Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Cậu ta bây giờ khác hẳn bộ dạng ở lớp. Nếu không vì khuôn mặt vẫn vậy, tôi còn tưởng không phải một người.

Bỗng một nhìn ra , chạm phải tôi.

Hắn cười gian, hỏi Tạ Trầm:

“Anh Trầm, cô bé Nhất anh nói có phải hay buộc tóc củ tỏi, đeo cái ba lô màu kem không?”

Tạ Trầm càng kiêu hãnh:

“Đúng. Nhìn rất xinh yêu.”

Nói rồi như chợt nhớ ra , cậu ta đá tên , c.h.ử.i thề:

“Sao biết? Tao nói nghe, tốt nhất đừng có tí ý nghĩ .”

Bạn vừa né vừa cười, đưa tay vào lớp, nơi tôi đang đứng.

“Em nào thích chị dâu nhỏ? Nhưng anh Trầm này, em mới gặp được Nhất thật ngoài đời đấy.”

Tạ Trầm nhếch môi:

“Sao, cô ấy còn có thể đứng ở ?”

Nụ cười tên càng rộng:

“Biết đâu được?”

Cơ thể Tạ Trầm cứng đờ.

Cậu ta dập thuốc, thả chân xuống, chậm rãi quay lại.

Tôi không kịp tránh đi. tôi chạm nhau.

Không khí lớp học bỗng im phăng phắc.

4

Một giây. giây.

Ai nấy đều nhìn tôi, im lặng như tượng.

Không khí ngượng c.h.ế.t đi được.

Có lẽ tôi nên phá vỡ sự im lặng chăng?

Tôi siết chặt dây đeo ba lô, cố nặn ra tiếng chào:

“Ha… ha-lô, Tạ… Tạ Trầm.”

cậu ta lóe lên chút hoang mang. cực thấp, như đang lẩm bẩm:

“C.h.ế.t tiệt, hỏng hết rồi… thật sự hỏng hết rồi…”

Tôi đứng bất động ở .

Tạ Trầm lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, bước ra ngoài, nhưng tai lại đỏ bừng, phải đỏ ngang cỡ mặt tôi lúc nghẹn trứng.

Đi ngang qua , Tạ Trầm đá cậu ta một cú, nghiến răng:

đúng cái miệng gây họa, làm tao toi đời rồi.”

rên rỉ:

“Anh Trầm, em giúp anh thôi mà! Anh ngầu với người ta năm trời rồi còn !”

Tạ Trầm không đáp, không nhìn tôi, bóng lưng cao lớn trông như đang chạy trốn.

Tối hôm đó, sau khi vẽ bảng xong, nằm trên giường, tôi mới hiểu ra:

Hóa ra bạn bàn của tôi hoàn toàn không hề kiêu ngạo sao?

Cậu ta giả vờ? Giả suốt năm?

Vì cái chứ?

Chẳng lẽ… thích tôi?

Không thể nào. người tôi không thế giới mà.

Những người lớp hôm nay đều thành phần khó trị, đến giáo viên còn ngán.

Ấy vậy mà nhìn họ lại nghe lời Tạ Trầm răm rắp.

Tôi nhìn bầu trời đầy sao hiếm hoi của tối nay, nhớ lại lần gặp Tạ Trầm: hôm khai giảng lớp 10.

5

Ngày cấp ba, ai háo hức bước vào một chặng mới của cuộc đời.

Tôi buộc tóc củ tỏi, mang giày trắng đã giặt kỹ, cài cái kẹp tóc hình dâu tây.

Nhưng ngày tiên ấy lại xảy ra một chuyện nhỏ.

Tôi vào lớp Ba, chọn cạnh sổ.

Tôi ngoài, còn chừa Tiểu Lan, cô ấy vào lớp Ba.

Vừa lau sạch bàn ghế xong, bóng một người đột nhiên xuất hiện, che cả sáng.

Một to lớn, người đẫm mồ hôi đứng trước mặt.

Tôi còn chưa kịp nói “Bạn ơi, này có người rồi” thì cậu ta đã quăng cái ba lô xuống bàn .

Tôi nhíu , giải thích nhẹ nhàng nhưng cậu ta chẳng nghe, còn hung dữ bảo tôi né ra.

Tôi vừa nhỏ vừa gầy, đến mặt nóng bừng, vừa bị tát bay, vừa cậu ta sẽ thành bạn bàn của tôi thay Tiểu Lan.

Mặc dù chân tôi run lẩy bẩy, tôi vẫn đứng yên, không nhường đường.

Cậu ta hỏi vì sao, tôi thì thào:

“Bạn… bạn không vừa.”

Nhìn sắc mặt cậu ta đen xì, tôi lại thấy hối hận, tôi làm tổn thương lòng tự trọng của người ta rồi.

tôi có một suy nghĩ:

Trời ơi, ai đó đến cứu tôi với!

Thế Tạ Trầm xuất hiện.

Cậu ta đến lúc tôi và bạn béo đang giằng co, gương mặt đẹp đến mức nghiêng đảo trời đất.

Ngón tay thon dài móc nhẹ một cái, “bộp”, ba lô của bạn béo bị hất xuống đất.

lạnh băng:

tao . Tránh.”

Cả lớp đổ dồn về phía tôi.

Tôi mới lờ mờ nhận ra, cậu ta có tiếng tăm.

Tôi tưởng sẽ gây sự, không ngờ Tạ Trầm liếc một cái, nhạt như không:

“Sao? Có ý kiến?”

Bạn béo liền không ho he tiếng nào.

Cậu ta bước vào . lướt qua tôi.

Tôi né vội, không thở mạnh.

Cậu ta cao đến 1m85, áo thun trắng bị cậu ta mặc thành kiểu bất cần, áp lực còn lớn hơn cả bạn béo lúc nãy.

Nhất, đừng . , chẳng lẽ cậu ta đ.ấ.m c.h.ế.t ?

Tôi lưỡng lự thật lâu rồi nhỏ chìa tay:

“Xin chào, mình tên Nhất, chữ ‘ hoa mộc .”

Tạ Trầm không ngước lên, mở quyển sách vật lý dày cộp.

Khi tôi nghĩ cậu ta sẽ không đáp, nói lạnh lùng vang lên:

“Ừ. Tạ Trầm.”

Tôi thầm lau mồ hôi, cậu ta đáng thật!

Cuối , tôi vẫn không đuổi cậu ta để Tiểu Lan, mà sau đó cô giáo chủ nhiệm xếp tôi với cậu ta.

Sau này tôi mới biết, thì ra, đó thủ khoa toàn thành phố năm thi vào cấp ba.

6

Trường Nhất Trung Miên Thành trường top : học hoặc giàu nứt đố đổ vách, hoặc học giỏi xuất .

Tôi thuộc dạng sau.

Nhà tôi không khá giả, nhưng ba thương tôi hết lòng.

Ba làm công nhân, tôi có bệnh nền, ở nhà nội trợ.

Tôi muốn họ có cuộc sống tốt hơn, nên biết cố học.

Ngày tôi đậu vào Nhất Trung, ba vui đến mức suýt đốt pháo ăn mừng.

Họ một mặt khoe “Con gái ta giỏi quá”, mặt khác lo tôi bị chê, nên muốn mua tôi bộ đồ mới.

Tôi cười:

“Không cần đâu ạ, chị của Tiểu Lan con nhiều bộ còn mới lắm. Ba mua mình đi, ba lâu rồi chưa mặc đồ mới.”

Ba đỏ :

“Con bé này, sao lại hiểu chuyện thế!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương