá phát ra âm thanh xào xạc nghe cực dễ chịu.
Tôi đeo ba lô vào lớp, định ngồi đó phác thảo trước.
Hôm nay là chủ nhật, lớp không có ai .
Theo lý thuyết là .
Nhưng đến cửa, tôi khựng lại.
đám học sinh khó quản trong lại tụ tập trong lớp tôi.
Họ đang bàn xem diễn viên nào xinh . mấy công t.ử nhà giàu này thì minh tinh chắc gặp đầy trong mấy bữa tiệc gia đình.
Bạn cùng bàn cao lãnh của tôi ngồi ở giữa, mặt đầy kiêu ngạo:
“Có đáng khoe? Đâu đẹp bằng Cẩn nhà tao.”
Tôi ở cửa, không dám cắt ngang màn khoác lác đó…
… tôi là Cẩn .
Có hỏi:
“Anh Trầm, Cẩn là bạn cùng bàn của anh đúng không?”
Tạ Trầm ngồi vắt chân, kẹp điếu t.h.u.ố.c châm giữa hai ngón tay:
“Ừ. Bạn cùng bàn của tao. Ngoan cực.”